ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Lí Tĩnh khẽ cắn ngón tay, cứ yên lặng như thế nhìn cảnh sát hình sự lục soát giá sách, một lúc sau, cô quay đầu đi, ánh mắt hướng về một nơi hư không rất xa ngoài cửa sổ.

Nghiêm Lương liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, ánh mắt cũng hướng ra phía ngoài cửa sổ, nói: "Chồng chị rất yêu chị đúng không?"

"Tất nhiên rồi." Lí Tĩnh trả lời bình thản như không.

"Chị cũng rất yêu chồng chị đúng không?"

"Tất nhiên."

Nghiêm Lương quay đầu lại: "Tại sao chị không ngăn cản anh ấy?"

Lí Tĩnh hứ một tiếng lạnh lùng: "Tôi không hiểu anh đang nói gì."

"Kế hoạch của các bạn tôi đã biết tám chín mươi phần trăm rồi."

"Thế sao?" Lí Tĩnh vẫn không quay đầu lại, rất lạnh lùng.

"Tôi tin rằng chỉ khi mọi ngả đường có thể khác đều bị chặn đứng, cuối cùng các bạn mới lựa chọn đi theo con đường này, đây chắc chắn là một quyết định rất khó khăn. Tôi đã nhận ra một vài điều từ rất lâu, nhưng quyền lực của tôi có hạn, không giúp được gì, việc duy nhất mà tôi có thể làm được là cố gắng hết sức thuyết phục Triệu Thiết Dân tiếp tục điều tra."

Lí Tĩnh từ từ quay đầu lại, nhìn ông một cái, nhưng không nói gì.

"Tôi chỉ hiếu kì, Giang Dương đã thuyết phục vợ cũ của cậu ấy như thế nào, Trương Siêu lại thuyết phục chị như thế nào?"

Lí Tĩnh ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, thì thầm: "Quách Hồng Hà là một người rất mạnh mẽ, tôi cũng vậy."

Chỉ trong chốc lát, một cảnh sát hình sự đã tìm thấy một chiếc túi đựng tài liệu, đưa cho Nghiêm Lương, mở ra thì bên trong có mấy tấm ảnh. Dựa vào độ phân giải để phán đoán, có thể thấy một phần trong số ảnh đó được chụp từ rất lâu rồi, hình nền là phía trước khách sạn Ca Ân. Mấy bức khác rất mới, trong ảnh là một người đàn ông và một đứa bé chừng khoảng mười tuổi đi cùng nhau, cả hai loại ảnh đều được chụp trộm.

Ngoài ảnh ra, trong túi tài liệu còn có một bản tư liệu về tình hình hiện tại, hộ khẩu của một người tên là "Cát Lệ" và tư liệu về lớp học, cấp học ở trường hiện tại, tình hình đi học, ghi chép về việc chuyển khẩu, hộ khẩu của một cậu bé.

Nghiêm Lương xem một lượt, lấy hai loại ảnh ra tỉ mỉ đối chiếu một hồi, rồi chọn ra một tấm ảnh đã ố vàng đưa cho Lí Tĩnh xem, chỉ vào một người đàn ông có vẻ như đang dắt tay một cô bé vào khách sạn trong ảnh, hỏi: "Người này là ai?"

"Hạ Lập Bình, hơn mười năm trước là phó X thành phố Kim Hoa, phó X trưởng XX tỉnh bây giờ."

Nghiêm Lương cau mày suy nghĩ mấy giây rồi nặng nề gật đầu: "Tôi hiểu Trương Siêu muốn gì rồi."

Tiếp đó ông nói với người phụ trách mấy cảnh sát hình sự, kết thúc việc khám xét.

Đúng lúc họ chuẩn bị rời khỏi nhà Trương Siêu, Lí Tĩnh đột ngột gọi ông lại.

"Còn việc gì nữa không?"

Chỉ thấy Lí Tĩnh nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm cả vào trong thịt, toàn thân khẽ run lên, cô định nói gì đó nhưng lại thôi, mấy giây sau, cuối cùng thốt ra vài chữ một cách khó khăn: "Anh cố gắng giúp."

Nghiêm Lương hướng về phía cô gật đầu mạnh rồi quay người đi ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc ấy, ông thấy người phụ nữ này đúng là rất đẹp.

Trương Siêu nhìn thấy chỉ có một mình Nghiêm Lương, không bố trí nhân viên thẩm vấn hình sự, lại ngẩng đầu nhìn đầu ghi hình camera, đầu ghi hình camera hướng về góc chết, anh hơi mỉm cười: "Xem ra hôm nay lại là một cuộc nói chuyện đặc biệt." Lúc này, anh chú ý thấy chiếc túi tài liệu đang đặt trước mặt Nghiêm Lương, bất giác thở dài, nói: "Chắc là thầy Nghiêm đã biết được động cơ của tôi."

Nghiêm Lương gật đầu: "Kế hoạch của các anh rất thận trọng, không hề trực tiếp yêu cầu ban chuyên án lật lại vụ án oan sai mười năm."

Trương Siêu cười buồn: "Tôi biết quyền của ban chuyên án có hạn, nếu tôi yêu cầu ban chuyên án lật lại vụ án oan sai hơn mười năm trước, đổi lại là tôi sẽ khai ra sự thật, kết cục nhất định sẽ là, yêu cầu của tôi không thể thực hiện được, các anh cũng không thể biết được sự thật về cái chết của Giang Dương, hà cớ gì mà phải làm hại lẫn nhau, để rơi vào một tình thế bế tắc vĩnh viễn không bao giờ có kết quả."

"Cho nên mong muốn cuối cùng của anh rất đơn giản, yêu cầu chúng tôi tiến hành giám định con đẻ đối với Hạ Lập Bình, Cát Lệ và cậu bé đó, chỉ cần chứng minh đứa bé đó là con của Hạ Lập Bình và Cát Lệ, tiếp đó tính ngược thời gian, là có thể chứng minh được năm đó Hạ Lập Bình đã quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ với Cát Lệ khi cô bé chưa đủ mười bốn tuổi, vi phạm pháp luật hình sự. Chỉ cần Hạ Lập Bình bị áp dụng biện pháp cưỡng chế, một manh mối về băng nhóm tội phạm này sẽ được phá vỡ, mười năm nỗ lực của Giang Dương mới không đến nỗi hoàn toàn vô ích."

Nghiêm Lương vặn hỏi: "Anh thấy, với cấp bậc của Triệu Thiết Dân, đi điều tra Hạ Lập Bình, không khó khăn sao?"

"Tôi hoàn toàn không dám mong có thể trực tiếp điều tra Hạ Lập Bình, chỉ cần một bản giám định con đẻ, các anh chắc chắn nghĩ ra được rất nhiều cách để thực hiện mong muốn nhỏ bé này của tôi."

Nghiêm Lương mỉm cười: "Xem ra anh rất hiểu khả năng của cảnh sát, bản kế hoạch này hẳn phải có công lao của vị cảnh sát hình sự già kiệt xuất - Tuyết Trắng Binh Khang Chu Vĩ đúng không?"

"Chu Vĩ hoàn toàn không liên quan đến việc này, là tôi nghĩ ra, ông ấy vẫn luôn hận tôi vì đã hại Giang Dương vào tù, thấy tôi là muốn nện, làm sao mà hợp tác được?"

"Thế à?" Nghiêm Lương không phủ định, cũng không khẳng định. "Thế thì Trần Minh Chương đã giúp Giang Dương tự sát như thế nào?"

Trương Siêu dừng lại giây lát rồi đáp: "Tôi không hiểu câu nói này lắm."

"Bọn Hồ Nhất Lãng chắc chắn sẽ không mưu sát Giang Dương, bởi vì cậu ấy đã mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa, hơn nữa trong tay cậu ấy cũng không có bất cứ chứng cứ thực chất nào tạo thành mối đe doạ đối với bọn chúng. Nguyên nhân gây ra cái chết của cậu ấy chỉ có hai khả năng, tự sát, hoặc là các anh hỗ trợ cậu ấy tự sát, cho nên, cậu ấy chỉ có thể là tự sát. Có điều, người bình thường tự sát thì không thể làm cho công an giám định thành bị người khác gϊếŧ hại được, về mặt kĩ thuật, muốn làm được như vậy, chỉ có thể là do Trần Minh Chương giúp đỡ. Ngoài ra, chúng tôi còn biết, lúc đầu, chiếc xe taxi anh ngồi trước khi vào ga tàu điện ngầm bị một chiếc ô tô riêng húc vào đuôi, chủ chiếc xe riêng đó có quen biết với Trần Minh Chương, cũng hơi trùng hợp quá."

Trương Siêu khẽ nheo mắt, nghiêm nghị nói: "Trần Minh Chương không liên quan gì đến việc này, là tôi và Giang Dương lừa ông ấy để hỏi được làm thế nào có thể tự sát mà lại giống như bị người khác gϊếŧ hại, ông ấy hoàn toàn không biết gì về quyết định cuối cùng của Giang Dương."

