ĐỘC TÔN THIÊN HẠ


Theo sự xoay chuyển của thời gian, trên người Diệp Long đã nhuộm thêm vài vết thương đỏ tươi.

Nhưng chiến ý của cậu lại ngày càng mạnh.

Cây trường thường giống như chân long chấn nhiếp thiên địa!
Cuối cùng, dưới công kích cuồng bạo của Diệp Long, Đường Thiếu Khanh không để ý bị hung hăng đánh trúng, miệng tràn máu, ngực phập phồng, ngã xuống đất đầy khó khăn.

Nhưng công kích của Diệp Long lại một lần nữa tấn công tới.

“Ta nhận thua!”, Đường Thiếu Khanh la lớn.

Mũi thương sắc bén dừng lại nơi cổ họng hắn ta.

“Ầm!”
Diệp Long thu hồi trường thương, đặt trên đất.

Một trận cuồng phong lấy cậu làm trung tâm, tản ra bốn phía, thổi tan đầy bụi đất.

Đồng tử của mọi người co rút nhanh chóng.

Trên lôi đài cứng chắc, mấy vết rách sâu nhìn mà giật mình!
“Diệp Long và Đường Thiếu Khanh, Diệp Long thắng!”, Cốc Vạn Tâm cao giọng tuyên bố kết quả trận đấu.

Sau đó, Diệp Long cũng giống như Diệp Hoàng, để nhà họ Lý lựa chọn ra người xuất chiến.

Nhà họ Lý cũng lựa chọn Lý Tuyết Bình yếu nhất để làm bia đỡ đạn.

Không ngoài suy đoán, hai ba chiêu Diệp Long liền đánh bại Lý Tuyết Bình, quay về ghế chuẩn bị chiến đấu của nhà họ Diệp.

Từ đây, một rồng một phượng của nhà họ Diệp đã giành được bốn trận thắng.


Con đường phía trước bừng sáng!
Mà Lý Lưu Tô và Đường Chính ở trên đài cao nhất mặt như biến thành đáy nồi.

Suy cho cùng hai người mạnh nhất nhà bọn họ đều đã thua.

“Đường huynh, Thiếu Khanh cũng thua rồi”, Lý Lưu Tô bỗng nhiên nói.

Hai người hai mắt nhìn nhau, trong mắt Lý Lưu Tô lóe lên một tia độc ác.

Đường Chính thì khẽ gật đầu.

Diệp Thần Phi ngồi giữa bọn họ, làm như không nhìn thấy.

Âm mưu sao?
Ngươi mưu kế thì mặc kệ ngươi mưu kế.

Nhà họ Diệp toàn thắng hai trận, hơn nữa còn lần lượt chiến thắng hai người mạnh nhất của nhà họ Lý và nhà họ Đường.

Cái này khiến tiếng hô của nhà họ Diệp đạt đến cực điểm.

Điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy có chút đáng tiếc đó là sức chiến đấu mạnh nhất này, bình thường không phải xuất hiện ở trận cuối cùng sao?
Sao mà vừa lên liền đưa con át chủ bài lên, trận chiến cuối cùng còn có ý nghĩa gì??
Nhưng Diệp Cầm Dao ra sân ở trận thứ ba lại một lần nữa thay đổi nhận thức của bọn họ.

Diệp Cầm Dao tư thái như tiên, dung mạo xinh đẹp, giống như thánh nữ Cửu Thiên.

Cô bé cũng chọn lựa chủ động khiêu chiến, nhưng không hề nói rõ, mà để bọn họ tùy tiện chọn người lên.

Lúc trước Diệp Cầm Dao cũng rất mạnh, cho nên nhà họ Lý vì để vững chắc nên đã phái Lý Minh tương đối yếu, cảnh giới Hóa Khí tầng bảy.

Nhưng Diệp Cầm Dao vừa lên liền bùng nổ, trực tiếp bộc phát ra tu vi Hóa Khí đại viên mãn.

Hơn nữa loại khí thế này còn mạnh mẽ hơn không biết mấy phần so với Đường Thiếu Khanh!
Các khán giả liền trợn tròn mắt, tình hình nhà họ Diệp là sao vậy?
Vốn tưởng rằng Diệp Hoàng và Diệp Long đã là sức chiến đấu mạnh nhất của bọn họ, không ngờ lại có một người mạnh hơn, đây chính là cấp dưới của nhà họ Diệp?
Cái này khiến người ta quá chấn động rồi!
Không nghi ngờ chút nào, Diệp Cầm Dao không hề giữ lại gì, Lý Minh không thể đi được một chiêu, trong nháy mắt liền bị đánh ra khỏi võ đài.

