ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không lâu sau, Trương Tùng đã liên hệ được với một chiếc máy bay riêng bay đến nước Chiến Ưng, không cần hẹn thời gian, bốn giờ chiều nay có thể xuất phát, tối muộn là đến được nước Chiến Ưng.

Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi khiến Trương Tùng nghĩ những người hắn kết bạn ở nước Chiến Ưng đều có bản lĩnh hơn người, càng khiến bà cụ Lâm khen không ngớt lời.

Chỉ trong chốc lát, ngoài Lâm Nhã Hiên ra thì Trương Tùng là người có địa vị cao nhất ở nhà họ Lâm.

Nào ngờ mấy chuyện này đều do Inuyang Kenjiro cố ý sắp xếp cho Trương Tùng.

Mục đích chỉ để mau chóng cho Lâm Nhã Hiên rời khỏi Hoa Hạ.

Trong lúc đó ở nhà họ Lâm, mọi người cũng rất bận rộn.

Lâm Lợi Vương và Tần Lệ thu dọn hành lý chuẩn bị đi theo Lâm Nhã Hiên đến nước Chiến Ưng để chăm sóc cho cô.

Trương Tùng cũng muốn đi cùng đến đó để tiếp xúc với mấy mối quan hệ mà hắn giao thiệp bên đó.

Không lâu sau đã đến hai giờ chiều.

Một chiếc máy bay riêng đến đón mấy người Lâm Nhã Hiên.

Đám người bà cụ Lâm tạm biệt mấy người Lâm Nhã Hiên.


Bà cụ Lâm dặn dò: “Nhã Hiên, nước Chiến Ưng là cường quốc đứng đầu thế giới, kỹ thuật y học tiên tiến, Hoa Hạ chúng ta không so bì được.

Cháu đến đó thì yên tâm dưỡng thai, sinh đứa nhỏ ra!”
“Cháu biết rồi bà ạ”, Lâm Nhã Hiên gật đầu: “Mọi người cũng giữ gìn sức khỏe!”
Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ, Lâm Lợi Cương và Trương Tùng lên chiếc máy bay riêng đó.

Bắt đầu chuyến bay đến nước Chiến Ưng.

Lúc này.

Ở Đảo Quốc.

Vẫn trong một căn phòng họp.

Lãnh đạo cấp cao của bốn mươi nước ngồi quanh một cái bàn tròn mở một cuộc họp khẩn.

“Các vị, từng hành động của Lâm Nhã Hiên đã nằm trong tay tôi”, Inuyang Kenjiro cười nói: “Vừa lúc hai giờ chiều theo giờ Hoa Hạ, Lâm Nhã Hiên đã lên chiếc máy bay riêng rồi, theo lịch trình chuyến bay có lẽ mười một giờ đêm sẽ đáp ở sân bay quốc tế của nước Chiến Ưng”.

“Tốt quá rồi!”, các lãnh đạo cấp cao của các nước khác nghe thế cũng vô cùng vui mừng.

Cuối cùng thì Lâm Nhã Hiên cũng ra khỏi Hoa Hạ.

Họ có thể làm bất kỳ điều gì với một người Hoa Hạ trên lãnh thổ nước Chiến Ưng.

“Các vị đều về chuẩn bị đi”, Inuyang Kenjiro nói: “Từ giờ đến mười một giờ tối hẳn là đủ thời gian, lần này chắc chắn chúng ta sẽ bắt được Lâm Nhã Hiên!”
Sau khi lãnh đạo của ba mươi chín nước ra khỏi phòng họp.

Inuyang Kenjiro dặn dò cấp dưới của mình: “Chúng ta không chỉ phải bắt một mình Lâm Nhã Hiên mà còn phải bắt cả Sở Vân Lệ!”
“Dù sao đại thống soái Hoa Hạ cũng không phải là người bình thường, chỉ khi chuẩn bị đầy đủ thì tôi mới yên tâm được!”
“Vâng!”, tên cấp dưới cung kính đáp.

Không lâu sau, liên minh bốn mươi nước bắt đầu hành động.

Trong khi Lâm Nhã Hiên đang ở trên chuyến bay riêng thì ở sân bay quốc tế nước Chiến Ưng đã sơ tán hết mọi người với nguyên nhân là bộ phận nào đó phải tiến hành diễn tập.

Ngoài chiếc máy bay riêng của Lâm Nhã Hiên ra thì không còn bất kỳ chuyến bay nào cất cánh hay hạ cánh xuống sân bay trong lúc này cả.

Có hàng chục nghìn sát thủ đang ẩn náu xung quanh sân bay.

Chỉ đợi chiếc máy bay riêng của Lâm Nhã Hiên đáp xuống thì họ sẽ xông lên bắt Lâm Nhã Hiên đi.

Cùng lúc đó.


Người mà Inuyang Kenjiro sắp xếp chặn Sở Vân Lệ giữa đường cũng bắt đầu hành động.

Mấy cao thủ của Đảo Quốc này lẻn vào biên giới Hoa Hạ.

Mai phục trên con đường buộc phải đi ngang qua khi muốn đến Đông Hải của tỉnh.

Chỉ đợi Sở Vân Lệ đi qua thì chúng sẽ lập tức bắt Sở Vân Lệ đi.

Điện Ma Vương.

“Nghe nói Inuyang Kenjiro đã bắt đầu hành động rồi à?”, Ma Vương ngồi trên ghế chủ tọa ở đại điện cao, hỏi Quang Minh Tả Sứ đứng bên dưới.

“Vâng, đúng thế thưa Ma Vương!”, Quang Minh Tả Sứ gật đầu nói: “Vợ của đại thống soái Hoa Hạ là Lâm Nhã Hiên đã lên máy bay riêng vào lúc hai giờ chiều theo giờ Hoa Hạ rồi, chắc khoảng mười một giờ đêm sẽ đáp xuống sân bay nước Chiến Ưng”.

“Ngoài ra Inuyang Kenjiro còn bảo người đi mai phục bắt mẹ của đại thống soái Hoa Hạ!”
“Lần này liên minh bốn mươi nước có thể gọi là nắm chắc phần thắng trong tay”.

“Ha ha! Tốt lắm!”, Ma Vương hài lòng nói: “Nếu Inuyang Kenjiro đã cố gắng thế rồi, Điện Ma Vương chúng ta cũng phải góp chút sức vào, tình hình chiến tranh dạo này khá bất lợi với Điện Ma Vương chúng ta”.

“Vâng, đúng thế thưa Ma Vương!”, Quang Minh Tả Sứ đáp: “Dù sao cũng là Điện Chủ của Điện Long Vương tân nhiệm, bản lĩnh của đại thống soái Hoa Hạ rất mạnh.

Hai cứ điểm quan trọng ở biên giới Tây Cương Hoa Hạ mà chúng ta chiếm được đều bị cậu ta giành lại hết rồi”.

“Hừ!”, Ma Vương đập mạnh tay xuống bàn nói: “Lần này là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt triệt để Mục Hàn, chúng ta không được bỏ lỡ!”
“Quang Minh Tả Sứ, tôi ra lệnh cho cậu dẫn một trăm nghìn quân chi viện đến biên giới Tây Cương Hoa Hạ gấp rút tiếp viện cho binh sĩ tiền tuyến”.

“Phải giết chết đại thống soái Hoa Hạ ở chiến trường biên giới Tây Cương!”
“Thuộc hạ nhận lệnh!”, Quang Minh Tả Sứ chắp tay lại nói.

Không lâu sau, Quang Minh Tả Sứ dẫn một trăm nghìn quân Điện Ma Vương khí thế hừng hực đi đến biên giới Tây Cương, Hoa Hạ.

Một lần nữa gây áp lực lớn cho đại quân Hoa Hạ của Mục Hàn.

Từng trận chiến nảy ra không có điểm dừng.

Khiến Mục Hàn không có thời gian để ý chuyện xảy ra bên Lâm Nhã Hiên.

Nhất là thống soái của địch là Quang Minh Tả Sứ.

Đây là tướng quân có bản lĩnh mạnh chỉ đứng sau Ma Vương.


Trên con đường bắt buộc phải đi qua khi muốn đến Đông Hải ở tỉnh.


Sở Vân Lệ ngồi trên một chiếc xe buýt.

Điều khiến Sở Vân Lệ cảm thấy bất an là xe buýt vốn dĩ có rất đông hành khách nhưng nửa đường lại liên tục có hành khách xuống xe.

Lúc đến ranh giới giữa tỉnh và Đông Hải thì chỉ còn lại một mình bà ấy là hành khách.

Nhưng ngay lúc này.

Chiếc xe buýt bỗng vang lên tiếng phanh xe vô cùng chói tai.

Khiến Sở Vân Lệ giật mình.

Bà ấy nhìn thấy có rất nhiều người xuất hiện ngay đằng trước xe buýt.


Đúng mười một giờ tối theo giờ của nước Chiến Ưng.

Ở sân bay quốc tế Chiến Ưng.

Đèn đuốc sáng rực.

Nhưng cả sân bay đều chìm vào yên tĩnh, ngoài ánh đèn ra thì không còn bất kỳ động tĩnh nào.

Một chiếc máy bay riêng đang bay đến, nhìn từ xa có thể thấy nó đang dần hạ cánh.

Đây chính là chiếc máy bay riêng chở mấy người Lâm Nhã Hiên.

“Các vị, Lâm Nhã Hiên đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế của nước Chiến Ưng”, Inuyang Kenjiro ngồi trong phòng giám sát ở Đảo Quốc, tay cầm điện thoại vệ tinh bắt đầu ra lệnh: “Hãy vực dậy tinh thần, chuẩn bị đón người nào!”
Người ẩn nấp trong bóng tối đang mơ màng ngủ lần lượt lấy lại tinh thần.

Ai nấy cũng đều ngẩng đầu lên chờ đợi.

Cuối cùng máy bay riêng cũng hạ cánh xuống sân bay nước Chiến Ưng an toàn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc