ĐIỆN VƯƠNG Ở RỂ



Cửa hàng bánh bao.
Diệp Đông vốn đang dọn dẹp vệ sinh cùng mẹ.
Trong tiệm, dì Trương và dì Vương cũng đang làm việc.
Ngày đó anh cũng đã đưa dì Vương về cùng làm với mẹ mình.
Dì Trương nhận được một cuộc điện thoại.
Ngay sau đó, bà ấy trở nên sốt ruột.
“Xuân Hương, nhà tôi có chút chuyện, tôi xin nghỉ về trước nhé.”
Đào Xuân Hương nghi ngờ hỏi: “Chị Trương, chị có chuyện gì gấp, nói với tôi xem tôi có giúp được gì không?”
Dì Trương muốn nói lại thôi, có vẻ như nghĩ đến hôm nay Đào Xuân Hương đang bận tối mắt tối mũi, nên không nói nữa.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ trong nhà thôi, không có gì to tát cả.”
Nói xong, dì Trương leo lên xe đạp điện rời đi.
“Dì Vương, rốt cuộc nhà dì Vương có chuyện gì vậy?”
Diệp Đông hỏi.
Dì Vương và dì Trương ở cùng nhau, khó tránh sẽ nghe được chút chuyện: “Chắc là con trai chị trương muốn đính hôn, hình như có một nhà giàu cũng thích cô gái kia, nên cản trở…”
Hôn nhân đại sự, đối với rất nhiều gia đình, tuyệt đối là chuyện lớn!

Diệp Đông nhanh chóng quyết định: “Mẹ, nhà dì Trương ở đâu? Để con qua xem!”
Đào Xuân Hương gật đầu, nói: “Nhà chị ấy ở tiểu khu chỗ nhà máy cơ khí cũ gần đây!”
Diệp Đông không chần chờ, chậm trễ thêm chút nào, leo lên xe điện, đi thẳng đến nhà dì Trương.
Nhà dì Trương ở tiểu khu cạnh nhà máy cơ khí cũ, một tiểu khu cũ kỹ, có thể nói khu này chỉ có người lao động thấp ở.
Nói ra thì sau khi mở được tiệm bánh bao này, vì sợ mẹ mệt nhọc Diệp Đông thu nạp dì Vương cùng dì Trương, xem như là họ có kinh nghiệm.
Cũng là có người bầu bạn cùng mẹ, mà họ lại có thu nhập.
Ở cửa tiểu khu có một chiếc BMW mới tính đang đậu, chắn ngang trước cửa, chặn lại con đường vốn đã không được rộng.
Phía trước chiếc xe là một người thanh niên, quần áo chỉnh tề, mặt vênh váo.
Đối diện người đó là sáu người.
Hiển nhiên là hai gia đình.
Theo thứ tự là nhà dì Trương: Trương Mai, Lưu Hoàn và con trai Lưu Bá.
Nhà còn lại chính là thông gia của nhà họ: Tôn Nhã, Trịnh Nam và con gái Trịnh Sương Sương.
Từ rất lâu trước kia, Lưu Hoàn và Trịnh Nam từng làm việc ở một xí nghiệp trong nước, chỗ ở này cũng là nhà công vụ được phân trước kia, cùng nhau sống trong một khu.
Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, Lưu Bá và Trịnh Sương Sương là thanh mai trúc mã, bây giờ trưởng thành, hai người cũng theo tự nhiên trở thành người yêu.
Theo lý mà nói, hai nhà đều rất vui mừng, cũng chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ đính hôn…
Thế nhưng, đột nhiên lại có biến cố.

Một người tên Mã Đại Hành lại thích Trịnh Sương Sương!
Mã Đại Hành chính là người thanh niên trước mắt.
Hơn nữa, gia thế, thế lực của nhà Mã Đại Hành cao hơn hai nhà bọn họ rất nhiều, căn bản khó mà cản được.
“Nếu tao nhớ không nhầm, mày tên Lưu Bá đúng không?”
“Ha ha, một tên tép riu! Giờ mày lại dám cả gan nhìn tao bằng ánh mắt khiêu khích như vậy…”
“Tao rất khó chịu! Nên…”
Mã Đại Hành mới nói được một nửa đã ra tay rồi.
Hiển nhiên, hắn ta cũng có chút võ.
Bộp! Bộp! Bộp!
Mã Đại Hành trực tiếp đá ba cái, đạp Lưu Bá, Lưu Hoàn và Trương Mai ngã xuống đất.
Hơn nữa, Mã Đại Hành ra tay vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp đạp vào bụng bọn họ.
Ba người đều đau đớn kêu thảm thiết, mất năng lực phản kháng.
“Thằng khốn!”
Trịnh Sương Sương vô cùng lo lắng, chạy nhanh đến chỗ Lưu Bá, Lưu Hoàn và Trương Mai.

Hai người Trịnh Nam và Tôn Nhã cũng vô cùng căm thù: “Mã Đại Hành, cậu đúng là coi thường pháp luật mà.

Cậu sẽ bị trời phạt!”
Mã Đại Hành cười nhạt.
“Ha ha, pháp luật sao? Ở đây, tôi chính là pháp luật? Trời phạt? Tôi chưa từng nghe trời sẽ phạt tôi!”
“À đúng rồi, nếu như tôi muốn Trịnh Sương Sương làm vợ tôi, thì ông bà cũng là ba mẹ vợ của tôi!”
“Đương nhiên, bây giờ biểu hiện của hai người kém quá, tôi rất không hài lòng! Thế nên, Trịnh Sương Sương chỉ có thể làm gái của tôi trước, để tôi chơi đùa, còn về làm vợ, phải xem biểu hiện sau này thế nào!”
Mấy người hàng xóm xung quanh đều chú ý tới tình hình bên này, đều vây lại.
“Thằng nhóc này, mày quá càn rỡ rồi!”
“Mau đuổi nó ra khỏi khu của chúng ta đi!”
Mấy người hàng xóm lập tức nói.
Nhưng Mã Đại Hành lại lạnh lùng khinh miệt nói: “Có biết công ty bất động sản Long Chính không? Tôi chính là cậu chủ nhỏ của Long Chính!”
“Nếu các người dám to gan bất kính với tôi, thì khu này của các người phá bỏ và di rời, cứ chờ bị phân đến khu nát nhất đi!”
Mấy người hàng xóm đều lo lắng.

Không dám nói tiếp nữa!
Khu của bọn họ đã sắp phải phá bỏ và di dời đến nơi khác.

Công ty phụ trách phá bỏ, di dời và sắp xếp nơi ở sau này chính là công ty bất động sản Long Chính!
Công ty bất động sản Long Chính có chỗ dựa rất vững chắc.

Nên Mã Đại Hành nói vậy thì có thể làm được.
Mà bọn họ chỉ là dân thường, làm gì đấu lại được với người ta.
Trên mặt Mã Đại Hành lộ ra vẻ đắc ý.
Hắn nhìn Trịnh Nam cha của Trịnh Sương Sương: “Nếu tôi nhớ không nhầm, ông và lão già họ Lưu kia đều làm việc ở nhà máy vật liệu xây dựng gần đây đúng không.

Ha ha, thật không khéo, ông chủ nhà máy đó lại cần dựa vào tôi để kiếm cơm!”
“Tôi chỉ cần một cú điện thoại, thì các người sẽ bị đuổi!”
“Còn về Trịnh Sương Sương, chủ siêu thị cô đang làm cũng là bạn của tôi.

Một cú điện thoại của tôi cũng có thể khiến cô mất việc!”

Mã Đại Hành nhìn Lưu Bá đang ảm đạm: “Cái đồ nghèo hèn kia, mày biết quan hệ bạn bè của người có tiền là thế nào rồi chứ? Đã thấy thế giới của người có tiền đáng sợ đến mức nào rồi chứ?”
“Ha ha, chỉ cần tao mở miệng, gọi một cuộc điện thoại, là có thể khiến chúng mày mất chén cơm!”
“Quản lý siêu thị đã nói với tao, nghèn hèn quả nhiên là nghèo hèn, còn muốn giữ lại lần đầu tiên của cô ta đến khi đính hôn, kết hôn sao? Kết quả chẳng phải là để dành cho tao hay sao?”
Mã Đại Hành nói vô cùng chắc chắn, mà cũng đúng là vậy, ở trong mắt cậu ta, nhà Trịnh Sương Sương và nhà Lưu Bá đối mặt với mình, chỉ có thể chấp nhận số phận.
Cuối cùng Trịnh Sương Sương chỉ có thể cúi mình với mình! Không phải sao?
Trịnh Sương Sương tràn đầy nước mắt.

Bình thường cô ấy vẫn luôn tin tưởng chị quản lý siêu thị.

Có tâm sự gì, vẫn thường thích nói cho chị ta nghe.
Thậm chí, thời gian trước, chị quản lý đó còn chủ động mời cô ấy đi kiểm tra sức khỏe.
Hóa ra, chị quản lý nhìn thì hòa ái, dễ gần đó lại bán đứng cô ấy.
Mã Đại Hành lại nhìn dì Trương.
“Bà già kia, tôi nghe nói bà làm việc ở một quán bánh bao nho nhỏ.

Tôi chỉ cần nói một câu, cũng khiến cái quán nát đó đóng cửa luôn!”
“Tóm lại, chỉ cần tôi nói một câu là có thể quyết định số mạng của tất cả các người có mặt ở đây.”
“Tôi tới khu của các người chính là vinh hạnh của các người!”
“Trịnh Sương Sương, tôi thích cô, thậm chí muốn cô hầu hạ tôi một đêm, cũng là vinh hạnh cực lớn của cô.

Nhưng cô lại không biết quý trọng!”
“Hai con kiến hôi các người, chọc giận tôi.

Thế nên, tôi quyết định, nhà tái định cư của các người đều giảm ba mươi mét vuông!”.


Bình luận

Truyện đang đọc