ĐỘC TÔN THIÊN HẠ


Tiếp đó, mấy đạo thần thức cường mạnh ngang qua hư không, thâm nhập vào trong.

Bọn họ dừng phía trước đỉnh đầu con rùa, gần như đang nghi hoặc, vừa nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Thần Phi đếm qua, tổng cộng có năm thần thức.

Không ngoại lệ, sức mạnh của họ đều vượt xa giới hạn của thế giới này.

Diệp Thần Phi đã từng gặp một người trong số đó.

Lúc đó sau khi độ kiếp, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, hắn đưa thần thức vào sâu trong Tuyết Nguyên phương Bắc.

Vừa qua đó, thì có một thần thức xuyên qua cả cao nguyên, kéo dài ra từ vùng đất cực bắc, đến nhằm vào Diệp Thần Phi.

Người đó, bây giờ cũng đến đây.

Năm thần thức hóa thành năm điểm sáng, yên lặng lơ lửng, đứng đối diện nhau.

“Các ngươi muốn đánh vỡ quy tắc ư?”, linh thức của Tuyết Nguyên phương bắc lại tỏ thái độ đầu tiên.

Vì giao lưu trên tầng diện thần hồn, nên không thể nghe ra là giọng nam hay nữ, thậm chí còn không biết hắn có phải con người không.

“Chẳng phải ngươi là người muốn phá vỡ quy tắc nhất sao? Dù sao các ngươi cũng sắp thua rồi”, một người khác nói.

“Muốn chiến thì chiến, lão tử ghét chơi trò dở tệ gì đó nhất!”, còn có một người rõ ràng khá là tức giận.

“Chớ vội, thế giới sụp đổ chẳng có lợi có người nào hết”, một người lại khá trầm ổn.


“Các vị, vấn đề bây giờ là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì đó, có người động đến nó!”, một người cuối cùng nói thẳng về chủ đề.

Sau một hồi nói chuyện, bọn họ đều bày tỏ không phải do mình làm.

Nhưng thế thì thật kỳ lạ, không phải năm người họ thì còn có thể có người nào có năng lực tiến vào không gian này chứ?
Mấy người đều trầm mặc.

Diệp Thần Phi hòa vào hư không thành một thể ngáp một cái, các người đang làm gì hả, sao không nói nữa?
“Có lẽ là nó”, người của Tuyết Nguyên phương Bắc nói.

“Thật kỳ lạ, trước đây không lâu, ta tiến vào vùng đất vận mệnh, phát hiện có một mảnh nho nhỏ đột nhiên ẩn trốn trong sương mù”.

“Ừm, ta cũng chú ý thấy, thế giới này nổi lên một ngôi sao mới vốn không thuộc về nó”.

“Lão tử đang ngủ, không biết gì cả!”, người nóng nảy thì luôn nóng nảy như vậy.

Có ba người cho biết dạo này có chút bất thường nho nhỏ.

Nhưng người của Tuyết Nguyên Phương Bắc lại nói không chú ý thấy gì.

Lúc đó Diệp Thần Phi ngang nhiên tiến vào Tuyết Nguyên, không hề che giấu, chắc chắn hắn cảm nhận được.

Chỉ có điều hắn lựa chọn che giấu.

Cũng không biết muốn làm gì.

Lại qua một lúc, mấy người vẫn không phát hiện bất thường gì, thế nên chuyển phương hướng rời khỏi vùng đất hư vô.

Sau khi họ đi khỏi, Diệp Thần Phi cũng xua tan hư ảnh thần hồn của mình, bản thể xuất hiện bên trên dòng sông thời gian.

“Một con rùa bị thương”.

“Năm người tâm tư khác nhau”.

“Một trò chơi hay một bàn cờ?”
“Ha ha, chúc mừng các thí sinh, có người ăn gian đi vào rồi”.

Diệp Thần Phi rời khỏi vùng đất hư vô.

Cuộc gặp vừa nãy khiến hắn vô tình chạm phải bí mật nào đó của thế giới này.

Nhưng hắn vẫn quyết định bỏ qua chuyện này.

Bây giờ hắn còn đang chơi ở thành Vân Tiêu cơ, đợi khi thực sự chạm mặt với những người đó, rồi nói chuyện tử tế với họ.

Ở nhà còn có ba đứa trẻ đáng yêu đang đợi mình nữa.

Một lúc sau, Diệp Thần Phi về đến đình viện của mình.

Vì dạo quah một vòng ở vùng đất hư vô, lần này mất khá nhiều thời gian, ba người Diệp Cầm Dao đều đang ngồi dưới cây liễu.


Diệp Thần Phi quay về, mấy người mới vội vàng đứng lên.

“Thế nào, các cháu muốn thứ gì, nghĩ kỹ chưa?”, Diệp Thần Phi hỏi.

“Xong rồi xong rồi, cháu muốn thật nhiều linh thạch, một đống lớn linh thạch, cháu muốn mua thứ gì thì mua thứ đó!”, Diệp Hiểu Hiểu nhảy ra nói đầu tiên.

Trong mắt của cô bé, suýt nữa thì viết một chữ ‘tiền’ to đùng.

“Chưa đến lượt cháu, Cầm Dao nói trước”, Diệp Thần Phi trực tiếp bỏ qua cô bé.

Cho cháu cái da.

Diệp Hiểu Hiểu ồ một tiếng, chu miệng quay về chỗ.

Cầm Dao cười, nói: “Đại bá, cháu cũng nghĩ xong rồi”.

“Không sợ người cười, thực ra cháu không có ước mơ vĩ đại như đường ca Diệp Long”.

“Thậm chí về mặt tu luyện, thực ra cháu cũng không có động lực quá lớn, nếu không phải cha nghiêm khắc yêu cầu, e rằng bây giờ, người đứng ở đây không phải là cháu”.

Diệp Cầm Dao rất thẳng thắn, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Thậm chí không sợ chọc giận Diệp Thần Phi, hủy bỏ tư cách cuộc chiến thành Vân Tiêu của cô bé.

Dù sao, đây là đại diện cho gia tộc, không có ý nghĩa chiến đấu, làm thế nào để giành chiến thắng?
Nhưng đương nhiên chuyện này sẽ không xảy ra.

“Ừm, cuộc đời của mỗi người đều khác nhau, tính cháu điềm đạm, có suy nghĩ này cũng không phải bất ngờ”, Diệp Thần Phi nói.

Con người là một loại sinh vật tình cảm phong phú, đa sắc thái.

Nếu tất cả đều giống nhau, thì có khác gì với công cụ được sản xuất hàng loạt.

“Vậy thì, nói đi, cháu muốn gì”, Diệp Thần Phi hỏi.

Diệp Cầm Dao chần chừ một lúc, nói: “Đại bá, suy nghĩ này của cháu, có lẽ có chút hão huyền, nếu người cảm thấy không ổn, cháu có thể đổi”.


“Nói trước đi”.

“Vậy được”.

Diệp Cầm Dao hít sâu một hơi, nói: “Cháu, cháu muốn một phương hướng”.

Lời vừa được nói ra, hai người còn lại lập tức thộn người.

Thế là sao?
Diệp Long người ta tốt xấu gì cũng nói ra ước mơ hồi nhỏ của mình, còn ngươi hoàn toàn chỉ là một khái niệm!
Đầu óc Diệp Hiểu Hiểu mơ hồ, tỷ tỷ của ta ơi, chắc chắn tỷ không phải đang cố ý làm khó đại bá chứ?
Cô bé không thể hiểu nổi.

Nhưng Diệp Thần Phi vẫn có thể hiểu ý của Diệp Cầm Dao.

Tính cách cô bé điềm đạm, yên tĩnh, nhưng lại sinh ra trong gia tộc lớn, một người cha coi tu luyện là sinh mạng, cực kỳ nghiêm khắc.

Từ nhỏ, cô bé chỉ có thể tu luyện không ngừng nghỉ theo ý nguyện của cha, trở nên cường mạnh, vượt qua Diệp Long, đánh bại tất cả.

Đối với người không thích tranh đấu mà nói, thực ra là một loại hành hạ tâm lý khủng khiếp.

Cho nên mất phương hướng là chuyện khó tránh.

Cũng may Diệp Cầm Dao còn trẻ, nếu cứ tiếp tục như vậy mấy năm nữa, không chừng sẽ xuất hiện tình trạng tâm ma phản phệ.

Chuyện như này cũng không phải chưa từng xảy ra..


Bình luận

Truyện đang đọc