ĐỘC TÔN THIÊN HẠ


Vốn trước kia cũng chỉ mong tách một khối linh thạch để sử dụng, nào có dư dả như bây giờ.

“Cho dù thực sự không biết sắp xếp như thế nào, cứ mua mua mua tất thì sao?”
“Ở chỗ Vạn Bảo các, bảo vật rất nhiều, mười tỷ kia còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu”, Diệp Thần Phi nói.

Tùy Vân gãi đầu nói: “Đại ca, có phải huynh đã quên rồi không, lần trước Vạn Bảo các đã bị huynh khuân sạch đồ rồi mà”.

Diệp Thần Phi khẽ cau mày: “Bọn họ vẫn chưa thêm hàng à?”
Cũng đã một tháng rồi vẫn không bổ sung hàng hóa, hiệu suất này quá kém.

“Không có”, Tùy Vân nói: “Có thể bọn họ cũng là lần đầu gặp phải chuyện này, vậy nên cần thời gian chuẩn bị”.

“Được rồi”, Diệp Thần Phi nói: “Vậy trước tiên mặc kệ cái này, về sau ta đi xem xảy ra chuyện gì”.

“Đúng rồi, thanh niên đồng lứa đi biên giới có phải sắp quay về không?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Tùy Hổ gật đầu nói: “Đúng vậy, mỗi tháng chúng sẽ trở về một lần, nhận tài nguyên tu luyện xong, sau đó lại xuất phát, cho đến khi ảnh hưởng của thú triều hoàn toàn bị tiêu trừ”.

“Ừ”.

Diệp Thần Phi nói: “Vậy vừa hay, các đệ có thể căn cứ vào công lao và thành tích trong chuyến này của chúng để tiến hành điều chỉnh về mặt tài nguyên”.

“Phàm là người có đóng góp xuất sắc cũng phải thưởng thật tốt”.


“Ngoài ra, công pháp linh khí ta mang từ Vạn Bảo các về nhiều như vậy cũng không cần keo kiệt, cứ giải phóng toàn bộ đi”.

“Có công pháp tốt mà không dùng, để trong nhà ăn bụi còn có tác dụng đếch gì!”
“Còn nữa, khích lệ chúng tích cực tiếp xúc với nhân tài nhân gian, tốt nhất có thể thu làm dưới quyền, bổ sung sức chiến đấu cho gia tộc”.

Một chuỗi mệnh lệnh truyền xuống, mấy vị chủ sự vội vàng ghi nhớ.

Cuối cùng, Diệp Thần Phi lại ném ra một túi trữ đồ đựng đầy linh thạch.

“Đây là mười tỷ, cộng thêm số linh thạch còn dư tháng trước, đệ mà tiêu không hết, ta liền tìm một người khác tinh thông hơn đệ quản lý tài chính gia tộc đấy”.

Nói xong, Diệp Thần Phi liền đứng dậy rời đi.

Chỉ còn lại Tùy Vân nhìn chằm chằm vào hai túi linh thạch lớn sáng loáng, ông ta nhức đầu một trận.

Tống Sương đã đến thành Vân Tiêu được mười mấy ngày rồi.

Để tìm ra gia đình giàu có thần bí kia, hắn ta đã lần lượt thăm hỏi rất nhiều quyền quý trong thành.

Trong đó bao gồm cả gia chủ nhà họ Đường và nhà họ Lý.

Hai gia tộc này thực lực kinh tế đúng là siêu phàm, đặc biệt là nhà họ Đường, cắm rễ ở thành Vân Tiêu đã lâu, tích lũy khối tài sản khổng lồ.

Nhưng theo phán đoán của hắn ta, hai nhà đó cũng không phải người giàu có thần bí kia.

Nếu là nhà họ Lý, tài lực của họ vẫn yếu hơn một chút, không thể nào trong một lần có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy để mua tài nguyên.

Còn nhà họ Đường thì không có lý do gì làm như vậy.

Điều tra của hắn ta rơi vào khó khăn.

“Phó sứ, hay là chúng ta đến nhà họ Diệp xem chút đi?”, một người trung niên nói với Tống Sương.

Tống Sương cau mày, suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn ta vẫn lắc đầu.

