ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

“Vi Dương, rõ ràng anh biết anh ấy là...”

Lâm Nhã Hiên biết Vi Dương cố ý muốn làm khó Mục Hàn nên cô vội vàng nói, nhưng còn chưa nói hết thì lại bị Mục Hàn ngắt lời.

“Tôi ư? Chẳng phải vừa rồi mọi người đã bàn tán về tôi rồi sao? Tôi chính là thằng ở rể hèn nhát, là tên vô dụng ăn bám đàn bà mà mọi người nói đây”.

Mục Hàn thản nhiên nói, vẻ mặt vẫn bình thản.

Bỗng nhiên bầu không khí trong phòng VIP hơi gượng gạo, không ai ngờ Mục Hàn lại thẳng thắn đến thế, da mặt đúng là quá dày mà!

“Nào nào, mọi người đừng vì mấy người không liên quan mà phá vỡ bầu không khí, mau ăn đi”.

Chẳng mấy chốc Vi Dương đã định thần lại, nhiệt tình hô hào.

“Lớp trưởng ăn trước đi, hôm nay anh là chủ mà, nếu không chúng tôi nào có cơ hội tới nơi xa xỉ như khách sạn Kinh Đô để ăn!”

“Phải đó, lớp trưởng là người giỏi giang nhất trong lớp chúng ta, làm giáo sư từ khi chưa tới ba mươi tuổi, nghe nói còn là đại đệ tử của thần y Tạ Cửu Uẩn!”

“Ngưỡng mộ ghê, ai mà gả được cho anh ấy chắc là phúc cả đời đó!”

Mọi người nhao nhao nịnh hót, thậm chí có vài cô bạn có chút sắc đẹp cũng không ngừng liếc mắt đưa tình với Vi Dương.

“Răng rắc răng rắc!”

Đúng lúc Vi Dương đang vui thì một loạt những tiếng nhai khó chịu vang lên.

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy Mục Hàn đang như điên cuồng gắp thức ăn trên bàn để ăn trông như một con ác ma đầu thai.

Vừa ăn vừa gắp thức ăn vào bát Lâm Nhã Hiên.

“Vợ à, món này thơm ngon đó!”

“Vợ à, ăn cái này đi, lớp ngoài giòn tan còn bên trong thì mềm, hương vị cực đỉnh!”

Mục Hàn vừa nhai chóp chép vừa nói.

Lâm Nhã Hiên đang che miệng cười trộm, cô biết Mục Hàn cố ý gây hấn với Vi Dương.

“Mục Hàn! Chú ý hình tượng chút!”

Mạc Tiên Tiên không nhìn nổi nữa liền nhỏ giọng nhắc nhở.

“Hử? Đây chẳng phải là bữa tiệc sao? Mọi người không ăn, chẳng lẽ là tới để cùng nhau nịnh hót?”

Mục Hàn cau mày nói.

Đột nhiên sắc mặt của mọi người xám xịt, ai cũng nghe ra được tên phế vật vô dụng này đang quay qua chửi bọn họ nói xạo!

“Chậc chậc, phế vật vẫn mãi là phế vật, chưa trải sự đời, đúng là đồ nhà quê điển hình!”

“Đúng là vô văn hóa, chẳng hiểu phép tắc gì cả! Ghê tởm! Thật là khó cho Nhã Hiên khi phải nhẫn nhịn một tên kỳ cục như vậy làm chồng!”

“Hừ! Chẳng lẽ anh không biết bữa cơm này là do lớp trưởng mời sao? Không có anh ấy thì anh chẳng có tư cách bước chân vào cánh cửa khách sạn đâu!”

Mọi người ai nấy đều tranh nhau chế nhạo Mục Hàn như thể bị anh giẫm trúng đuôi.

“Được rồi, mọi người đừng làm khó anh Mục nữa, dù sao cả đời người ta cũng chưa từng thấy món ăn sang chảnh như này nên chuyện không kìm nổi mà ăn lén cũng là chuyện thường tình mà!”

Vi Dương cười ha ha nói, nhưng hai mắt lại đắc ý liếc Mục Hàn một cái.

Với hình tượng như này mà còn muốn tranh giành Lâm Nhã Hiên với mình ư?

Mơ đi!

“Không hổ danh là lớp trưởng, nhìn nhận vấn đề cũng thấu đáo hơn chúng tôi”.

“Phải đó, lớp trưởng đúng là tấm gương điển hình cho việc lấy oán trả ơn, không ngờ còn nói giúp cho tên phế vật vô dụng này”.

“Hừ, nếu tôi mà là anh ta tôi đã đâm vào tường chết cho rồi, sống chỉ khiến người ta mất mặt thêm!”

Mọi người vẫn không hề khách sáo mà nói những lời ác ý về Mục Hàn.

“Đủ rồi! Mọi người mà còn như vậy nữa là tôi đi đó!”

Lâm Nhã Hiên không muốn Mục Hàn phải chịu uất ức thêm nữa, cô cắn răng nói lớn.

“Đừng giận mà Nhã Hiên, mọi người chỉ đùa với anh Mục thôi, chắc anh Mục cũng không hẹp hòi như vậy đâu, đúng không?”

Trong giọng điệu của Vi Dương còn mang theo chút uy hiếp.

“Con mẹ anh!”

Ba chữ lần lượt bật ra từ miệng Mục Hàn.

“Anh nói gì?”

