ĐIỆN VƯƠNG Ở RỂ


Nhà hàng Lăng Hà.
Tầng năm, trong phòng VIP.
Ngay lúc này, trong phòng chỉ còn Kiều Lệ My và Diệp Đông!
Lúc này Kiều Lệ Myvẫn không dám tin vào mắt mình nữa.
Đường đường là Thanh Huy Hưng, không chỉ là một người giàu có, mà còn là một võ giả nức danh,gia chủ của một trong bảy gia tộc lớn ở thành phố Tỉnh.
Dù Kiều gia có phong quang thế nào vẫn thua xa gia tộc sau lưng Thanh Huy Hưng.
Nhưng mà, bây giờ Thanh Huy Hưng gọi Diệp Đông là ngài Diệp một cách tôn kính.
Hơn nữa, hắn ta còn hết sức dè dặt mà bưng trà rót nước, giống như một người hầu vậy.

Kiều Lệ My cũng im lặng quan sát không nói gì thêm.
Thanh Huy Hưng, để có thể đến được vị trí như bây giờ, đương nhiên là năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt của hắn ta không hề bình thường rồi.
“Hình như nhà bếp vẫn chưa chuẩn bị xong thức ăn, để tôi vào trong giục họ.”
Thanh Huy Hưng đi ra khỏi phòng bao ngay lập tức.

Ngay cả cách lui người đi ra của hắn cũng vô cùng cung kính.
“Diệp Đông, chuyện này là như thế nào...”
Dù gì thì cô cũng đã ở trong tầng lớp thượng lưu trong thành phố Tỉnh nhiều năm, đương nhiên cô biết rõ địa vị và thân phận của Thanh Huy Hưng!
Diệp Đông nói: “Đừng lo, cũng không có gì.

Chỉ là vô tình nhặt được chút lợi lạc...”
Anh không có ý định nói rõ.

nói rằng anh là Điện Vương sao? Còn có chuyện Thường Thuận đã dặn dò thân phận không nên tiếc lộ ra ngoài.
Kiều Lệ My thấy một màn họ hàng trở mặt kia, lại càng thông cảm với Diệp Đông, đó là điều đau lòng nhất!

“Tại sao Thanh tổng kia lại có thể khép nép với anh? Còn có thẻ này nữa, sao anh lại có số tiền lớn đến vậy?”
Cô vẫn có chút khó hiểu, Diệp Đông trước giờ chỉ là một chàng rể vô dụng, anh luôn nhẫn nhịn vì có chút tiền.
Sao bay giờ lại khác thế này? Khác tới mức cô không nhận ra nữa.

Từ sau khi ông chủ thần bí nào đó nói rằng anh có ân với ông ta.

Sau đó thì hàng loạt chuyện dường như đều dựa vào Diệp Đông.
“Cũng không có gì, cũng nhờ uy của ông chủ bí ẩn kia thôi… Vì anh ở trong vườn cây của ông ta làm việc, họ nhầm tưởng anh là ông chủ ở đó.” Diệp Đông lấp liếm
Đáy mắt Kiều Lệ My có chút hoảng sợ, nói vậy người ta là sợ ông chủ sau màn kia mà nhận nhầm Diệp Đông.
“Diệp Đông, sau này anh bớt phô trương đi, dù sao những thứ kia là người ta cho mà có, đừng lạm dungj.” Kiều Lệ My nhắc nhở.
Cô hiểu được cảm giác bao năm bị người ta vùi dập, giờ có chút may mắn thì cũng muốn sĩ diện với đời.
Đàn ông đều thế, cô cũng thấy qua.

Nhưng tới mức độ làm người ta kính sợ thì lần đầu cô thấy.
“Lúc nãy, anh biết võ?” Kiều Lệ My chợt hỏi.
Diệp Đông gật đầu nói: “Thường Thuận dạy anh.”
Kiều Lệ My không nghi ngờ, người kia thân thủ tốt cô đã được thấy, dạy Diệp Đông chút vốn liếng cũng rất tốt.
Những gia tộc lớn thường có các cao thủ trấn giữ, họ sẵn sàng bỏ tiền để mời được những người kia.
Mà Thường Thuận kia là người vô cùng có thực lực, Kiều gia của cô trước kia phong quan vô hạn cũng khó mời được cao thủ.

Cho nên chuyện Diệp Đông có thể học võ từ Thường Thuận cũng là lẽ thường.
“Diệp Đông, có những chuyện tự làm được thì cứ tự làm.

Đừng trông chờ vào người khác quá nhiều.” Kiều Lệ My hơi thở dài, cô không muốn anh quá mức dựa vào người khác.

“Dù sao không ai giúp chúng ta mãi được.

Chuyện lần này anh làm hơi quá rồi, sau này… đừng vì chút sĩ diện mà phô trương.

Nhỡ ai đó nhận ra…”
Kiều Lệ My lo lắng nhắc nhở.
Quan tâm mình, chỉ vì mình là người thân mà thôi, không hề vụ lợi.
Đây là thứ mà Diệp Đông luôn cảm nhận được từ cha con Kiều Lệ My.
Anh hiểu rõ hơn ai hết, những chuyện này không như Kiều Lệ My suy nghĩ.

Nhưng anh cũng không thể giải thích hết được, trước mắt cứ đồng ý đã.
Trước ánh mắt mong đợi đến từ những người thân ruột thịt này, Diệp Đông nói: “Em cứ yên tâm!”
Vẻ mặt Kiều Lệ My hiện lên vẻ nhẹ nhõm: “Chúng ta… vẫn ăn sao?”
“Hay gọi cha đến cùng đi.

Dù sao cũng nhiều đồ ăn… không nên bỏ phí.” Diệp Đông đề nghị.
“Được.” Kiều Lệ My đồng ý.
Diệp Đông gọi cho Thường Thuận, dặn dò ông đón Kiều Lượng Nguyên đến.
“Gọi Thường Thuận đến dùng bữa cùng đi.

Dù sao ông ta cũng giúp chúng ta khá nhiều.” Kiều Lệ My đề nghị.
Rất nhanh Kiều Lượng Nguyên cùng Thường Thuận cũng đã đến.
“Hôm nay có việc gì mà lại tụ họp nơi đắt đỏ thế này.” Kiều Lượng Nguyên vui vẻ vừa ngồi xuống vừa nói.

Thường Thuận qua điện thoại cũng đã nắm đại khái tình hình, không nói gì nhiều.
Cả nhà cứ thế ăn uống nói chuyện vui vẻ.
Lúc bữa tiệc kết thúc.
Diệp Đông nói: “Lệ My, Thường Thuận cũng biết chút y thuật.

Em xem ông nội Kiều bên kia...”
Nghe vậy thì cô chợt dừng lại: “Có thể?”
Kiều Lượng Nguyên thì càng phấn khích: “Được sao?”
Nhưng sau đó cả hai chợt trầm mặc: “Nhưng Kiều gia bên kia…”
Thật ra với hiện trạng ông cụ Kiều, từ khi anh tu luyện đạt đến những bậc cao hơn, anh biết ông cụ Kiều có thể chữa được.
Anh đã nhìn ra được bệnh tình của ông cụ Kiều nằm ở đâu rồi, chỉ cần chuẩn bị những loại thuốc có liên quan là được.
“Chỉ cần hai người muốn tôi sẽ có cách.” Thường Thuận lên tiếng.
Cả hai cha con Kiều Lệ My đều rối rít cảm ơn, vô cùng cảm kích.

Dù bị Kiều gia từ bỏ, nhưng suy cho cùng ông cụ Kiều cũng chưa làm gì có lỗi với họ.
Trở về biệt thự,
Diệp Đông đi vào phòng của mình.

Trời đầy sao, gió thoảng, không khí trong lành.
Diệp Đông không ngủ, mà chỉ khoanh chân ngồi ở trên giường.
Giống như trong không gian mộng ảo, Diệp Đông mơ hồ nhìn thấy một tòa linh tháp toát ra ánh sáng mù mịt, nhưng cửa tháp lại đóng chặt, đồng thời nhìn có vẻ mờ ảo.
Chỉ có Diệp Đông mới có thể nhìn thấy tất cả những thứ này mà thôi.
Nếu như Diệp Đông không tự mình trải nghiệm, anh cũng sẽ cho rằng đó chỉ là một câu chuyện bịa đặt mà thôi.
Lúc này, cảnh tượng về những chuyện trong quá khứ dần dần hiện lên trong tâm trí anh.
Anh phát hiện mình đang ở trong một hang động, nhưng trong tâm trí anh cũng hiện lên một môn công quyết, còn có một linh tháp mờ ảo!
Lục Môn Thần Công! Môn công quyết bao gồm hai phần lớn.
Một phần là bí quyết võ công, được gọi là Thủ Môn.


Một phần là sách y thuật t được gọi là Y Cổ!
Khi anh rời khỏi hang động, hang động ngay lập tức sụp đổ và không còn tồn tại nữa.
Nhiều ngày qua, sau khi gặp được người đàn ông trong không gian linh lực kia, Diệp Đông đã thành thạo Lục Môn Thần Công rồi! Tuy nhiên, linh tháp đó vẫn đóng cửa y như cũ và vô cùng mờ ảo!
“Nhưng dù sao thì toà tháp đã rõ ràng hơn một chút rồ.! Nếu như mình có đủ thực lực, nhất định sẽ có thể khám phá được bí mật của toà linh tháp này.”
Trong lòng của Diệp Đông cũng thầm nói.
Một đêm không ngủ mà Diệp Đông không hề cảm thấy mệt mỏi, mà ngược lại tinh thần còn vô cùng sảng khoái.
Điện thoại của Diệp Đông vang lên.

Sau khi nghe máy, giọng nói cung kính của Thường Thuận vang lên từ trong điện thoại.
“Diện Vương, tôi đã tìm ra địa chỉ của con gái nhà họ Phong, Phong Nhi Tình và con trai nhà họ Tôn, Tôn Hoàng Long rồi...!Nhưng mà, có thể tối nay họ không ở nhà.

Vì tối nay hai gia tộc sẽ tổ chức một bữa tiệc từ thiện.

Bữa tiệc từ thiện này chủ yếu là để công bố chuyện đính hôn.

Phong Nhi Tình và Tôn Hoàng Long sẽ tổ chức lễ đính hôn chính thức.”
“Về phần địa điểm, đó là ở Khu villa cao cấp Tâm Khởi mà nhà họ Phong và nhà họ Tôn cùng phát triển! Bọn họ còn mời Thanh Huy Hưng...”
Chuyện này anh đã để Thường Thuận điều tra, Diệp Đông từ nhiều năm trước, anh đã từng gặp họ, bị bọn họ sỉ vả không thương tiếc, kéo theo Kiều Lệ My cũng bị vạ lây.
Điều quan trọng là, cái chết năm đó của cha anh cùng Điện Vương lại dính dáng tới những người đó.

Tuy có thể là vô tình, nhưng quả thực họ cũng góp không ít công sức.
Sau khi Diệp Đông nghe xong, trong mắt anh lóe lên một tia lạnh lùng, khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ trong cơ thể thậm chí khiến nhiệt độ xung quanh giảm đi phần nào.
Mà cơ bản, hai gia tộc này đang là người đứng sau muốn mưu đồ chiếm đoạt tài sản từ Điện Chủ.

Mà bản thân họ lại không biết đang đối đầu với thế lực to lớn thế nào.
“Lại là bữa tiệc từ thiện à! Làm sao có thể thiếu tôi được!”
Diệp Đông nhẹ nói..


Bình luận

Truyện đang đọc