ĐIỆN VƯƠNG Ở RỂ


Diệp Đông hơi ngạc nhiên nhìn về phía Lý Mỹ Na.

Đúng là rất đẹp, nhưng có ngực mà không có não sao? Đây là ấn tượng đầu tiên về cô ấy trong đầu Diệp Đông.
Chỉ là giờ phút này, xuyên qua lớp cửa kính, Diệp Đông nhìn thấy các nhân viên y tế bên trong đang cầm hộp thủy tinh chứa thuốc.

Anh đã bị thu hút bởi các loại dược liệu đó.
Cho nên anh cũng lười để ý đến Lý Mỹ Na.

Anh lập tức đi về phía bên kia, anh muốn nhìn kỹ một chút để xác nhận đó là thuốc gì.
Phản ứng của Diệp Đông khiến Lý Mỹ Na càng thêm tức giận, đây là không thèm để ý đến cô mà.
Đơn giản là coi thường sự tồn tại của cô!
“Tên kia! Ai cho anh vào? Anh đang nhìn cái gì vậy? Anh cho là anh hiểu được thuốc sao?”
“Những loại thuốc khác nhưng cũng có giá trị gấp trăm lần bộ quần áo vỉa hè trên người anh rồi.”
“Với thân phận của anh thì vĩnh viễn không thể chạm tới bức tranh kia đâu! Do vậy anh mới lắc đầu chê bai chứ gì?”
Sắc mặt Lý Mỹ Na bởi vì tức giận mà có chút đỏ lên, nhưng lúc này cũng mang theo một chút kiêu ngạo.
Diệp Đông đã không muốn để ý tới người phụ nữ này, vậy mà người phụ nữ này ngược lại vẫn còn dây dưa chưa chịu kết thúc.
Chỉ là giờ phút này, Lý Diệu Thần cũng tới đây.
“Mỹ Na, không được vô lễ!”
Ở trong lòng Lý Mỹ Na, Lý Diệu Thần là người rất uy nghiêm, vậy nên Lý Mỹ Na cũng không nói gì nữa, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Diệp Đông.
Lý Diệu Thần nhìn về phía Diệp Đông: “Chàng trai trẻ, cháu gái tôi có vô lễ với cậu, mong cậu bỏ qua.”
Diệp Đông nhìn Lý Diệu Thần, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ lạ.


Anh có thể cảm nhận được Lý Diệu Thần này là một người biết võ.

Hơn nữa thực lực còn không tệ.

Địa vị chắc chắn cũng không phải bình thường.
Đối phương không biết thân phận của mình, ở trước mặt mọi người, mình chính là một người bình thường.

Vậy mà ông già này có thể nói lời xin lỗi với mình, thật là hiếm thấy.

Diệp Đông cũng không có ý định so đo nữa.
“Không sao đâu!”
Anh chỉ đáp lại Lý Diệu Thần ba chữ đơn giản.

Ngay sau đó, Diệp Đông lại nhìn về phía bên trong cửa sổ.
Lý Mỹ Na nhất thời lại thêm tức giận, ông nội của cô ấy là người có thân phận cao quý.
Thậm chí ông chỉ chẩn đoán và điều trị bệnh cho một số người có quyền lực cấp cao.
Rất nhiều gia tộc lớn muốn tìm ông nội khám bệnh mà còn chưa được vào lấy số để đến lượt được đấy.
Trong lòng cô ấy, ông nội nói chuyện với Diệp Đông mấy câu đã là may mắn ba đời nhà Diệp Đông rồi.

Chỉ là ông nội vừa rồi đã quát cô ấy rồi, cho nên cô ấy cũng không dám tiếp tục bày tỏ thái độ oán hận đối với Diệp Đông nữa.
Thật ra Lý Diệu Thần cũng có chút cảm giác niềm nở mà không được đáp lại.

Nhưng ông ấy vẫn cố nén xuống, hỏi: “Chàng trai trẻ, vừa rồi cậu lắc đầu với bức thư pháp cổ này là có ý gì?”
Thật ra lúc bọn họ nói chuyện có không ít người trong sảnh đường cũng chú ý tới bên này, thế nên bọn họ cũng đều nghe được.
Giờ phút này, bọn họ cũng muốn nghe Diệp Đông nói.
Diệp Đông ngược lại không nói gì.
Anh chỉ muốn xác nhận một chút xem trong hộp đựng bằng thủy tinh kia có phải là loại thuốc mà anh đang tìm kiếm hay không, vậy mà bây giờ vẫn bị làm phiền.
“Đây là hàng giả.”
Diệp Đông nói xong lại không để ý tới Lý Diệu Thần nữa.

Lý Diệu Thần ngây ngẩn cả người.
Lý Mỹ Na cũng trợn to hai mắt!
Những người trong sảnh lớn cũng yên tĩnh lại, không thể tưởng tượng được nhìn Diệp Đông.
Chẳng lẽ anh không biết Thái Thiếu Đường này là của thế gia đông y nhà họ Lý sao?
Chẳng lẽ anh không biết đây là bức tranh mà thần y Lý đích thân cất giữ sao?
Đây chẳng phải là đang mắng thần y Lý có mắt mà như mù sao?
Lý Mỹ Na bừng tỉnh lấy lại tinh thần.