Sắc mặt Vi Dương tái mét, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Tôi nói là ‘con mẹ anh’ và câu tiếp theo của tôi là tôi chỉ đùa thôi. Anh Vi, anh sẽ không hẹp hòi như vậy đâu nhỉ?”

Mục Hàn ăn miếng trả miếng hỏi lại.

“Hì hì!”

Lâm Nhã Hiên không nhịn nổi mà bật cười.

Ngay cả Mạc Tiên Tiên cũng nhịn cười đến đỏ cả mặt.

Còn Vi Dương thì tức tới nghiến răng, trợn trừng hai mắt với Mục Hàn, như thể hắn muốn ăn tươi nuốt sống anh!

“Được lắm! Anh Mục đúng là nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn nói ghê! Nếu anh đã giỏi như thế thì tôi có ý kiến như này”.

“Để xóa bỏ tiếng xấu là anh Mục ăn bám, bữa này dù chúng ta ăn hết bao nhiêu tiền cũng đều chia đôi được chứ? Không phải là vì tôi tiếc vài ba đồng tiền, mà tôi chỉ muốn cho anh cơ hội chứng minh bản thân mà thôi”.

Vi Dương bày ra dáng vẻ của người vô hại rồi nói.

“Ý của anh là dù chúng ta gọi bao nhiêu món ăn, hết bao nhiêu tiền thì cuối cùng anh trả một nửa, tôi trả một nửa hả? Vậy có thể để tôi gọi món không?”

Mục Hàn vờ như không hiểu và hỏi.

“Anh hiểu đúng đó! Đương nhiên có thể để anh gọi món rồi, chúng tôi rất châm chước đó!”

Vi Dương dương dương tự đắc nói, hắn cảm thấy Mục Hàn hỏi như vậy là vì anh sợ!

Hơn nữa để Mục Hàn gọi món còn có ích lợi một mũi tên trúng hai đích!

Nếu gọi phải món không ngon thì đó là vấn đề của Mục Hàn, vì anh sợ mất tiền; Còn nếu gọi món ngon thì cũng chẳng sao, dù gì cũng chia đôi mà!

“À, vậy tôi bắt đầu gọi đây”.

Vừa dứt lời Mục Hàn liền nhận lấy menu từ tay của nhân viên phục vụ bên cạnh.

“Ờ… Tôi lấy món này, món này, và món này…”

Mục Hàn gọi hết món này tới món khác.

Vi Dương im lặng lắng nghe, khuôn mặt vốn đang cười khẩy bỗng dần trở nên cứng đờ, thậm chí sau cùng còn trông vô cùng ủ rũ!

Năm phút trôi qua, Mục Hàn vẫn chưa gọi xong!

Quan trọng nhất là tất cả những món anh gọi đều là những món tuyệt đỉnh của khách sạn Kinh Đô, món rẻ nhất cũng phải hơn tám nghìn tệ!

Tí tách! Tí tách!

Người Vi Dương liên tục toát ra mồ hôi lạnh.

Cuối cùng.

Mục Hàn đã dừng lại, dường như vẫn chưa đã, muốn nghỉ ngơi một lúc rồi gọi tiếp.

“Đủ… đủ rồi, anh Mục, chúng ta không nên lãng phí!”

Vi Dương lau mồ hôi lạnh và nói.

“Ừ, chúng tôi vừa gọi tổng cộng bao nhiêu món?”

Mục Hàn đáp vừa một tiếng rồi ngoảnh đầu hỏi nhân viên phục vụ.

“Ông chủ, các anh vừa gọi tổng cộng một trăm linh tám món, với tổng số tiền là hai triệu năm trăm nghìn tệ”.

Nhân viên phục vụ hít sâu một hơi, hưng phấn nói, hôm nay chỉ riêng phần trăm hoa hồng của bàn này hắn đã có mấy chục nghìn tệ rồi!

Ừng ực!

Vi Dương nuốt nước bọt!

Hai triệu năm trăm nghìn tệ!

Dù có chia đôi thì hắn cũng phải trả ít nhất là một triệu hai trăm nghìn tệ!

Nghĩ tới đây trong lòng hắn liền rỉ máu như bị dao cứa.

“Hừ! Tôi cứ để cho anh ra oai đó, để tôi coi chút nữa khi thanh toán anh trả tiền kiểu gì!”

Vi Dương hung dữ nghĩ bụng.

“Lớp trưởng, vậy thì nhiều quá rồi nhỉ? Sợ là chúng ta không ăn hết!”

“Hai triệu năm trăm nghìn tệ! E là cả đời này tôi cũng không kiếm nổi số tiền này! Lớp trưởng đúng là giỏi quá!”

“Quả nhiên nghèo đói làm kìm hãm sức tưởng tượng của tôi, cái khí phách này của lớp trưởng e là rất hiếm có cậu ấm nào ở Sở Dương đọ nổi!”

Mọi người đều say mê nịnh hót.

“Các vị khách, giờ tôi qua đó đặt món! Phiền các vị đợi một lát”.

Nói xong, nhân viên phục vụ liền xoay người đi tới nhà bếp.

“Đợi đã!”, Mục Hàn gọi nhân viên phục vụ dừng lại rồi hét lớn: “Tôi còn chưa nói xong mà, những món tôi vừa gọi làm cho tôi mỗi món ba phần!”

Bình luận

Truyện đang đọc