Nghiêm Lương thở dài một tiếng: "Cũng thôi vậy, để lật án, Giang Dương đã kết thúc tính mạng của mình trước mấy tháng mà không tiếc, anh tự nguyện vào tù để chuộc lại sai lầm trong quá khứ, Chu Vĩ và Trần Minh Chương không dính líu vào nữa. Như vậy, khi chúng tôi có được báo cáo giám định con đẻ, anh mong muốn chúng tôi sẽ làm gì tiếp?"

"Công khai bản báo cáo cho toàn thể các thành viên của ban chuyên án biết."

"Anh cảm thấy công khai là nhất định có thể buộc Hạ Lập Bình phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?"

Trương Siêu cười nhạt: "Chúng tôi vẫn đang đánh cược, nhưng chúng tôi không thể không tin rằng mình sẽ thắng. Chúng tôi chỉ cảm thấy, nếu lần đánh cược này mà cũng không thể thắng, thì có thể đánh một dấu chấm triệt để đối với sự thật mười năm qua, bởi vì chúng tôi đều đã cố hết sức rồi, không thể làm gì được hơn nữa." Anh bật ra một tiếng cảm thán, mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Lương, "Thành viên của ban chuyên án có công an tỉnh, viện Kiểm sát cao cấp tỉnh, công an thành phố, còn có rất nhiều người đang quan tâm theo dõi vụ án này, sau khi kết quả giám định con đẻ được công khai với bấy nhiêu lãnh đạo trong ban chuyên án, họ sẽ báo cáo với cơ quan mình. Tôi không tin là bấy nhiêu người, bấy nhiêu cơ quan đều biết sự thật phạm tội, mà Hạ Lập Bình vẫn có thể bình yên vô sự."

Nghiêm Lương nhìn anh bằng ánh mắt kính phục và gật đầu, một lúc sau, ông nói: "Nếu vụ án này, anh không gặp được Triệu Thiết Dân và tôi, mà là một người... ví dụ như một trưởng ban chuyên án chỉ mong cây lặng gió đừng, anh đã bao giờ nghĩ đến chưa?"

Trương Siêu mỉm cười: "Tất nhiên là đã đưa ra giả thiết như anh nói, cho nên ngay từ đầu tôi đã luôn dẫn dắt hướng điều tra của cảnh sát, để có thêm nhiều người trong ban chuyên án dần dần biết được sự thật trong mười năm ấy, càng nhiều người biết sự thật, thì sự thật mới không dễ bị che giấu. Chứ không phải ngay từ đầu đã để điều tra viên thẩm vấn hình sự biết được sự thật và mong muốn của mình. Nếu cảnh sát không muốn tiếp tục điều tra thì vụ án của Giang Dương cũng sẽ trở thành một vụ án bế tắc vĩnh viễn, công an không thể cho các giới trong xã hội một câu trả lời hài lòng. Đây là cuộc chiến đấu giữa tôi và cảnh sát."

Anh dừng lại giây lát, gật đầu mạnh với Nghiêm Lương rồi nói: "Trong lòng tôi vô cùng cảm kích thầy Nghiêm, lần đầu tiên tiếp xúc, thầy Nghiêm đã bắt đầu nghi ngờ động cơ của tôi, nhưng anh đã không ngăn cản, mà lại tác động để cảnh sát tiếp tục điều tra theo gợi ý của tôi."

Nghiêm Lương cười hỏi: "Anh làm thế nào mà biết tôi đã nghi ngờ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt?"

"Bởi vì anh là người đầu tiên hỏi về kính mắt và trang phục của tôi. Tôi bị cận thị, hành động ở ga tàu điện ngầm hôm đó đã được lên kế hoạch rất lâu, không được xảy ra sai sót, tôi buộc phải mang kính. Nhưng sau khi bị bắt, tôi buộc phải bỏ kính ra, trang phục và kiểu tóc phải trông rất quê mùa, như vậy mới có thể khiến cho hình ảnh của tôi trong bản tin thời sự trông khác với thường ngày, tránh để hai nhân chứng ở Bắc Kinh nhận được ra và báo cáo với cảnh sát trước khi tôi chối bỏ lời khai ở phiên toà xét xử, như thế thì kế hoạch sẽ bị phá sản ngay từ đầu. Cho nên khi anh nhiều lần hỏi đến kính mắt của tôi, tôi rất căng thẳng, tôi biết không thể giấu được anh, tôi đã rất mong anh có thể giữ bí mật giúp tôi."

Nghiêm Lương thành thật nói: "Lúc đầu tôi chỉ tò mò rốt cuộc anh muốn làm gì, cho nên đã không trực tiếp nói với Triệu Thiết Dân về nghi ngờ của mình, đến khi tôi biết được nhiều thông tin hơn, việc duy nhất tôi có thể làm giúp các anh là để Triệu Thiết Dân tiếp tục điều tra."

Bình luận

Truyện đang đọc