106: Cốc U Lan
Mễ Phong vội vàng quay đầu, đuổi theo đội ngũ.
Sau trận đánh thành Vân Tiêu, hắn ta không cho Văn thúc đi tìm gia chủ của nhà họ Diệp, mà lựa chọn gia nhập Thiên Loan Điện.
Hắn ta phải dựa vào nỗ lực của bản thân, cùng với bóng hình trong lòng kia sóng vai đứng cùng một chiến tuyến.
Cùng lúc đó, cửa nam thành Vân Tiêu.
Một nhóm thanh niên mặc áo xanh bước ra.
Trong số bọn họ, một thân ảnh thoát tục, mặc chiếc áo lụa màu xanh nhạt, cô bé đứng phía sau đám người, người như có chút không ăn khớp với người xung quanh.
Chính là Diệp Cầm Dao.
“Cầm Dao, cô đừng để ý tới cái tên Quan Mục kia, ở trong thư viện có rất nhiều người dễ nói chuyện”, bên cạnh có một thiếu nữ nhích tới gần cô bé.
“Không sao”.
Diệp Cầm Dao nhẹ nhàng cười: “Ta chỉ là chưa từng rời khỏi nhà xa như vậy”.
“Giống nhau rồi”.
Thiếu nữ cười nói: “Người của thư viện phần lớn đều đến từ những địa phương xa xôi”.
“Quê hương ta ở một nơi rất rất xa phía nam, nơi đó…”
Thiếu nữ nói rất nhiều, cũng rất thú vị, dần dần xua tan ưu sầu xa quê trong lòng Diệp Cầm Dao.
Sau hồi lâu, Diệp Cầm Dao cười hỏi: “Cô tên gì?”
“Ta hả?”
Thiếu nữ cười hì hì: “Ta tên Nhan Hi, yên tâm đi, đến thư viện rồi ta nhất định sẽ bảo vệ cô”.
Cửa bắc thành Vân Tiêu.
Một chiếc xe lừa bình thường chậm rãi đi ra từ bên trong thành.
Một người đàn ông thoạt nhìn tuổi tác không lớn, bình thường không có gì lạ thong thả đánh xe lừa.
Phía sau xe lừa đang kéo thùng xe cũ nát không có nóc, bên trong đổ đẩy rơm rạ khô.
Bên trong thùng xe, một thân ảnh nhỏ gầy đang ngồi, cô bé mặc chiếc áo khoác màu đen, bao phủ toàn thân, chỉ có lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trong khuôn mặt và đôi mắt to ấy tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, môi cong lên còn cao hơn trời.
“Không phải chứ a bá”.
“Chúng ta ra ngoài như này sao?”
Trong giọng nói của Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy không muốn.
“Chứ cháu muốn thế nào, kiệu lớn tám người khiêng?”
“Chúng ta đang đi du lịch, du lịch hiểu không?”
Diệp Thần Phi cũng không quay đầu lại nói.
Diệp Hiểu Hiểu thở dài, hai tay chống quai hàm.
Cô bé còn có rất nhiều ý tưởng chưa hoàn thành đó.
Đi theo đại bá, xem ra trong thời gian ngắn không có cơ hội rồi.
“Diệp đại ca, đợi ta!”
Bỗng nhiên một giọng nói từ phía sau truyền tới.
Ngay sau đó hai thân ảnh một lớn một nhỏ gấp gáp chạy tới.
Diệp Thần Phi dừng xe lừa, quay đầu nhìn lại chính là Cốc Vạn Tâm.
Sau lưng nàng còn có một thiếu nữ thanh tú, nhìn rất điềm đạm nho nhã.
“Diệp đại ca”.
Cốc Vạn Tâm chạy tới, thở hổn hển.
“Chuyện gì?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Có một việc ta luôn muốn nói, nhưng vẫn không có cơ hội”, Cốc Vạn Tâm có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Diệp Thần Phi khẽ động, dáng vẻ này là sắp diễn kịch ngôn tình sao?
Đừng mà em gái.
Cốc Vạn Tâm nói xong, nàng kéo thiếu nữ phía sau lưng lên phía trước rồi đáp: “Đây là cháu gái nhỏ của ta, tên Cốc U Lan, chân tay nhanh nhẹn, người cũng thông minh”.
“Ta nghĩ, dù cho đại ca làm gì, bên cạnh có một nha đầu nghe lời sai bảo thì sẽ thuận lợi hơn nhiều”.
Diệp Thần Phi bừng tỉnh, hóa ra là như vậy.
Nhưng hắn đã quen một mình rồi, có thêm một người bên cạnh, ngược lại sẽ cảm thấy hơi bất tiện.
“Đa tạ ý tốt của cô, nhưng hay là thôi đi”, Diệp Thần Phi từ chối.
“Cô bé rất nghe lời, có thể thay ngài làm không ít chuyện vụn vặt”, Cốc Vạn Tâm nôn nóng nói.