“Không cần”.

“Căn cứ theo tin tức của chúng ta, nhà họ Diệp kia chỉ là gia tộc gần một trăm năm nay mới phát triển”.

“Dựa vào gia tộc đoàn kết, còn có sự tàn nhẫn nên mới bước vào hàng ngũ tam đại gia tộc, nội tình tương đối nông cạn”.


“Tuyệt đối không thể là bọn họ làm”.

“Hơn nữa, từ trong cuộc nói chuyện giữa nhà họ Lý và nhà họ Đường có thể thấy, bọn họ vô cùng khinh bỉ với nhà họ Diệp, nói gia chủ mới nhà họ Diệp chính là một tên ngu xuẩn”.

“Chúng ta không cần lãng phí thời gian ở nơi đó”.

Người trung niên gật đầu, không có nảy sinh nghi vấn với phán đoán của Tống Sương.

Bọn họ biết rõ, đối với một phe thế lực mà nói, nội tình là một tiêu chuẩn đánh giá tương đối quan trọng.

Từ xưa tới nay đã có biết bao nhiêu gia tộc tông môn vang bóng một thời, nhưng chỉ có thể kéo dài mới thật sự là tồn tại mạnh mẽ chân chính.

“Vậy chúng ta chỉ có thể hạ thủ ở chỗ Cốc Vạn Tâm”, người trung niên nói.

Tống Sương gật đầu, hắn ta hừ một tiếng nói: “Con đàn bà đáng chết, phòng bị quá mạnh, sau khi trở về từ thành Túc cũng không có bất kỳ hành động nào”.

“Ngay cả hàng hóa bổ sung cũng chỉ trưng bày con số rất nhỏ, rõ ràng đang phòng bị chúng ta phát hiện ra khách hàng của cô ta”.

Người trung niên cau mày nói: “Phó sứ, Cốc Vạn Tâm chỉ là một các chủ thôi, chẳng lẽ chúng ta không thể dùng sức mạnh sao?”
“Dù sao cách làm của cô ta đã ảnh hưởng đến chuyện buôn bán bình thường của Vạn Bảo các”.

Tống Sương liếc nhìn ông ta nói: “Đương nhiên không thể”.

“Tuy ta là phó sứ, nhưng chủ sự của phân các này vẫn là Cốc Vạn Tâm, dù cô ta làm gì cũng không thể nào can thiệp trực tiếp vào, chỉ có thể báo lên chờ cấp trên xử lý”.

Quy củ của Vạn Bảo các nghiêm minh, lại không cho phép khiêu khích.

Cái này cũng là để bảo vệ những cán sự không quyền không thế kia.


“Được rồi”, Tống Sương thở dài, nói: “Trông chừng Cốc Vạn Tâm, ta không tin cô ta có thể giấu giếm ta vĩnh viễn”.

“Nếu một tháng hàng mới không lên kệ, ta tự có cách đối phó với cô ta”.

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, một thị vệ vội vã chạy vào.

“Phó sứ, không xong rồi, Cốc Vạn Tâm đột nhiên biến mất!”
Túy Mộng lâu, tửu lâu sang trọng nhất thành Vân Tiêu.

Trong phòng nhã ở tầng chót, Diệp Thần Phi và Cốc Vạn Tâm ngồi đối diện với nhau.

“Cốc các chủ, vì sao giao dịch lần này lại muốn thực hiện ở đây?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Hôm qua họp xong, hôm nay hắn liền đến Vạn Bảo các, chuẩn bị hỏi Cốc Vạn Tâm tại sao vẫn chưa thêm hàng.

Còn chưa xuống xe ngựa, thị nữ của Cốc Vạn Tâm lại đến bên cạnh Diệp Thần Y, nói là Cốc Vạn Tâm ở Túy Mộng lâu, sau đó đưa hắn đến đây.

Trên mặt Cốc Vạn Tâm mang theo nụ cười nói: “Diệp gia chủ là vị khách tôn quý nhất của Vạn Bảo các.

Đương nhiên Vạn Tâm phải đối đãi tốt hơn mới phải”.

Dứt lời, nàng vỗ tay một cái..


Bình luận

Truyện đang đọc