ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Lí Tĩnh từ trường trung học chuyên nghiệp Bình Khang đi ra, Giang Dương vội chạy tới đón: "Thế nào, cô bé đó có phải là đối tượng bị hại không?"

Lí Tĩnh lắc đầu: "Chắc là không phải."

"Cậu hỏi kĩ chưa?"

"Tớ đã thăm dò rất nhiều lần, phản ứng của cô bé đều không có gì khác thường, về Hầu Quý Bình, cô bé chỉ nhớ anh ấy là giáo viên tiểu học dạy lớp sáu, dạy được mấy tháng thì chết. Nói đến Nhạc Quân, cô bé cũng bảo chỉ biết là lưu manh, chưa tiếp xúc bao giờ."

Mặt Giang Dương lộ vẻ thất vọng: "Lúc trước khi khai ra, Nhạc Quân chỉ nhắc đến tên cô bé đã chết là Ông Mĩ Hương, họ tên thật của những cô bé bị hại khác hắn ta đều không biết. Nếu cô bé này không phải, tớ tiếp tục nghĩ cách liên lạc với mấy cô bé có khả năng là đối tượng bị hại khác vậy, đến lúc đó sẽ nhò cậu hỗ trợ."

Sau khi chia tay Lí Tĩnh, Giang Dương nhận được một cú điện thoại từ một người lạ.

"Có phải là Giang Dương không?" Đầu kia điện thoại di động vọng đến một giọng nói có phần quen thuộc.

"Vâng, là tôi, anh là ai?"

"Thầy giáo đại học của em, Trương Siêu."

"Thầy Trương?" Giang Dương hơi bất ngờ, mấy năm nay, từ sau khi tốt nghiệp, họ chưa từng liên lạc lại.

"Lí Tĩnh còn ở chỗ em không?"

"Cô ấy về thành phố Hàng Châu rồi, sao ạ?"

"Tôi đã đến Bình Khang, nếu em có thời gian, tôi muốn gặp em nói chuyện một lúc."

Họ hẹn gặp nhau ở quán trà trước đây anh thường cùng Chu Vĩ phân tích tình hình vụ án, sau khi gặp mặt, hai người không ngớt lời cảm thán về những thay đổi trong suốt mấy năm không gặp.

Trương Siêu, người thầy chủ nhiệm tràn đầy sức xuân, thích chơi bóng rổ, chỉ hơn họ có vài tuổi trong ấn tượng của anh năm xưa đã không còn, thay vào đó là một Trương Siêu đang bước vào độ tuổi trung niên, đeo kính rất nghiêm túc, ăn mặc trang trọng.

Giang Dương cũng không còn là cậu sinh viên trên mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn cả ngày, mắt lúc nào cũng ánh lên sự tự tin, lạc quan. Anh bây giờ lúc nào cũng cau mày như một thói quen tự nhiên, những nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn, phảng phất cảm giác trầm buồn.

Cả hai người đều đã thay đổi theo thời gian.

Trương Siêu nhìn anh hồi lâu, giơ tay chỉ lên trán anh: "Em có tóc bạc rồi đấy, có phải là... công việc mấy năm vừa rồi rất áp lực không?"

Giang Dương mỉm cười phủ nhận: "Cũng bình thường thôi ạ, ra xã hội, thế nào mà chẳng có đủ các loại áp lực."

Mắt Trương Siêu nhắm hò, dường như đang hồi tưởng lại: "Các bạn trong lớp, rất ít người thi vào viện Kiểm sát, hình như chỉ có hai ba người, em luôn rất xuất sắc."

Giang Dương cười buồn, đáp: "Thầy Trương được xét lên phó giáo sư rồi nhỉ?"

Trương Siêu gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Được xét rồi, có điều tôi đã thôi việc ngay sau đó, giờ tôi là luật sư."

"Ở trường làm giảng viên không tốt ạ? Em thấy trường học là nơi thuần khiết nhất, không như ngoài xã hội. Tất nhiên rồi, với trình độ chuyên môn như thầy, làm luật sư chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."

"Cũng không hoàn toàn vì tiền," Trương Siêu mỉm cười, mặt có vẻ hơi ngại ngùng, "tôi thôi việc, là vì tôi yêu một cô sinh viên, tiếp tục làm giáo viên, ừm... cứ cảm giác không hay lắm."

"Là... Lí Tĩnh phải không ạ?" Giang Dương đã cảm nhận được điều gì đó qua ánh mắt của đối phương.

"Kiểm sát viên phán đoán quả nhiên là rất sắc bén," Trương Siêu bật cười, không hề giấu giếm, "đúng thế, tôi và Lí Tĩnh đã đính hôn, nửa năm nữa bọn tôi sẽ cưới."

"Ồ..." Giang Dương đã lờ mờ đoán được mục đích đến gặp của Trương Siêu, chợt cảm thấy trong lòng vô cùng hụt hẫng, nhưng vẫn gượng đùa, "Thầy thông báo trước cho em từ bây giờ, vì biết là đồng lương của kiểm sát viên bọn em ít ỏi, ý bảo em tiết kiệm dần đi để chuẩn bị tiền mừng đúng không?"

"Ha ha," Trương Siêu bật cười thành tiếng, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, cả hai người chìm vào im lặng vì đều đã đoán được dụng ý của đối phương, một lúc lâu sau, Trương Siêu mới lại lên tiếng, vẫn thẳng thắn biểu đạt dụng ý của mình ra bằng ngôn ngữ, "tôi đến gặp em, với mong muốn là đừng để Lí Tĩnh tham gia vào vụ án chỗ em nữa. Cô ấy không hiểu nhiều về các quy tắc ngoài xã hội, em chắc cũng hiểu, vụ án này rất khó khăn."

"Em hiểu rồi." Giang Dương mím môi, mặt không biểu lộ cảm xúc.

"Hồ sơ vụ án Hầu Quý Bình, ngay từ đầu tôi đã nhận ra là có vấn đề, tôi biết những vụ án oan ở một địa phương nhỏ như thế này rất khó lật án, không phải là vấn đề chứng cứ, không phải là vấn để pháp luật, cũng không phải là vấn đề quy trình, mà vấn đề nằm ở toàn bộ môi trường tư pháp, nếu là mười năm nữa có lẽ sẽ khác. Trước đây, tôi nhận ra vấn để, đáng lẽ phải giấu kín trong lòng, giờ tôi rất hối hận đã nói cho Lí Tĩnh biết, rồi lại gián tiếp cho em biết, khiến cho anh cảnh sát Chu và em..."

Giang Dương cau mày nhìn anh ta: "Những chuyện đó thầy đều biết ạ?"

Trương Siêu gật đầu: "Tôi có người bạn ở Bình Khang, tôi vẫn luôn theo dõi chuyện của các em, cũng có nghe Lí Tĩnh kể một vài điều. Nếu trước đây khi phát hiện ra điểm đáng ngờ, tôi không nói với bất cứ ai, thì đã không dẫn đến hàng loạt những việc về sau như vậy. Tình thế khó khăn như bây giờ, tôi tin rằng em còn rõ hơn tôi. Tôi thật lòng khuyên em nên từ bỏ, em là một người thông minh, em có thể tiếp tục làm kiểm sát viên, cũng có thể làm luật sư, với năng lực của bản thân, em có thể có rất nhiều lựa chọn."

Giang Dương lạnh lùng thở dài: "Cảm ơn thầy, em biết rồi, em sẽ không làm phiền Lí Tĩnh nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc