ĐIỆN VƯƠNG Ở RỂ



Lúc này Diệp Đông mới bừng tỉnh.

Cuối cùng anh cũng hiểu rõ, tại sao thời cấp ba, Liên Thục Giai lại quan tâm mình như vậy.

Quả thật, trên thế giới không có tình yêu nào là đột nhiên.

Nghe thấy những lời tỏ tình này của Liên Thục Giai, trong lòng Diệp Đông cảm động.

Liên Thục Giai là một cô gái nội tâm, nhưng giây phút này lại dũng cảm nói ra, càng nói rõ lên tình cảm sâu sắc mà Liên Thục Giai dành cho mình.

Ánh mắt Diệp Đông trong suốt, sâu nặng nhìn Liên Thục Giai.

Anh hít sâu một hơi: “Nhưng, Thục Giai… Anh muốn thẳng thắn với em một chuyện!”
“Em có thể không phải là duy nhất của anh.

Nhưng nếu em theo anh, anh có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ em!”
Trong đầu Diệp Đông lướt qua một bóng dáng.

Đó là người phụ nữ đã dành cho anh sự cổ vũ rất lớn trong thời gian anh phiêu bạt.

Sau khi Liên Thục Giai nghe thấy, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên, trong mắt không có sự thất vọng mà là vui vẻ yên lòng.

Diệp Đông lúc này mới hơn hai mươi tuổi, đã có thể dễ dàng đánh bại ba võ giả nội kình nhị phẩm.

Điều này đủ để nói lên sự xuất sắc của Diệp Đông!
Càng là gia tộc lớn thì tiếp xúc càng nhiều, Liên Thục Giai biết, thật ra con cháu của gia tộc lớn đều giống thời cổ đại, sẽ không chỉ có một vợ!
Thậm chí có ba thê bốn thiếp cũng không quá!
Nhưng Diệp Đông thẳng thắn với mình rồi.


Không hề lừa mình bất cứ điều gì!
Đây là một biểu hiện của việc gánh vác chịu trách nhiệm.

Nhưng Diệp Đông ưu tú như vậy, nhất định sẽ thu hút rất nhiều cô gái xuất sắc.

Điều này dường này là chắc chắn!
Liên Thục Giai nói: “Diệp Đông, em không để ý! Em chỉ hy vọng, có thể chiếm một góc ở trong lòng anh, như vậy là đủ.


Nói rồi, Liên Thục Giai dùng sức ôm lấy Diệp Đông.

Diệp Đông không kìm được mà cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng phấn!
Quấn quýt lấy nhau!
Giờ phút này, không có bất cứ ai quấy rầy.

Tình ý sâu sắc hôn đến mức gần như ngạt thở.

Sắc mặt Liên Thục Giai xấu hổ đỏ bừng, có thể cảm nhận được sự lúng túng ở nơi nào đó của Diệp Đông!
“Anh… Nếu muốn thì không cần kiềm chế…”
Liên Thục Giai nói ra câu này, thực sự là tràn đầy thẹn thùng.

Một cô gái trầm tĩnh có thể nói đó ra câu nói đó với đàn ông, đủ để thể hiện được tình cảm sâu nặng mà cô dành cho người đàn ông này.

Diệp Đông là Huyết Mạch Chân Long!
Thuần dương!
Một khi bị khơi gợi ra, mùi vị khó chịu đó, tưởng tượng cũng có thể đoán được kết quả!
Diệp Đông nhìn khuôn mặt mềm mại động lòng người kèm theo chút ngại ngùng, anh dùng sức kìm nén miệng khô lưỡi ráo.

“Thục Giai, anh tu hành võ đạo, có liên quan với thể chất huyết mạch.


“Trước khi đạt được cảnh giới nào đó, anh không thể phá thân thể thuần dương…”
Nghe được những lời này của Diệp Đông, tâm hồn thiếu nữ của Liên Thục Giai rung rinh, ánh mắt nhìn Diệp Đông càng thêm mến mộ.

Là con cái của một gia tộc lớn, đương nhiên Liên Thục Giai biết rõ võ giả có phân biệt thể chất, huyết mạch!
Vì vậy, điều Diệp Đông nói, cô có thể nghe hiểu.

Có thể kiềm chế dục vọng, là võ giả, lấy sự nghiệp làm chủ.

Đây là sự gánh vác thực thụ!
Sức mạnh tinh thần lớn thực thụ.

Người đàn ông thực thụ!
“Diệp Đông, thực ra anh không cần phá cơ thể thuần dương, cũng có thể giải quyết…”
Lúc Liên Thục Giai nói những lời này, cả khuôn mặt đã e thẹn ngại ngùng tới mức không thể dừng được.

Hiện nay truyền thông phát triển như vậy, con gái cũng sẽ nói một vài vấn đề riêng tư với bạn thân, thậm chí cũng sẽ xem một vài bộ phim riêng tư, cũng rất bình thường.

Vì vậy, tuy rằng Liên Thục Giai chưa trải sự đời, nhưng cũng hiểu một số việc.

Đến nay Diệp Đông cũng chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi sức lực dồi dào!
“Cái đó, thực sự có thể sao…”
Liên Thục Giai ngại ngùng cúi đầu: “Vì anh, em bằng lòng làm mọi thứ!”
Bên trong phòng riêng, tông màu ấm áp, bầu không khí nhẹ nhàng tốt đẹp, gió mát đung đưa.

Bốn mươi lăm phút sau.

Liên Thục Giai từ trong phòng rửa tay của phòng riêng cao cấp, súc miệng đánh răng bước ra.


