ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Từ bên kia ô cửa sắt, lần đầu tiên Nghiêm Lương được gặp Trương Siêu.

Trước đây, ông đã từng xem một vài bức hình và hình ảnh ghi lại qua camera giám sát Trương Siêu, mặt mũi người này cho ông cảm giác là thật thà. Nhưng bây giờ, vừa gặp, bỗng ngay lập tức cảm thấy người đàn ông trước mặt này khôn ngoan, bản lĩnh, hoàn toàn khác với ấn tượng trước đó.

Ông lật xem những bức ảnh trong tập hồ sơ vụ án, suy nghĩ tỉ mỉ xem tại sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy giữa ảnh, video và con người thật sự trước mặt.

Lúc đó, Trương Siêu ở phía bên kia ô cửa sắt, đeo một chiếc kính, tóc hai bên thái dương đã bạc nhiều hơn, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt, nét mặt bình thản ung dung, cả người toát lên vẻ tự tin, điểm đạm, hoàn toàn không phải là vẻ mặt mặc kệ cho bánh xe số mệnh chèn ép như trong đoạn băng ghi hình thẩm vấn lúc đầu.

"Thầy Nghiêm, sao thầy lại ở đây?" Nghiêm Lương còn chưa nói gì, Trương Siêu đã lên tiếng trước.

"Anh biết tôi?" Nghiêm Lương hơi ngạc nhiên.

"Tất nhiên," Trương Siêu mỉm cười. "Anh là thầy giáo ngôi sao của trường, mặc dù tôi đã thôi việc giảng dạy từ khá lâu rồi, nhưng vẫn thường xuyên đến trường tham gia một số cuộc hội nghị về luật, tôi biết anh, cũng đã từng gặp anh, trước đây anh từng công tác ở công an tỉnh, là chuyên gia điều tra hình sự rất nổi tiếng, có điều tôi nghe nói anh đã thôi việc ở cơ quan nhà nước rồi, sao lại vào đây?"

Nghiêm Lương là nhân viên ngoài biên chế, thông thường không được vào phòng thẩm vấn.

Triệu Thiết Dân giải thích thay ông: "Thầy Nghiêm là chuyên gia đặc biệt do ban chuyên án chúng tôi mời về. Nếu anh đã biết ông ấy, chắc cũng đã nghe nói, không có vụ án nào mà ông ấy không phá được. Cho nên, cho dù anh che giấu thế nào, thầy Nghiêm cũng sẽ tìm ra kẽ hở. Bất luận anh che đậy sự thật bằng cách nào, cũng vô ích, chỉ khiến mức xử án cuối cùng của anh nặng thêm."

"Thật sao? " Trương Siêu nheo mắt. "Thế thì tôi vô cùng mong đợi. Nếu mà có thầy Nghiêm tham gia là chắc chắn sẽ phá được án, tôi cũng rất mong sẽ sớm bắt được hung thủ thực sự, trả lại sự trong sạch cho tôi."

Nghiêm Lương mỉm cười, quan sát anh ta một lúc rồi quay đầu hỏi Triệu Thiết Dân: "Tại sao anh ta được mang kính trong trại tạm giam?"

"Anh ta bị cận thị, trước khi toà xử, anh ta xin trại tạm giam cho mang kính vào để tiện xem tài liệu. Chiếc kính này của anh ta là kính nhựa, gọng titan dẻo, không nguy hiểm."

Nghiêm Lương khẽ gật đầu rồi quay về phía Trương Siêu: "Kính của anh rất tốt, bao nhiêu tiền?"

Trương Siêu nhìn ông, vẻ khó hiểu, không biết đối phương hỏi cái này làm gì, đành trả lời đúng sự thực: "Vợ tôi lắp cho, tôi không biết."

Nghiêm Lương tiếp tục hỏi: "Anh cận bao nhiêu độ?"

"Cái này..." Trương Siêu ngơ ngác nhìn ông.

Nghiêm Lương lặp lại câu hỏi: "Anh cận bao nhiêu độ?"

Trương Siêu đành trả lời: "Mắt trái hai phẩy năm độ, mắt phải ba độ."

"Độ cận ở mức trung bình, không đeo kính đúng là sẽ rất phiền toái đấy. Tôi đã xem video ghi hình thẩm vấn trước đây của anh, hình như anh đều không đeo kính nhỉ?"

Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương, vẻ kì quặc, không hiểu phí lời về chiếc kính của anh ta nhiều thế để làm gì, nghi phạm ngồi ngay phía đối diện, hoàn toàn không cần khách sáo tìm lời mở đầu câu chuyện, hỏi trực tiếp luôn có phải là xong không? Một đống tuổi rồi, còn vào vai anh chàng ngọt ngào ấm áp gì chứ?

Có điều dường như Nghiêm Lương tỏ ra rất quan tâm đến vấn đề này.

Mắt Trương Siêu ánh lên một tia cảnh giác, nhưng chỉ thoáng qua, hơi nghiêng đầu sang bên, đưa mắt nhìn về phía Triệu Thiết Dân, như thể cố tình lảng tránh Nghiêm Lương.

Nghiêm Lương vẫn bám riết lấy vấn đề này: "Tôi nói có đúng không?"

"Đúng." Trương Siêu đành gật đầu. "Muốn mang kính vào trại tạm giam thì phải được phê duyệt, trước khi toà xử, vì cần xem tài liệu, tôi mới chủ động xin."

Nghiêm Lương cười: "Tôi đã xem ảnh anh bị bắt ở ga tàu điện ngầm, lúc đó anh cũng không mang kính, đúng không?"

"Cái đó... buổi chiều hôm đó, lúc tôi tháo chạy khi bị bắt, kính đã bị rơi mất."

"Thế à, rơi khéo nhỉ." Nghiêm Lương cười vẻ bí hiểm.

Trương Siêu nhìn nét mặt của đối phương, không kìm được nhấn giọng: "Lúc tôi tháo chạy ở ga tàu điện ngầm bị rơi mất, khi ấy đông người như vậy, chắc là đâm vào ai đó nên bị rơi."

Nghiêm Lương khẽ gật đầu, và không tiếp tục hỏi thêm về vấn để này nữa.

Nhân viên ghi chép của đội thẩm vấn hình sự ở bên cạnh hiếu kì nhìn Nghiêm Lương, không hiểu tại sao ông lại hỏi một lô một lốc về chuyện cái kính, có đeo kính hay không thì có liên quan gì đến vụ án? Có điều xem ra Trương Siêu lúc này không tự tin, điềm tĩnh, thao thao bất tuyệt như trước nữa, lần đầu tiên lộ ra vẻ hoang mang, sợ hãi, đây phải nói là lần đầu tiên trong chuỗi ngày thẩm vấn liên tiếp. Liên tưởng đến lúc giới thiệu vị thầy giáo họ Nghiêm này ở trong phòng thẩm vấn, đội trưởng Triệu có nói ông từng là chuyên gia điều tra hình sự nổi tiếng của công an tỉnh, xem ra vị chuyên gia này chắc là có những biện pháp bí mật khi thẩm vấn, cố ý hỏi những vấn đề đâu đâu, khiến nghi phạm không hiểu ra làm sao cả, trong lòng bất an, cuối cùng giương đông kích tây, hỏi ra một số manh mối then chốt, đây ắt hẳn là cảnh giới cao nhất của công tác thẩm vấn trong truyền thuyết, "cách sơn đả hổ" đây.

Cậu nhân viên ghi chép trẻ tuổi thầm gật đầu bái phục, trong lòng thoáng mơ màng giây lát, suýt nữa nhầm cuốn sổ ghi chép là giấy nháp, định vẽ một ngón tay cái to vào sổ.

Nghiêm Lương lại hỏi tiếp: "Tôi có xem một số tài liệu về vụ án này, còn một vài chỗ không hiểu, hi vọng là có thể xác nhận lại với anh một lần nữa, có thể có một vài câu hỏi trùng lặp với nội dung thẩm vấn khi trước, có điều chắc anh không thấy phiền chứ?"

"Ngày nào tôi cũng phải trả lời đi trả lời lại rất nhiều lần cùng một câu hỏi, đã quen lắm rồi."

"Xem ra, anh đã thuộc lời thoại như cháo chảy rồi, nên không bao giờ nói sai." Nghiêm Lương cười nhìn anh ta.

"Những gì tôi khai báo đều là sự thật, các anh không tin, tôi cũng đành chịu, có lẽ chỉ còn cách để cảnh sát điều tra hình sự biên tập lời khai của tôi theo kiểu nói xoắn lưỡi*, tôi mà nói sai có nghĩa là tôi nói dối."

(*) nói xoắn lưỡi tức là một cụm hoặc một câu khó có thể nói được nhanh, thường là do có sự điệp âm hoặc một chuỗi những âm tương tự nhau.

Triệu Thiết Dân liếc nhìn Nghiêm Lương với vẻ bất lực, dường như muốn nói, thấy chưa, đây đâu có phải là một nghi phạm bị bắt, ngày nào hắn cũng diễn trò talkshow với chúng tôi trong này.

Nếu là một nghi phạm bình thường đùa cợt như vậy với cảnh sát, với tính khí của Triệu Thiết Dân thì đã không thể nhịn được từ lâu rồi, chỉ cần hỏi anh ta một câu cháu của cháu gái của cháu ngoại của bà ngoại của ông nội của mẹ của bố là ai, trong vòng ba giây anh ta mà trả lời sai, nói dối một câu, cho nện luôn vào lòng bàn chân, chỉ một ngày là khai ngay, làm sao phải mất nhiều sức lực như thế. Nhưng vụ án này đã xôn xao dư luận, mọi người đều nghi ngờ cảnh sát sử dụng nhục hình để ép cung, cả xã hội đều giám sát, anh còn biết làm sao?

Nghiêm Lương mỉm cười, không để tâm, ông thích đối thủ như vậy, nếu nghi phạm là một kẻ tồng tộc thì vụ án này quá vô vị, ông liền tiếp tục hỏi một câu hỏi mở màn hết sức nghèo nàn: "Không phải là anh gϊếŧ người, tại sao lúc đó anh lại nhận tội?"

Hiển nhiên, Trương Siêu đã trả lời câu hỏi này vô số lần, và ngày nào cũng tiếp tục trả lời vô số lần, anh ta bĩu môi nói ra đáp án ngày nào cũng có trong cuốn sổ ghi lời khai: "Lúc đó, ở trong đồn công an, tôi cảm thấy có một áp lực khó hiểu, đầu óc hồ đồ cho nên mới nhận tội."

"Đầu óc hồ đồ mấy tháng liền, cho đến khi mở phiên toà xét xử mới đột nhiên tỉnh táo?"

Trương Siêu lắc đầu: "Sau đó mặc dù có hối hận, nhưng tôi sợ là sự việc đã bị làm lớn, cảnh sát đã công bố kết quả với bên ngoài, tôi đột ngột chối bỏ lời khai ở trong trại tạm giam, sẽ bị đối xử rất nghiêm khắc, nửa năm trước đã xem bản tin thời sự về vụ án hai chú cháu ở Tiêu Sơn, trong lòng vẫn còn thấy sợ. Tôi nghĩ, chỉ có đợi đến lúc ra toà, đột ngột chối bỏ lời khai, khiến mọi người chú ý, mới có thể bảo vệ được quyền con người của mình trong trại tạm giam."

Nghiêm Lương nhìn Triệu Thiết Dân vẻ chế giễu, như muốn nói, kiệt tác mười năm trước của phân đội các anh đúng là đã cho anh ta một lí do hợp lí.

Nghiêm Lương khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: "Giang Dương không phải là anh gϊếŧ, thế thì tại sao trong móng tay của Giang Dương lại có rất nhiều tổ chức da của anh, điểm này anh có thể giải thích không?"

"Trước khi Giang Dương chết một hôm, tôi đã đánh nhau với cậu ta, trên cổ tôi còn có rất nhiều vết thương do bị cậu ta cào, lần đó ầm ĩ đến mức hàng xóm báo cảnh sát, da của tôi chắc chắn là đã lưu lại trong móng tay cậu ta vào lúc đó." Anh ta chỉ lên vị trí bị cào trên cổ khi đó.

"Thế à?" Nghiêm Lương mỉm cười. "Tôi đã xem thông tin lưu trữ về việc cử cảnh sát của đồn công an, thời gian cũng đúng như anh nói, trước khi Giang Dương chết một hôm. Tôi muốn xác nhận một chút, trong khoảng thời gian hơn một ngày từ sau lần đánh nhau này cho đến trước khi Giang Dương chết, anh và anh ta có đánh nhau nữa không?"

Trương Siêu nheo mắt, dường như đang suy nghĩ về dụng ý trong câu hỏi của ông, một lúc sau, anh ta lắc đầu: "Không."

Nghiêm Lương lắc đầu: "Xem ra Giang Dương không phải là người sạch sẽ."

Những người khác đều nhìn ông vẻ không hiểu.

Nghiêm Lương giải thích: "Trừ phi cả ngày tiếp theo Giang Dương đều không rửa tay, nếu không, e là sẽ không thể lấy được tổ chức da của anh ở trong móng tay của Giang Dương, cho dù anh ta có rửa tay rất qua loa, cũng chỉ còn lại rất ít, như vậy cũng chỉ có thể lấy được trong kẽ móng tay của anh ta một lượng rất ít DNA của anh, chứ không phải là rất nhiều tổ chức da ở đầu móng tay như bây giờ."

Mắt Triệu Thiết Dân bỗng sáng lên, mặt thoáng hiện nét cười.

Khóe miệng Trương Siêu khẽ động đậy, một lúc sau, tiếp tục nói rắn: "Điều tôi nói là sự thật."

Triệu Thiết Dân nói giọng lạnh băng: "Anh còn không định khai ra hay sao? Trước đó một hôm anh ta cào anh để lại thương tích, sau đó không đánh nhau nữa, tại sao trong móng tay vẫn còn rất nhiều tổ chức da của anh?"

Trương Siêu vẫn nói: "Ai mà biết được hôm đó cậu ta có rửa tay hay không, có thể sau khi đánh nhau với tôi không lâu, cậu ta đã bị người nào đó khống chế, cho đến lúc bị gϊếŧ vẫn không có cơ hội rửa tay."

Triệu Thiết Dân nói giọng trịch thượng: "Anh nói như vậy hoàn toàn là giảo biện!"

Không ngờ Nghiêm Lương lại gật đầu: "Anh nói có lí, về mặt xác suất, đúng là không thể loại trừ khả năng này. Bất cứ người nào cũng không thể chứng minh được hôm đó Giang Dương đã rửa tay hay chưa, cũng không có cách nào chứng minh được sau đó không lâu anh ta có bị kẻ nào khống chế cho đến khi bị hại hay không, hoặc là đường ống nước trong nhà bị hỏng, không cấp được nước."

Trương Siêu nghi ngờ nhìn ông, tại sao lại tìm cớ giúp anh ta.

Triệu Thiết Dân nghe xong liền bĩu môi, suýt nữa thì không nể nang gì quát luôn vào mặt Nghiêm Lương là nói nghe ngứa tai, làm gì có người nào cả ngày không rửa tay, đại tiểu tiện, ăn uống đều dùng đến tay, liệu có thể không?

Nghiêm Lương tiếp tục nói: "Bây giờ anh không nói cũng không sao, tôi tin rằng sự thật của vụ án sẽ nhất định được tìm ra, có điều, nếu anh có thể cho tôi một vài gợi ý, đẩy nhanh tiến độ, tất nhiên sẽ tốt hơn, bây giờ anh có điều gì muốn nói với tôi không?"

Triệu Thiết Dân nghĩ bụng, gã này liên tục bao nhiêu ngày không hề tiết lộ một câu nào cung cấp manh mối có giá trị, ông hỏi như thế, ngoài mấy câu vớ vẩn kiểu như "tôi tin rằng pháp luật sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi", "thế thì chúc các anh sớm tìm ra hung thủ thực sự nhé", còn có gì để nói với ông chứ!

Không ngờ Trương Siêu nheo mắt lại, một lúc sau, hỏi một cách rất nghiêm túc: "Tại sao anh lại tham gia vụ án này?"

"Điều này có quan trọng không?" Nghiêm Lương mỉm cười nhìn anh ta, vẻ rất hứng thú. "Đề nghị anh tin tưởng vào tôi, tôi sẽ điều tra ra sự thật."

Trương Siêu không nói gì, nhìn rất lâu vào mắt Nghiêm Lương.

Sau một hồi im lặng rất lâu, anh ta đột nhiên lên tiếng: "Nạn nhân tuyệt đối không phải là tôi gϊếŧ, nhưng tôi nghĩ các anh có thể điều tra từ chính bản thân Giang Dương. Khi tôi vào phòng, cửa trong trạng thái khoá chặt, điều này cho thấy hung thủ là người quen của Giang Dương, có lẽ các anh có thể điều tra ra manh mối từ các thông tin liên lạc hoặc từ các di vật của cậu ta."

Bình luận

Truyện đang đọc