Nhưng Diệp Thần Phi lắc đầu: “Không, ta quen một mình rồi”.
“Con bé biết làm trên mười ngàn món ngon của các địa phương khác nhau”.
Diệp Thần Phi: “…”
“Con bé còn thu thập các loại món ăn trong thiên hạ, vẫn đang học!”
Diệp Thần Phi: “Ta cảm thấy, trên đường đi du lịch, có thêm một người thì sẽ có thêm một phong cảnh”.
“Hiểu Hiểu, cháu nói phải không”.
Diệp Hiểu Hiểu: ???
Vì vậy, một lát sau, trên chiếc xe lừa đơn sơ có thêm một thân ảnh gầy nhỏ.
Men theo đại lộ rộng lớn, một lừa ba người chậm rãi đi về phía núi lớn phía xa.
Trấn Ngô Đồng nằm dưới chân núi cao Thanh Cổ.
Nơi này vốn là một trấn nhỏ, dân số ít, các tán tu tiến vào đỉnh núi cao Thanh Cổ tìm cơ duyên sẽ thu xếp ở đây mấy ngày.
Nhưng từ mấy tháng trước, sau khi điện chủ Thiên Loan Điện của nhà họ Diệp, còn có các chủ Chân Long các ở đây liên thủ chống lại thú triều mạnh mẽ, trấn Ngô Đồng dần dần náo nhiệt.
Diện tích của nó đã lớn gấp mấy lần, rất nhiều tán tu đều ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây, nói là từ chỗ này tiến vào trong núi thám hiểm, sẽ có thêm khí vận vào người.
Hôm nay, một chiếc xe lừa đơn sơ chậm rãi đi vào trấn Ngô Đồng.
Người đánh xe là một thanh niên áo trắng, thùng xe phía sau có hai thiếu nữ hoàn toàn khác nhau.
Một người yên lặng, một người hiếu động không yên.
Chính là ba người Diệp Thần Phi.
Từ lúc xuất phát ở thành Vân Tiêu đến trấn Ngô Đồng, hắn đánh xe lừa đi chậm rãi, tiêu tốn thời gian là mười ngày.
Dọc theo đường đi, gặp được rất nhiều phong cảnh, rất nhiều người.
.
Đương nhiên cũng nếm được rất nhiều món ăn ngon khác nhau.
Tài nấu nướng của tiểu nha đầu Cốc U Lan này thật sự rất khá, tài nghệ không hề kém hơn chút nào so với đầu bếp của Túy Mộng lâu.
Bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào cô bé cũng có thể khai thác giá trị sâu nhất của nó, biến thành món ăn quý và lạ.
Là một báu vật đó!
Diệp Thần Phi đưa ra đánh giá cao nhất chưa từng có.
“Ồ, trấn Ngô Đồng thay đổi lớn quá”.
Xe lừa chậm rãi tiến về phía trước, Diệp Hiểu Hiểu nhìn qua nhìn lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trong ngực cô bé ôm một con thỏ nhỏ màu trắng.
Đây là một con thỏ bình thường, điểm kỳ lạ duy nhất chính là răng cửa sáng loáng kia của nó, quả thật lớn gấp mấy lần con thỏ bình thường.
Con thỏ có răng cửa lớn.
Diệp Hiểu Hiểu vừa nhìn liền thích nó, cô bé đã cứu nó ra trong một ổ thỏ Cốc U Lan bắt.
Vừa lẩm bẩm “Thỏ đáng yêu quá”, vừa ăn món ngon được làm từ các huynh đệ tỷ muội của nó.
Dáng vẻ này bị Diệp Thần Phi nhìn đầy khinh bỉ.
“Lần trước khi cháu cùng các tỷ tỷ đến, nơi này chỉ lớn chừng một thôn trang”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Tu sĩ thành Vân Tiêu ngày càng nhiều”.
Dọc theo đường đi, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng tu sĩ tăng lên không ít so với trước đó, đoán chừng là từ địa phương khác chạy tới.
Suy cho cùng, thành Vân Tiêu bây giờ tràn đầy cơ hội.
Một lúc sau, mấy người đi tới một quảng trường rộng lớn.
Giữa quảng trường, khói mù lượn lờ, mơ hồ nhìn thấy sau lưng khói mù đậm đặc, hình như có một tòa kiến trúc khổng lồ.
Đến gần nhìn một chút, Diệp Thần Phi nhất thời kinh ngạc, đó lại là hai pho tượng rất sống động.
Một người trong đó, tay cầm trường thương, ánh mắt lạnh lùng, chiến ý mười phần, giống như đang săn giết yêu thú.
Chính là Diệp Long!
Còn một người khác, trường kiếm rủ xuống đất, người đó đứng chắp tay, chiến bào tung bay, vô cùng ngang ngược.