Diệp Đông cũng là tinh thần khoan khoái.

Anh nhìn khuôn mặt của Liên Thục Giai mang theo chút nét cười xấu xa.

“Thục Giai, mệt rồi phải không, uống chút cà phê đi!”
Liên Thục Giai nghe những lời này, trên mặt e thẹn, Diệp Đông thực sự rất mạnh mẽ!
Khiến cô vô cùng mệt!
Nhưng trong sự e thẹn của cô mang theo sự hạnh phúc.

Vì người đàn ông của mình mà làm loại chuyện riêng tư này, đương nhiên hạnh phúc.

Hơn nữa bây giờ giữa họ giống như không có bất cứ “ngăn cách” nào, quan hệ lại tăng thêm một bước.

Hai người lại nói chuyện một lúc.

Mùi vị cà phê và đồ ăn, hoa quả của quán đề cử đều cực kỳ ngon.

Sau khi ăn xong.

Hai người cũng chuẩn bị rời đi.

Rất nhanh hai người đã đến dưới lầu.

Trong khoảng thời gian này, hai cậu cả Thẩm Chấn, Thiên Nhất Hào luôn đứng ở đại sảnh lầu một chờ đợi.

Thậm chí họ còn không uống một ngụm nước nào.

Diệp Đông cũng luôn không ấn chuông.

Điều này đối với Thiên Nhất Hào mà nói vừa vui mừng vừa thấp thỏm không yên.

Vui mừng là vì sự phục vụ của họ còn khiến Diệp Đông hài lòng, cho nên không cần ấn chuông.

Thấp thỏm là đang nghĩ nhất định đừng có chỗ nào khiến Diệp Đông không hài lòng!
Cộp cộp cộp.

Nghe thấy âm thanh Diệp Đông và Liên Thục Giai xuống lầu.

Thẩm Chấn và Thiên Nhất Hào lập tức cung kính nhìn qua.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Chấn gặp Liên Thục Giai.

Lần đầu gặp mặt đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

‘Cũng chỉ có cậu Diệp mới có thể xứng với người đẹp như vậy!’
Trong lòng Thẩm Chấn thầm nói.

Nếu bất kỳ một cậu cả nào khác biết cậu cả đứng đầu của Khế Lệ, Thẩm Chấn, vậy mà lại sinh ra tâm lý xấu hổ như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc đến rơi mắt!
“Cậu Diệp!”
“Ngài Diệp!”
Khuôn mặt Thẩm Chấn, Thiên Nhất Hào tràn đầy kính nể nói.

“Nơi này không tồi.

Các cậu vất vả rồi!”
Trên mặt Diệp Đông mang theo nét cười.

Anh quả thật rất vui, tâm trạng không tồi.


Thiên Nhất Hào nghe thấy câu này, còn vui hơn so với mình có được lì xì một trăm triệu.

“Ngài Diệp, ngài hài lòng là tốt rồi! Chúng tôi có vất vả hơn nữa cũng vô cùng vui lòng!”
Nói rồi, Thiên Nhất Hào lấy ra một tấm thẻ.

Đây là tấm thẻ siêu cấp tôn quý duy nhất mà lúc nãy Thiên Nhất Hào sắp xếp Lý Điền làm ra trong lúc chờ.

“Ngài Diệp, đây là thẻ tôn quý của Thanh Xuân, ngài tới đây có thể tiêu dùng không giới hạn, căn phòng tôn quý lúc nãy, từ nay trở đi chính là căn phòng chuyên thuộc về ngài, bất kỳ người nào khác cũng không thể sử dụng.


“Ngoài ra, thẻ này được sử dụng trong tất cả các siêu thị, trạm xăng thuộc Tập đoàn, được miễn phí hoá đơn mức tiền hai trăm triệu mỗi năm.


“Nếu vượt qua mức tiền này, về sau sẽ được tự động nâng cấp lên mức tiêu thụ tối đa.


Hai tay Thiên Nhất Hào đưa tấm thẻ qua.

Lý Điền nghe thấy những lời này của Thiên Nhất Hào, trong tim khẽ run lên.

Căn phòng tôn quý đó, ban đầu là phòng chuyên thuộc về Thiên Nhất Hào.

Hơn nữa gần đây sửa sang mới hơn, lại mới hơn nữa, còn chưa có người nào từng sử dụng.

Nhưng cậu cả nhà họ Hàn lại không hề do dự mà tự mình tặng cho Diệp Đông.

Lúc này trong lòng Thiên Nhất Hào thậm chí còn vừa thấp thỏm vừa mong đợi.

Anh ta vô cùng lo lắng Diệp Đông không nhận!
Diệp Đông cười gật đầu, nói: “Được, nếu cậu đã có lòng, tôi sẽ nhận vậy.

Cảm ơn cậu.


Diệp Đông nhìn ra được, Liên Thục Giai vẫn là tương đối thích nơi này, vì vậy anh đã nhận tấm thẻ.

Diệp Đông quay người đưa tấm thẻ cho Liên Thục Giai.

“Thục Giai, em cầm lấy đi!”
Liên Thục Giai đỏ mặt ngại ngùng nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Cảnh này giống hệt chồng đi làm ở ngoài, về nhà thì đưa tiền giao cho vợ.

“Ừm…”
Liên Thục Giai nhận tấm thẻ.

Giờ này trong lòng Thiên Nhất Hào đã kích động tới mức nở hoa!
Bởi vì, Diệp Đông nhận rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc