ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ cách giáo dục Hàn Hàn của Lâm Nhã Hiên, rõ ràng là cô vẫn chưa quên được Mục Hàn.

Thậm chí cô còn hy vọng một ngày nào đó Mục Hàn sẽ xuất hiện, cùng vẽ nên bức tranh gia đình ba người hạnh phúc nô đùa bên nhau.

Là bạn thân của Lâm Nhã Hiên, Phương Viên hết sức lo lắng trong lòng.

"Nhã Hiên này”, thực ra Phương Viên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói với Lâm Nhã Hiên: "Mình nghĩ người ta đồn thế cũng không hẳn là không có căn cứ, Mục Hàn căn bản không còn hi vọng sống”.

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Lâm Nhã Hiên tối sầm xuống.

Phương Viên tiếp tục khuyên: "Ngay cả khi Mục Hàn thực sự còn sống, mình không nghĩ rằng anh ta sẽ quay lại đâu".

"Nghĩ đến bố anh ta - Mục Thịnh Uy, cách ông ta đối xử với cô Sở trong quá khứ, con trai có ‘kế thừa’ hành vi của bố mình cũng là điều bình thường mà".

Lâm Nhã Hiên khẽ thở dài.


Thực ra những gì Phương Viên nói trong lòng Lâm Nhã Hiên đều hiểu hết.

Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn luôn nghĩ rằng Mục Hàn nhất định sẽ trở lại.

Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, Mục Hàn có lẽ sẽ không thể quay trở lại nữa.

"Nhã Hiên, mình bảo này", như thể cảm thấy sự thuyết phục của mình bắt đầu có tác dụng, Phương Viên lại tiếp tục khuyên: "Mặc dù Mục Hàn đã không còn nữa, cậu vẫn phải tiếp tục sống, đúng không nào?"  
“Phương Viên, cậu muốn nói gì?”, Lâm Nhã Hiên chớp mắt nhìn cô ta.

“Cậu biết mình muốn nói gì mà”, Phương Viên cười nói: “Nhã Hiên, dù sao cậu vẫn còn trẻ, con đường phía trước vẫn còn dài, cũng không thể một mình bước tiếp được chứ!”  
"Mình nghĩ cậu nên tìm một người khác thích hợp với mình".

“Tìm một người khác á?”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Nào có dễ dàng như vây! Một người phụ nữ không biết chồng còn sống hay đã chết như mình, lại còn có một đứa con thơ, làm gì có người đàn ông nào để ý mình?”  
“Nhã Hiên, cậu đừng giả vờ nữa", Phương Viên trợn mắt, tức giận nói: "Không nói đến những chỗ khác, ngay ở tỉnh mình thôi, số lượng đàn ông theo đuổi cậu chất đống ra ấy chứ, chỉ là không có tên nào lọt vào tầm mắt của cậu thôi".

"Cậu cứ cố chấp như vậy làm gì nhỉ?"  
"Dù không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến Hàn Hàn chứ.

Hàn Hàn vẫn còn nhỏ, bé chưa biết gì cả.

Sau này lớn lên và trưởng thành trong một gia đình không có bố vô cùng bất lợi cho sức khỏe cũng như là tinh thần của bé".

Lâm Nhã Hiên cân nhắc một hồi, cảm thấy lời nói của Phương Viên đúng là rất có lý.

Một mình cô thì thế nào cũng được.

Nhưng còn Hàn Hàn thì sao?  
"À đúng rồi", Phương Viên lúc này lại nói: "Mình nghe nói bố nuôi của cậu giới thiệu cậu với một cậu chủ của hoàng tộc ở thủ đô.


Hay là cậu cứ đi gặp người ta xem thế nào?"  
"Dù sao thì người ta cũng xuất thân từ hoàng tộc thủ đô đó, ngoại hình hay tính cách có lẽ đều ổn".

“Cậu nhắc đến làm mình cũng chợt nhớ ra”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Mình nhớ là bố nuôi nói với mình rằng ông ấy sẽ đến tỉnh, tính thời gian thì hẳn là ngày mai".

“Vậy thì chẳng phải rất đúng lúc à?”, Phương Viên cười đắc ý nói: “Ôi cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của tôi ơi, hôm nay cậu phải đi làm đầu tóc, chăm sóc da dẻ một phen đi, ngày mai còn đi gặp cậu chủ hoàng tộc thủ đô nữa”.

"Được rồi", việc đã đến nước này, Lâm Nhã Hiên chỉ đành đồng ý.

...! 
Lúc này ở Hoa Hạ, tất cả báo chí và phương tiện truyền thông đều đang nhận được tin tức đại thống soái đã đánh thắng Điện Ma Vương.

Mọi người dân Hoa Hạ đều coi vị đại thống soái này như thần tượng.

Với tư cách là đại thống soái, Mục Hàn đã dẫn quân dưới trướng đến tỉnh một cách hết sức âm thầm.

Tại nơi giáp ranh giữa tỉnh và tỉnh lân cận.

Địa thế nơi đây hiểm trở, nếu quay ngược dòng thời gian về thời cổ đại thì chắc chắn đây sẽ là trận địa được các nhà quân sự tranh giành.

Cũng chính tại đây, là tư lệnh chiến khu tỉnh, Viên Duy Nhất đã dẫn đầu các tướng lĩnh đợi ở đây từ lâu để đón Mục Hàn về tỉnh.

Sau trận chiến với Điện Ma Vương, Mục Hàn được lãnh tụ tối cao khen thưởng.

Lúc đầu anh định đi thủ đô, đến cơ quan quyền lực cao nhất để nhận phần thưởng từ lãnh tụ tối cao.

Tuy nhiên, Mục Hàn rất nóng lòng về nhà nên đã khéo léo từ chối lãnh tụ tối cao và trở về tỉnh.

Đây chính là điểm Viên Duy Nhất hết sức ngưỡng mộ Mục Hàn.

Tuy anh lập nên kỳ tích vang danh thế giới nhưng lại không bị đắm chìm trong những vinh quang đó.


Viên Duy Nhất đứng dưới khe núi, liên tục nhìn về phía trước bằng ống nhòm.

Các tướng lính dưới trướng của Viên Duy Nhất đều rất mong chờ.

Xét cho cùng, đây là sư đoàn chiến thắng đã hai lần xóa sổ Điện Ma Vương, là niềm tự hào của cả quân giới Hoa Hạ.

Thân là lính Hoa Hạ, ai mà không muốn chiêm ngưỡng phong thái của đại thống soái chứ?  
Sau khoảng mười phút, trên con đường phía xa xuất hiện một đội quân đông đảo, tựa như một con rắn dài đang trườn.

Mặc dù gương mặt của các binh lính phảng phất vẻ sương gió, nhưng ai nấy đều rất bừng bừng khí thế.

Nhìn thấy đoàn quân chiến thắng này, Viên Duy Nhất không khỏi cung kính, đưa tay lên chào theo kiểu quân đội.

Các tướng lĩnh phía sau cũng làm theo.

Khi đoàn quân đi được nửa đường, một chiếc xe jeep lao ra từ giữa đoàn.

“Cuộc sống của chị dâu rất ổn ạ”, Hoàng Điểu do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói với Mục Hàn: “Nhưng chị dâu và những người khác đều nghĩ rằng anh không còn sống nữa, vì vậy…”  
“Vì vậy gì?”, Mục Hàn không khỏi giật mình.

Đúng là anh đã rời đi mấy tháng rồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc