Thấy Mục Hàn bắt đầu giảng bài, tất cả mọi người đều học một cách cung kính.
Bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.
“Có điều trước khi vào học chính thức, tôi muốn giảng cho mọi người một tiết học giáo dục tư tưởng”, Mục Hàn giơ ra bốn ngón tay, nói: “Tên của tiết học giáo dục tư tưởng này chính là “Tôn sư trọng đạo!””
Mục Hàn ra hiệu tìm một tấm bảng đen với Hà Lợi Lợi.
Mục Hàn dùng phấn viết bốn chữ: “Tôn sư trọng đạo” lên trên tấm bảng đen nhỏ này.
Lực tay mạnh mẽ, rất có khí thế.
“Quả thực, mọi người ở đây đều có đủ bản lĩnh và sự ngạo mạn.
Bởi vì ở nơi của mấy người, tất cả đều là những tên tuổi bất khả chiến bại, muốn tìm sự đột phá nên mới đến trại huấn luyện Thần Long, tiếp nhận sự giáo dục cao hơn”.
Mục Hàn đưa mắt nhìn đám người, nói: “Thế nhưng, dù cho thực lực của mọi người có mạnh tới mức nào, nếu đã đứng ở nơi đây, trở thành một học sinh thì đều nên có nề nếp, tôn trọng sĩ quan huấn luyện chỉ bảo cho mọi người”.
“Mọi người đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, có lẽ đều suy nghĩ được rằng, chẳng lẽ tổng tư lệnh chiến khu Nam Cương - Vương Chung Quy sẽ cử một tên không biết gì đến để lừa gạt mấy người hay sao?”
“Lẽ nào trong mắt mọi người, lãnh đạo cấp cao của quân đội Hoa Hạ lại tệ hại tới như vậy?”
Nghe Mục Hàn nói, mấy người Mục Phương đều cúi gằm mặt.
“Đừng nói đến chút năng lực mà tôi thể hiện ban nãy”, Mục Hàn tiếp tục nói: “Dù cho ban nãy tôi không thể hiện ra, hoặc là thực lực của tôi thật sự không bằng mấy người.
Thế nhưng nếu như Vương Chung Quy đã mời tôi đến thì tôi cũng có năng lực để dạy cho mấy người những kiến thức chưa từng được học”.
“Nếu như nói lãnh đạo cấp cao quân đội Hoa Hạ thật sự tồi tệ như vậy, ngay cả sĩ quan huấn luyện của trại huấn luyện Thần Long cũng tuỳ tiện tìm một người đến cho xong thì chắc chắn tôi sẽ không đứng ở nơi này!”
“Vậy nên nội dung đầu tiên mà mọi người cần học chính là tôn trọng sĩ quan huấn luyện của mình”.
“Đã hiểu hay chưa?”
“Hiểu rồi ạ!”, mấy người Mục Phương đồng thanh trả lời.
“Được rồi”, Mục Hàn hài lòng gật đầu, nói: “Cho mấy người thời gian năm phút, suy nghĩ cho kỹ hàm ý thật sự của bốn chữ tôn sư trọng đạo này”
Mọi người lập tức giác ngộ.
Là những cường giả trẻ tuổi của nơi mình ở, dù có dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tài năng thiên bẩm của họ.
Vậy nên bọn họ đã có thể hiểu được hàm ý thật sự của cụm từ “tôn sư trọng đạo” mà Mục Hàn muốn nói rất nhanh.
Cộng thêm với năng lực mà Mục Hàn vừa mới thể hiện khiến cho bọn họ đều cảm thấy tôn kính.
Có điều, mọi người đều thấy hơi hiếu kỳ về bối cảnh xuất thân của Mục Hàn.
Với năng lực vừa nãy của Mục Hàn thì chắc chắn là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong quân đội Hoa Hạ.
Thế nhưng TOP 100 trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thật sự không có vị trí của anh.
Còn về những cường giả khác trong quân đội Hoa Hạ thì bọn họ đều vô cùng thân quen.
Chỉ là vô cùng xa lạ với một sĩ quan huấn luyện thần bí như Mục Hàn.
“Sĩ quan huấn luyện, anh có thể tiết lộ thân phận của mình không?”, cuối cùng thì Mục Phương cũng không chịu được mà mở miệng hỏi.
Dù sao hắn cũng là người nhà họ Mục, thông qua tên của một người và một số tư liệu đơn giản là có thể dễ dàng đoán ra bối cảnh thân phận của họ.
Đây cũng là điểm mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô.
Đặc biệt là một cường giả trong quân đội Hoa Hạ giống như Mục Hàn, đối với nhà họ Mục ở thủ đô mà nói thì rất dễ dàng tra ra được.
