ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thậm chí Dương Yêu Nguyệt còn cảm thấy chuyện như vậy rất có khả năng xảy ra.

      Suy cho cùng, năm đó Mục Thịnh Uy vì cưới người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô là Phụng Cầu Hoàng, để được hợp tác với thế gia hạng hai ở thủ đô, nên vứt bỏ hai mẹ con Sở Vân Lệ và Mục Hàn.

      Mặc dù nguyên nhân chủ yếu liên quan đến gia tộc, nhưng thái độ của Mục Thịnh Uy cũng đóng vai trò lớn.

      Cộng thêm Mục Hàn còn là con ngoài giá thú của Mục Thịnh Uy.

      Vì vậy, việc Mục Hàn thừa kế “truyền thống tốt đẹp” này từ bố cũng là điều hiển nhiên.

      Lúc Dương Yêu Nguyệt đang cân nhắc lợi hại thì Mục Hàn lại cười nói: “Tôi nghe nói cô là người đẹp nhất trong bốn người đẹp thủ đô?”  
      “Đúng vậy”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu, kiêu ngạo nói: “Đó đều là sự yêu mến của mọi người trong thủ đô”.

      “Quả thực là vậy”, Mục Hàn đồng tình nói: “Nhưng so với Lâm Nhã Hiên vợ tôi thì quả thực là cô kém hơn một chút”.


      Dương Yêu Nguyệt không nói nên lời.

      Tên này được đằng chân lên đằng đầu đấy à?  
      Điều khiến Dương Yêu Nguyệt không chịu đựng được nữa là Mục Hàn nói mình không bằng vợ anh ta?  
      Lúc này, sự kiêu ngạo của Dương Yêu Nguyệt đã bị đập tan thành từng mảnh.

      “Anh!”, Dương Yêu Nguyệt chỉ vào Mục Hàn, tức giận nói.

      Lúc này, Diệp Chính Đạo luôn đứng bên cạnh cũng nổi giận, chỉ tay vào Mục Hàn, phẫn nộ nói: “Anh nhất định phải xin lỗi Yêu Nguyệt về những điều anh vừa nói”.

      “Xin lỗi cô ta sao?”, Mục Hàn nói với vẻ lạ lùng: “Tôi vừa ức hiếp cô ta, hay là thế nào?”  
      “Tại sao phải xin lỗi cô ta?”  
      “Bởi vì anh đã nói một câu không nên nói”, Diệp Chính Đạo lạnh lùng đáp: “Lúc nãy anh nói, so với vợ anh thì Yêu Nguyệt còn kém một chút!”  
      “Anh nói vậy chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Yêu Nguyệt!”  
      “Anh vô cớ sỉ nhục người khác, lẽ nào không nên xin lỗi sao?”  
      “Ha ha, anh thật buồn cười”, Mục Hàn cười, nói: “Lẽ nào cô ta không thể so sánh với người khác sao?”  
      “Đương nhiên không được!”, lúc này, Khương Tử Nguyệt hét lên: “Ở Hoa Hạ chúng ta, không có cô gái nào xinh đẹp hơn chị Yêu Nguyệt!”  
      “Anh so sánh chị Yêu Nguyệt với người khác, còn nói chị Yêu Nguyệt kém người ta thì phải xin lỗi chị Yêu Nguyệt!”  
      Trương Hằng và Lý Duyệt Quân cũng nhao nhao phụ họa theo.

      Không chỉ mấy người này, ngay cả Dương Yêu Nguyệt cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh nhất định phải xin lỗi tôi!”  
      Với tư cách là thế hệ trẻ duy nhất trong nhà họ Dương - hoàng tộc ở thủ đô, Dương Yêu Nguyệt vừa có tài vừa có sắc.

      Từ nhỏ đã là viên ngọc quý của gia tộc.

      Từ sau lễ trưởng thành mười tám tuổi, cô ta càng xinh đẹp động lòng người, trong mắt người khác, tựa như tiên nữ giáng trần.

      Dương Yêu Nguyệt ngồi vững ở ngôi vị người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô đã mười mấy năm, không có người mới nào có thể soán ngôi.

      Vì vậy, trong nhận thức của Dương Yêu Nguyệt, cô ta chính là cô gái xinh đẹp nhất trên đời.


      So sánh cô ta với cô gái khác là đang sỉ nhục cô ta.

      “Tôi thấy các người đúng là nhàm chán thật”, Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật buồn cười, so sánh với nhau một chút mà phải xin lỗi cô sao?”  
      “Tôi thấy các người bình thường ngang ngược thành quen rồi!”  
      Có thể nói người có thân phận như Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi đến tỉnh thường tỏ ra kiêu ngạo, vì dù sao bọn họ cũng đến từ thủ đô, người của các địa phương khác phải tận tình nghênh đón bọn họ.

      Vì vậy, ngay cả khi bọn họ đã có thói quen kiêu ngạo và độc đoán thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn.

      “Mục Hàn, chắc là anh không biết người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô nhỉ?”, Khương Tử Nguyệt giới thiệu cho Mục Hàn: “Có thể được bình chọn trở thành người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô thì dung mạo của chị Yêu Nguyệt phải xuất thần khiến người ta trầm trồ ngưỡng mộ”.

      “Chị Yêu Nguyệt đã ngồi vững vàng trên vị trí người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, đến nay chưa có ai lay chuyển được vị trí của chị ấy!”  
      “Anh còn dám nói chị Yêu Nguyệt kém hơn vợ anh một chút ư?”  
      “Ý của anh là, vợ anh có thể so sánh với người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô sao?”  
      “Thật nhàm chán”, theo Mục Hàn thấy, đám người này nhàn rỗi đến mức buồn chán, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.

      Nếu không, cũng sẽ không tạo ra danh sách tứ đại mỹ nhân ở thủ đô.

      “Xin lỗi là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không thể”, Mục Hàn nhún vai, trên mặt tỏ ra vẻ vô hại: “Các người cố tình chạy từ thủ đô xa xôi đến tỉnh là để tôi thừa nhận cô ta là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân, nếu tôi không chứng nhận thì phải xin lỗi cô ta sao?”  
      “Anh!”, Dương Yêu Nguyệt phát hiện ra rằng bản thân không thể phản bác lại Mục Hàn.

      “Được rồi, cô là người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, cô xinh đẹp nhất trong vũ trụ, được chưa?”, Mục Hàn trêu ghẹo: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi không chơi cùng các người nữa”.

      Nói xong, Mục Hàn quay người rời đi.

      “Đứng lại”, Diệp Chính Đạo thấy vậy, lập tức chặn đường Mục Hàn: “Ngữ điệu của anh kỳ quái như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”  
      “Nếu anh không xin lỗi Yêu Nguyệt thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nửa bước”.

      “Dám cản tôi sao?”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Nếu tôi muốn đi thì ai có thể cản nổi?”  
      “Vậy sao?”, Diệp Chính Đạo cười nói: “Vậy thì để xem anh có năng lực gì hay không đã?”  
      Diệp Chính Đạo đã sẵn sàng chiến đấu.


      Lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho Mục Hàn.

      Có thể ngồi vào vị trí thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô, thực lực Diệp Chính Đạo đương nhiên không hề yếu.

      Đặc biệt là thực lực võ thuật, trong thế hệ trẻ ở thủ đô lại càng vượt trội hơn.

      Danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô không phải là bảng xếp hạng công tử bột, mà là so sánh thực lực của thế hệ trẻ trong các gia tộc giàu có ở thủ đô.

      Cộng thêm người lập danh sách này là Mục Thịnh Uy, gia chủ của thế gia hạng nhất Hoa Hạ.

      Độ tin cậy của danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô đương nhiên là không cần phải nghi ngờ.

      “Đợi đã!”, Dương Yêu Nguyệt thấy vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản, chủ động lùi một bước: “Được rồi! Không biết không có tội, nếu anh không biết chuyện này thì không cần xin lỗi nữa”.

      “Nhưng bản hôn ước từ bé kia, anh nhất định phải xé bỏ ngay trước mặt chúng tôi!”  
      “Chỉ cần anh xé bỏ bản hôn ước, tôi và anh sẽ phủi sạch mối quan hệ, từ nay về sau không bao giờ liên quan đến nhau nữa!”  
      Nghe Dương Yêu Nguyệt nói vậy, Diệp Chính Đạo cũng từ bỏ việc gây rắc rối cho Mục Hàn.

      Dù sao thì việc bắt Mục Hàn xé bỏ bản hôn ước, khôi phục tự do cho Dương Yêu Nguyệt mới là việc quan trọng hàng đầu.

      Còn về phần thằng con riêng này thì có cơ hội sẽ xử lý sau.

      “Đúng đúng đúng!”, ba người Trương



Bình luận

Truyện đang đọc