ĐIỆN VƯƠNG Ở RỂ


Biệt thự Phong Hoa.
Liên Thục Giai, Xuân Bảo đang không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, các vị quản lý vô cùng cung kính mời bọn họ vào phòng SUPPER VIP.
“Cậu Diệp, các vị có gì cần cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”
Quản lý Lê cung kính nói.
Diệp Đông nói: “Trước mắt cũng không có gì.”
Vài người quản lý khác cung kính lùi lại một chút, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Liên Thục Giai cùng Xuân Bảo.
Diệp Đông nói: “Tớ cùng Thanh tổng có chút quen biết qua, cũng từng giúp ông ta, may mắn ông ta cho tớ chút mặt mũi.”
Đều là bạn bè nhiều năm mới gặp lại, lại còn có một bạn gái thể hiện rõ ràng tình ý với anh, Diệp Đông làm sao nói được Thanh tổng là cấp dưới của anh đây.

Không nên dọa bọn họ.
Dù sao, Thanh tổng vẫn có địa vị!
Nói ra chỉ sợ làm cho mọi người xa cách anh, lại e ngại anh hơn, không nên như thế.
Sau này Diệp Đông sẽ nói sau, họ có thể từ từ làm quen.
Nghe được lời Diệp Đông, Xuân Bảo cùng Liên Thục Giai mới bình tĩnh lại.
Tuy Diệp Đông không nói rõ nhưng mỗi người đều có bí mật, không nên hỏi tới làm gì, càng mất vui.
Phòng SUPPER VIP cùng phần ăn hoàng kim, đây là cấp bậc cao như thế nào chứ?

Rất nhanh, một bàn rượu ngon cùng nhiều món đã lên bàn.
Ba người bọn họ nhiều năm không gặp trò chuyện rất vui vẻ.
Tuy rằng buổi gặp mặt đơn giản, chỉ có bọn họ, nhưng lại vô cùng thoải mái, không ai vì lợi ích cá nhân cả.
Xuân Bảo bây giờ cũng đã tiếp nhận công ty của gia đình, có chút việc cần làm nên sau đó cũng vội đi.
“Diệp Đông, tớ đi trước.”
“Tớ mà còn ở đây thì đúng là làm kỳ đà.”
Trước khi rời đi, Xuân Bảo không quên đùa giỡn một chút.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Đông cùng Liên Thục Giai.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Đông lên tiếng.
Diệp Đông nói cảm ơn, đó là vì cô thực sự quan tâm anh, cũng là vừa rồi vì anh mà dám đứng lên chống lại bọn họ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Hơn nữa, lúc đó Liên Thục Giai cũng mang theo phần tâm ý, lại bị Xuân Bảo trêu chọc, nên phòng rất yên tĩnh.
Liên Thục Giai cũng chỉ buộc miệng mà nói ra, lúc nhớ lại lời kia thì cũng ngượng ngùng vô cùng, trên mặt đỏ bừng.
“Không cần cảm ơn…”
Liên Thục Giai nghe Diệp Đông nói thì cảm thấy vô cùng rối loạn, tim đập mạnh.
Liên Thục Giai nghĩ đến việc gì đó.
Cô cứ muốn nói lại thôi, chỉ là một hồi giằng co thì cô cũng hỏi: “Diệp Đông, tớ có việc muốn hỏi, cậu… thích Kiều Lệ My sao?”
“Lúc trước Phong Nhi Tình kia nữa… Thật ra tớ không có ý gì, chỉ là…”
Liên Thục Giai trở lại thành phố Tỉnh chỉ thời gian gần đây, cũng nghe qua những chuyện kia, luôn để tâm những chuyện đó.
Diệp Đông lộ nụ cười.
Sau khi hỏi xong, lại thấy hơi chột dạ, nghĩ đi nghĩ lại có phải chạm đến nổi đau của Diệp Đông.

Dù sao những người kia có ai mà không coi thường Diệp Đông chứ.
Chuyện này cho thấy cô vô cùng để ý đến anh.
“Cũng không hẳn là thích.:
“Phong Nhi Tình là tớ bị hại.”
“Kiều Lệ My danh nghĩa vẫn là vợ chồng, nhưng thực tế… vẫn là chưa phát sinh gì.”
“Cậu tin không?”
Diệp Đông nhìn Liên Thục Giai rồi nói.
“Tớ tin!”
Liên Thục Giai nghe Diệp Đông nói vậy thì đã trở lại bình thường, cũng không có chút nghi ngờ gì.
Đây là vô cùng tin tưởng Diệp Đông.

Diệp Đông vốn đang muốn giải thích, thì khi nghe Liên Thục Giai nói vậy thì cảm thấy không cần giải thích nữa.
Diệp Đông nói tiếp: “Thục Giai, cậu với tớ quay lại quán nước thời đi học uống cà phê đi.”
Quán nước cũ đó chính là nơi bọn họ từng thường xuyên tới, đó cũng gần trường cũ, quang cảnh xung quanh vô cùng tiện lợi, mà trang trí khá lãng mạn.
Lúc trước các học sinh đều thích đến đây, ai mà không mơ mộng chứ.

Đây như là một nơi để hẹn hò, trò truyện…
Diệp Đông mở miệng muốn Liên Thục Giai đến đó, quả thực đây chính là muốn mở đèn xanh chăng?
Liên Thục Giai lại đỏ mặt lên, có chút thở gấp.
“Tớ… được…”
Điện thoại đột nhiên reo lên, sắc mặt Liên Thục Giai có chút lo lắng.
Sau khi cúp máy, vẻ mặt cô vô cùng rối rắm, nhưng vẫn nói: “Diệp Đông, công ty của tớ có chuyện, cần quay về gấp.”
“Hôm khác… có thể?”
Diệp Đông nói: “Có chuyện gì gấp? Tớ đi cùng cậu.”
Liên Thục Giai lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Công ty của gia đình tớ có chút chuyện, có thể xử lý được.”
Trong lòng Liên Thục Giai cảm thấy Diệp Đông chỉ mới vừa qua khỏi chuyện rắc rối, vẫn không muốn làm anh thêm rắc rối.
Diệp Đông đưa Liên Thục Giai tới bãi đậu xe.
“Thục Giai à, tuy là tình cờ gặp lại, cậu cũng không phải người duy nhất.

Nhưng chỉ cần cậu đã có tâm ý, tớ sẽ bảo hộ cậu.”
Diệp Đông nhìn Liên Thục Giai đi xa rồi nói.
Anh lúc này mới quay người trở lại biệt thự Phong Hoa.
Khi còn đang chuẩn bị bấm thang máy lên văn phong cao nhất của Phong Hoa.

Liên Thục Giai đang trên xe hồi tưởng.
“Diệp Đông, cậu có lẽ quen chuyện cậu từng cứu một bé gái thiếu chút chết đuối...!Tớ sẽ mãi không quên, dù cho trong mắt mọi người cậu vô dụng thế nào, thì với tớ cậu mãi là người hùng.”
Liên thục Giai nhớ lại chuyện này thì gương mặt nở nụ cười ngọt ngào.
Đây chính là nguyên nhân mà Liên Thục Giai đối với Diệp Đông lại càng tin tưởng vô điều kiện.
“Cuối cùng thì cũng có thể nói…”
Liên Thục Giai vừa ngọt ngào vừa ngượng, thậm chí có chút đỏ mặt, dường như quên mất sự việc ở công ty.
Tại thang máy biệt thự Phong Hoa.
“Cậu Diệp, tôi đưa ngài đi.”
Những quản lý ở đây vô cùng cung kính.
Diệp Đông xua tay: “Không cần.”
Mấy người quản lý này tất nhiên sẽ cung kính nghe theo Diệp Đông, cung kính bấm thang máy cho anh, cẩn thận nhìn theo Diệp Đông đi vào tháng máy.
Từ lúc Diệp Đông cùng Xuân Bảo, Liên Thục Giai cùng ăn cơm thì Thanh Huy Hưng đã trở lại.
Nhưng bọn họ không dám tùy tiện quấy rầy Diệp Đông, đành phải gọi điện chờ chỉ thị, Diệp Đông đầu tiên để họ ở văn phòng chờ sau mới quay lại.
Rất nhanh Diệp Đông đã lên tầng cao nhất ở đây.
“Ai đó? Tầng này không tiếp người nghèo, biến đi.”
Giọng nói một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chanh chua, bộ dạng đây là nhìn mặt người mà nói chuyện.
Người phụ nữ này thật sự không phải ai khác chính là chị vợ của Thanh Huy Hưng, tên Vương Hiền..


Bình luận

Truyện đang đọc