Những người khác cũng vô cùng trông ngóng.
Hy vọng có thể biết được bối cảnh thân phận của Mục Hàn.
Mục Hàn có bản lĩnh như vậy thì chắc chắn không thể là một người vô danh.
“Muốn biết thân phận của sĩ quan huấn luyện sao?”, lúc này, Vương Chung Quy tiến lại phía thao trường, cười nói: “Các vị, mọi người thật là vinh hạnh khi có thể vào trại huấn luyện Thần Long này”.
“Bởi vì sĩ quan huấn luyện đích thân chỉ đạo mọi người ngày hôm nay chính là đại thống soái!”
Ban đầu mọi người vẫn không để tâm đến những lời Vương Chung Quy nói.
Mãi một phút sau, đám đông mới đồng loạt phản ứng trở lại.
“Cái gì?”, Trương Trạm kinh ngạc hô lên: “Tổng tư lệnh Vương, anh nói anh anh anh…anh ấy là ai cơ?”
“Đại...!đại....!đại...!đại thống soái ư?”
Trương Trạm kích động đến nỗi nói lắp bắp luôn.
Mọi người đều ngẩn ra.
Đặc biệt là Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi đang đứng gần Mục Hàn nhất đều đờ đẫn hết cả người.
“Đúng vậy!”, Vương Chung Quy khẳng định chắc nịch: “Sĩ quan huấn luyện đang đứng trước mặt mọi người đây chính là người duy nhất được phong quân hàm đại thống soái kể từ khi Hoa Hạ thành lập đến nay!”
“Sáu năm trước đã dựa vào sức mình để đánh bại liên quân hơn bốn mươi nước có mưu đồ chia rẽ Hoa Hạ!”
Lời nói của Vương Chung Quy giống như tiếng sấm giữa trời quang.
Bởi vì tất cả mọi người đều nghe tới tỉnh cả người rồi.
Sĩ quan huấn luyện thần bí trước mắt chính là đại thống soái vĩ đại của quân đội Hoa Hạ!
Không một ai nghi ngờ lời nói của Vương Chung Quy.
Nghĩ tới trước đây Mục Hàn nói anh ấy còn mạnh hơn tất cả cường giả trong TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ, mấy người Mục Phương còn tỏ ra khinh thường.
Vậy mà hoá ra Mục Hàn thật sự mạnh hơn tất cả cường giả trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.
Cả Hoa Hạ này có ai có thực lực mạnh hơn là đại thống soái đây?
Đột nhiên, tất cả mọi người đều trở nên kính trọng.
Mấy người Mục Phương cùng đồng thời hành quân lễ: “Kính lễ! Chào đại thống soái!”
“Ừ!”, Mục Hàn xua tay, gật đầu nói: “Tôi tin rằng sau tiết học này, bốn chữ tôn sư trọng đạo đã hằn sâu trong tim mọi người rồi”.
Đối với Mục Hàn mà nói, tôn sư trọng đạo là sự bắt buộc.
Dù cho Mục Hàn đang ngồi trên vị trí đại thống soái, thế nhưng đối với những người thầy khi xưa đã đào tạo dạy dỗ anh, đến bây giờ Mục Hàn vẫn cảm thấy vô cùng tôn kính.
“Tiết học này kết thúc, tiếp theo đây, tôi sẽ truyền đạt cho mọi người một cuốn sách quý có một không hai”, Mục Hàn nói, đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Tôi biết mọi người đều xuất thân từ những gia tộc giàu có”.
“Đều là những tinh anh mà các gia tộc chuyên tâm bồi dưỡng”.
“Đặc biệt là nhà họ Mục ở thủ đô - thế gia số một Hoa Hạ, lần này cũng có rất nhiều anh tài góp mặt, tiến lên trước một bước đi, để tôi nhìn xem là tinh anh nào?”
Nghe Mục Hàn nói, mấy người nhà họ Mục ở thủ đô như Mục Phương liền đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó đồng loạt rời hàng.
Ai cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
Một là bởi vì bọn họ đến từ nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia số một Hoa Hạ.
Hai là cảm thấy bọn họ vừa mới đến đã nhận được sự quan tâm đặc biệt của đại thống soái.
“Một, hai, ba, bốn, năm…”, Mục Hàn đếm, cười nói: “Không hổ là thế gia số một Hoa Hạ, bồi dưỡng ra không ít nhân tài nhỉ”.
Có thể trở thành thế gia số một cả nghìn năm thì đương nhiên phải có nền tảng nhất định.
“Rất tốt, trở về đội đi”.