Mà nhà họ Đường thì đen mặt, trực tiếp chọn từ bỏ.

Bởi vì bọn họ thấy ngoại trừ Đường Thiếu Khanh, vốn dĩ không ai là đối thủ của Diệp Cầm Dao.

Rất nhanh đã đến trận chiến thứ tư.

Người xuất chiến của nhà họ Diệp là Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi lên võ đài.

Cậu cũng giống như Diệp Cầm Dao, hoàn toàn giải phóng tu vi của mình.

Hóa Khí tầng sáu.

Các khán giả thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới là tình tiết vở kịch bình thường.


“Diệp Khiêm ca, cố gắng lên!”
“Diệp sư, bọn ta đều coi trọng huynh!”
Hai thiếu nam thiếu nữ nhỏ tuổi gân giọng hô lên.

Bốn phía bọn họ tập trung rất nhiều thiếu niên, từng người mặt đỏ bừng, lớn tiếng kêu gào trợ oai.

Diệp Khiêm mỉm cười nhìn bọn họ, cho bọn họ một tư thế tay đầy an tâm.

“Cốc tiền bối, ta lựa chọn khiêu chiến Lý Sênh Ca của nhà họ Lý!”
Sau đó Diệp Khiêm nói ra người khiêu chiến của mình.

Nhà họ Lý dưới đài liền mừng rỡ như điên.

Diệp Khiêm này thoạt nhìn là đối thủ dễ dàng đánh bại nhất, bọn họ lo lắng cậu sẽ chọn một người yếu hơn một chút.

Kết quả cậu lại lựa chọn Lý Sênh Ca.

Đó là thiên tài hùng mạnh của nhà họ Lý đứng sau Lý Kỳ!
Nhất định là tự tìm chỗ chết!
“Cố gắng dạy dỗ hắn cho ta!”, người nhà họ Lý rối rít kích động.

“Nhìn ta đi”, Lý Sênh Ca khẽ mỉm cười, phóng khoáng nhảy lên võ đài, hạ xuống phía đối diện Diệp Khiêm.

Trận thứ tư chính thức bắt đầu.

“Lại gặp nhau rồi, bại tướng dưới tay”, Lý Sênh Ca cầm trong tay cây quạt hình tròn, nhẹ giọng cười nói.

Làn da của hắn ta rất trắng, cặp mắt hoa đào mở một nửa, giống như nam hồ ly trong truyền thuyết.

“Ta đã nói qua rồi, ta sẽ đích thân bắt ngươi về quy án”, Diệp Khiêm thấp giọng nói.

Nghe đối thoại giữa bọn họ, có người trong lòng nghi ngờ.

Hai người bọn họ có thù cũ sao?
“Đúng vậy!”
Cô bé vừa cổ vũ trợ oai của Diệp Khiêm, vành mắt hồng hồng, trên mặt mang theo vẻ vô cùng căm hận.


“Ồ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, những người bên cạnh hỏi.

Mặt cô bé đầy đau buồn kể lại câu chuyện.

Hóa ra cô bé vốn là người của trấn Thanh Ti thuộc quản lý lệ thuộc nhà họ Lý.

Cha mẹ cô bé là thợ thủ công may áo, trong nhà còn có một tỷ tỷ.

Vốn dĩ người trong nhà dù không giàu có, nhưng cũng có cái ăn cái mặc, vui vẻ hòa thuận.

Nhưng hai tháng trước một người đã đến làm rối loạn gia đỉnh nhỏ bình yên này.

Chính là Lý Sênh Ca.

Con cháu được đào tạo chính của nhà họ Lý, hắn ta đến trấn Thanh Ti, rất người người vô cùng vui mừng, đây chính là cơ hội tốt để nịnh bợ rồng.

Hơn nữa, sở dĩ Lý Sênh Ca đến trấn Thanh Ti cũng là vì nơi này may áo tiêu chuẩn cao, hắn ta muốn đặt làm một bộ quần áo.

Sau đó, Lý Sênh Ca đã đến xem từng cửa tiệm trong trấn Thanh Ti.

Hắn ta không tìm thấy mục tiêu.

Nhưng hắn ta lại tìm thấy một mục tiêu khắc.

Tỷ tỷ của cô bé.

Khi Lý Sanh Tiêu nhắc đến muốn tỷ tỷ của cô bé trở thành thị nữ của mình, người quanh đó đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc