ĐIỆN CHỦ Ở RỂ



Sau đó, cậu chủ này lại nhìn sang Ngụy Tấn ngồi bên cạnh một cách đầy vẻ nịnh hót: “Theo tôi thấy, người xếp thứ hai thành tên điên, người xếp thứ nhất lại thành kẻ tàn tật, bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô này nên đến lượt cậu chủ Ngụy đứng đầu bảng!”
“Quá khen rồi, quá khen rồi!”, Ngụy Tấn xua tay, nở nụ cười dịu dàng, nói: “Không thể nói như vậy, trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô, chưa chắc người xếp gần chót thì không đủ thực lực đâu”.

“Ví dụ như cái tên ngồi tù mười năm, sau khi ra ngoài đã có thể san phẳng nhà họ Long ở thủ đô ngay lập tức, hơn nữa còn giết chết Long Phi Thiên – người ngồi vững trên bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô suốt mười năm, rốt cuộc thằng ranh đó làm thế nào vậy?”
“Lẽ nào hắn có phép thần thông gì sao?”
“Ai biết được chứ?”, lúc này, có người tiếp lời: “Gần đây ở thủ đô xảy ra quá nhiều chuyện lớn, hết chuyện này đến chuyện khác, đại tướng quân hẹn quyết chiến với đại thống soái thành công, nhà họ Long ở thủ đô gặp phải thay đổi lớn.

“Ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô cũng gặp chuyện, nghe nói đứa con riêng Mục Hàn đã chạy trốn hơn nửa năm kia cũng đột nhiên xuất hiện, tuyên bố muốn đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Sao tôi lại cảm thấy, bầu không khí gần đây của thủ đô hơi kỳ lạ nhỉ?”
“Gần đây đúng thật là thủ đô có không ít chuyện lớn”, Ngụy Tấn cười nói: “Nhưng nếu cậu nói nhà họ Mục ở thủ đô gặp chuyện thì tôi không cho là thế!”
“Nhà họ Mục ở thủ đô có thân phận gì, Mục Hàn lại là nhân vật thế nào?”
“Đường đường là rồng trên trời, gặp phải bò sát dưới đất, đó cũng gọi là có chuyện sao?”

“Vẫn là câu này của cậu chủ Ngụy có lý!”, lập tức có người hùa theo Ngụy Tấn: “Một nhân vật thấp hèn đến mức không thể thấp hèn hơn, quả thật không đáng để chúng ta quan tâm!”
Đám người Ngụy Tấn không hề phát giác được rằng, trong lúc bọn họ chê bai Mục Hàn, thì Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt ngồi trong góc đã lộ ra vẻ mặt mỉa mai.

“Cậu chủ Phụng đến!”
Lúc này, cùng với một tiếng hô to của đàn em, Phụng Hoàng Nam đã đến.

Một đám cậu chủ ở thủ đô rối rít đứng dậy nghênh đón.

Tuy nói thực lực võ thuật của Phụng Hoàng Nam không đánh lại bất kỳ ai ở đây, nhưng dẫu sao cũng là cậu chủ của thế gia số hai Hoa Hạ, lại còn là cậu của Mục Sảng – người thừa kế của nhà họ Mục ở thủ đô, thế gia số một thủ đô.

Hiển nhiên thân phận hắn đã đủ để chèn ép một đám cậu chủ trên bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô.

Cho nên, bất kể là cậu chủ nào cũng phải nể mặt Phụng Hoàng Nam vài phần.

Lúc này, đám cậu chủ cũng để ý thấy bên cạnh Phụng Hoàng Nam còn có một người đẹp mặc váy đi cùng.

Nhờ sự nổi bật của bộ váy này, Lâm Thù Nhi toát lên vẻ hào quang chói lọi.

Khiến đám cậu chủ reo hò rằng mắt nhìn của Phụng Hoàng Nam rất tốt.

“Mọi người, thật ngại quá, tôi đến muộn rồi, để mọi người đợi lâu!”, Phụng Hoàng Nam cười ha ha nói.

Mặc dù ngoài miệng Phụng Hoàng Nam khách sáo, nhưng cũng không ai thật sự dám đùa với Phụng Hoàng Nam, ví dụ như kiểu phạt ba ly rượu.

“Cậu chủ Phụng khiêm tốn rồi!”, Ngụy Tấn lên tiếng trước tiến: “Hôm nay cậu chủ Phụng là nhân vật chính của buổi tụ họp này, đương nhiên phải xuất hiện cuối cùng, mọi người nói xem có phải không?”
Lần này Ngụy Tấn nịnh nọt vừa đúng lúc.


Khiến Phụng Hoàng Nam không kiềm được mà tươi cười.

Mọi người rối rít tán đồng.

“Mọi người, hôm nay tụ tập mọi người lại chủ yếu là vì gần đầy thủ đô xảy ra một chuyện lớn, tên Long Tiếu Thiên của nhà họ Long ngồi tù mười năm đã trở lại rồi, hơn nữa còn giết chết Long Phi Thiên!”
“Chuyện này rất đáng để thu hút sự chú ý của chúng ta”.

Đây cũng là nguyên nhân Phụng Hoàng Nam mời các cậu chủ nằm trong TOP mười của bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô đến.

Nhắc đến chuyện này, mọi người lại thảo luận sôi nổi lần nữa.

Dẫu sao thì chuyện này cũng quá chấn động.

“Đương nhiên, việc liên quan đến chuyện này, thì đợi lát nữa hẵng bàn”, Phụng Hoàng Nam giơ tay, ra hiệu cho mọi người ngừng thảo luận: “Bây giờ điều tôi muốn nói với mọi người là một chuyện khác, liên quan đến bản thân tôi!”
Hai mắt Ngụy Tấn trợn tròn, nói với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa: “Xem bộ dạng chắc là cậu chủ Phụng có tin vui muốn tuyên bố rồi!”
“Người hiểu tôi cũng chỉ có Ngụy Tấn!”, Phụng Hoàng Nam mỉm cười, gật đầu nói: “Anh thật sự đoán đúng rồi! tôi đúng là có tin vui muốn tuyên bố!”
Lúc này Phụng Hoàng Nam ôm eo Lâm Thù Nhi, nói: “Giới thiệu với mọi người, cô ấy tên là Lâm Thù Nhi, đến từ tỉnh, đang là sinh viên nghiên cứu của khoa y học đại học Thủ Đô!”
“Có điều cô ấy sắp có một thân phận mới: vợ của Phụng Hoàng Nam tôi!”
Nghe đến đây thì có người châm chọc: “Cậu chủ Phụng, ngoài vợ chính thức ra thì anh có nhiều phụ nữ đến mức sắp có thể thành lập một đại đội tăng cường rồi, còn cần phải tuyên bố sao?”
Phụng Hoàng Nam không những không tức giận, trái lại còn cười ha ha nói: “Lâm Thù Nhi khác với những người phụ nữ tôi từng chơi đùa, tôi muốn cưới hỏi đàng hoàng, đưa cô ấy về nhà”.

“Cưới hỏi đàng hoàng?”, ngay cả Ngụy Tấn cũng nghi hoặc: “Cậu chủ Phụng, anh đã lấy vợ bao nhiêu năm rồi?”
“Mọi người vẫn không hiểu ý tôi”, Phụng Hoàng Nam lắc đầu, nói: “Tôi đúng là đã lấy vợ nhiều năm rồi, chuyện này không sai.

Nhưng có ai quy định, Phụng Hoàng Nam tôi không thể lấy vợ bé chứ?”

“Cái gì?”
Nghe Phụng Hoàng Nam nói vậy, đám cậu chủ đều trợn mắt há mồm.

Chuyện lấy vợ bé này đúng là quá mới lạ.

Đừng thấy những người trong gia tộc giàu có này bình thường ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hồng nhan tri kỷ vô số mà lầm, ngoài vợ hợp pháp ra thì bọn họ không ai lấy vợ bé cả.

Dẫu sao thì chuyện này chỉ xảy ra ở thời xưa.

Chuyện tam thê tứ thiếp ở thủ đô đã là mây khói thoáng qua.

“Cảm ơn cậu chủ Phụng!”, Ngụy Tấn vội tỏ thái độ: “Hiếm khi cậu chủ Phụng có chuyện mừng như tân hôn, lúc đó tôi nhất định phải không say không về!”
“Chúc mừng cậu chủ Phụng!”, đám người khác cũng lần lượt hưởng ứng.

“Ha ha ha!”, Phụng Hoàng Nam vui vẻ đến nỗi không ngậm được mồm, gật đầu nói: “Được! mọi người đều đến uống rượu mừng!”
Thậm chí đã có người chuẩn bị lì xì trước, chỉ đợi nhét cho Phụng Hoàng Nam.

“Cậu chủ Phụng vui mừng quá sớm rồi nhỉ?”, lúc này một giọng nói không mấy hòa nhã vang lên.




Bình luận

Truyện đang đọc