“Ngu xuẩn! Anh đang thì biết gì chứ?”
“Lập tức nói xin lỗi ngay!”
Lý Mỹ Na mắng người mà giọng nói vẫn yêu kiều như vậy, đồng thời cô ấy bước lên đứng chắn trước mặt Diệp Đông.
Với địa vị của Lý Diệu Thần, cho dù người ở đây vừa rồi nói về ông ấy, nhưng lại không thể nhận ra mặt ông ấy được.
“Vấn đề ở chỗ người sưu tầm bị mù rồi.”
Thấy Lý Mỹ Na nhiều lần ngăn cản mình, Diệp Đông cảm thấy thực sự phiền phức nên dứt khoát nói thẳng luôn.
Nghe thấy những lời này của Diệp Đông, tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Diệp Đông chẳng khác nào mắng thẳng mặt rằng thần y Lý có mắt như mù.
“Chàng trai trẻ, cậu đang không tôn trọng thần y Lý đấy! Mau chóng xin lỗi bức tranh này đi!”
Mấy ông già giờ phút này không ngừng lắc đầu, nói bằng giọng điệu bình tĩnh.

Đối với những ông già luôn thích dùng giọng điệu bề trên để nói chuyện với người khác, Diệp Đông cũng không thèm để ý tới.
Cho dù Lý Diệu Thần tự nhận mình có khả năng kiềm chế cao thì giờ phút này cũng không nhịn được khi mình bị người ta nghi ngờ.
“Chàng trai trẻ, tôi chính là người sưu tầm bức tranh này, Lý Diệu Thần!”
“Bức tranh này đã được tôi mua với chín trăm tỷ tại một cuộc đấu giá.

Hơn nữa còn có chủ tịch hội thư pháp quốc gia và chủ tịch hội sưu tầm đồ cổ giúp tôi đánh giá qua.”
“Ý cậu là Lý Diệu Thần tôi bị mù? Hay là chủ tịch hội thư pháp và chủ tịch hội sưu tầm đồ cổ bị mù?”
Mọi người xung quanh lại một lần nữa yên lặng.
Những khách hàng này không nghĩ tới vừa rồi bọn họ còn nói về thần y Lý, giờ khắc này đã được tận mắt nhìn thấy thần y Lý rồi.
“Đúng vậy, cô ấy chính là tổng giám đốc đứng đằng sau Thái Thiếu Đường, nghe nói là cháu gái của thần y Lý...”
Có người đã nhận ra Lý Mỹ Na rồi.

Bây giờ họ càng khẳng định người trước mắt chính là thần y Lý rồi.

Tất cả mọi người đồng thời mang sắc mặt giận dữ nhìn về phía Diệp Đông.
Diệp Đông có thể nhìn ra Lý Diệu Thần là người có võ, ngược lại không nghĩ tới ông ấy chính là thần y Lý sau lưng Thái Thiếu Đường.
Tuy nhiên, điều này cũng không có gì quan trọng cả.

“Đúng rồi, tất cả các người đều bị mù hết rồi đó.” Diệp Đông nói.
Lý Diệu Thần vốn tưởng Diệp Đông sẽ nhận sai, như vậy thì ông ấy cũng thôi không truy cứu nữa.

Thế nhưng ông ấy vạn lần không nghĩ tới Diệp Đông lại cứng đầu!
“Được! Chàng trai trẻ, nếu như cậu nói đó là hàng giả thì đưa ra bằng chứng cho tôi.

Nếu cậu có thể đưa ra bằng chứng, tôi hứa sẽ cho cậu hoặc gia đình cậu một cơ hội chẩn đoán bệnh!”
“Nếu cậu không có bằng chứng thì phải xin lỗi ngay tại chỗ cho tôi.

Đối với những người trẻ tuổi biết sai nhận lỗi có thể thay đổi thì tôi cũng không tính toán so đo làm gì.

Cũng không ngại xem bệnh cho cậu một lần!”
“Nếu không, sau này cậu đến Thái Thiếu Đường thì tôi cũng không đón tiếp nữa.”
Lý Diệu Thần tức giận đến mức râu cũng vểnh lên.
Tất cả mọi người ở đây đều thở dài!
Một lần như vậy có thể khiến cho người giỏi bậc nhất trong giới chẩn đoán bệnh cho mình rồi.
Đương nhiên bọn họ đều không cho rằng Diệp Đông có thể lấy được cơ hội này.
Đường đường là thần y Lý, làm sao có thể sưu tầm tranh giả được!
Nhưng Diệp Đông nếu thành thật thật xin lỗi và mang thái độ tốt thì cũng có thể có được một cơ hội thăm khám đấy.
Cơ hội này khó có được nhé thế, gười ta muốn còn không được nữa kia kìa!.


Bình luận

Truyện đang đọc