ĐỘC TÔN THIÊN HẠ


La Thanh trợn tròn mắt, vội vàng hoảng hốt nói: “À không, ta chẳng có quan hệ gì với Tống Sương hết”.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp dứt lời thì Diệp Thần Phi đã nhẹ nhàng hạ tay xuống, La Thanh chỉ cảm thấy có một ngọn núi đè trên người mình, miệng phun máu tươi, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

“Ai dám gây chuyện ở Vạn Bảo các!”
Bỗng nhiên, có một hơi thở mạnh mẽ bùng nổ ở tầng dưới Vạn Bảo các.

Một lão giả mặc cẩm bào chậm rãi bay lên.

Vẻ mặt nghiêm nghị, khí chất bất phàm.

Đó là khí thế của Hóa Thần kỳ!
Nhưng sau khi Diệp Thần Phi đảo mắt qua, ông ta suýt chút nữa sợ đến nỗi tiểu ra quần.

“Là ta, ngươi làm gì được ta?”, Diệp Thần Phi thản nhiên nói.

“Tiền bối, chuyện gì cũng phải từ từ!”, lão giả Hóa Thần kỳ vội vàng chắp tay.

Diệp Thần Phi cụp mắt xuống.

“Quỳ đó trước đã”.

Vạn Bảo các thành Túc là một trong những kiến trúc đặc sắc số một số hai.

Nó cao bảy tầng, xung quanh là trận pháp xoay vòng.


Nhất là khi đêm đến, mấy tầng trên cao sẽ phát ra vầng sáng tím lập lòe, quý khí không sao tả nổi.

Nhưng vào hôm nay, mấy tầng bên dưới đã bị người đánh sập.

Gỗ vụn và mái ngói ầm ầm nổ tung, rơi mỗi nơi một mảnh.

Một người hờ hững đúng đó, còn những nhân vật đáng gờm của Vạn Bảo các lại quỳ dưới chân hắn, quỳ rạp trước mặt hắn.

“Đó rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là nhân vật có thân phận rất cao của Vạn Bảo các?”
“Ngươi có bị ngu không, người một nhà lại đi phá hủy nhà mình à? Đó chắc chắn là kẻ có thù với Vạn Bảo các!”
“Trời đất quỷ thần ơi, chẳng lẽ hắn không biết nước đằng sau Vạn Bảo các sâu lắm hả? Lại dám làm mấy chuyện thế này!”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, tất cả đều là tò mò với người trong bộ quần áo trắng.

Hắn rốt cuộc là người có bối cảnh, núi dựa thế nào?
Diệp Thần Phi chỉ có đúng một núi dựa, đó là bản thân hắn.

Trên đời này, không ai có thể trở thành đối thủ của hắn, dù là thiên vương lão tử đến cũng thế.

“Tiền bối”, ông lão Hóa Thần kỳ của Vạn Bảo các quỳ xuống đất, hoảng hốt nhìn Diệp Thần Phi.

“Ta không cho phép ngươi nói chuyện, thì ngậm cái miệng lại”.

Diệp Thần Phi thản nhiên nói, sau đó siết chặt tay lại, ba sợi dây nhân quả màu xám từ trong tay hắn bay ra.

Hai sợi bay xuống lầu dưới Vạn Bảo các, còn một sợi ở tít nơi chân trời.

“Chạy cũng xa đấy”.

“Nhưng vô dụng thôi”.

Diệp Thần Phi cười lạnh lùng, siết chặt nắm đấm.

Nhất thời, hai tiếng hét vang lên dưới chân.

“Rầm!”, một tiếng, sàn nhà bên dưới xuất hiện cái lỗ lớn, hai bóng người lao thẳng lên trên.

Cùng với tiếng la hét thảm thiết, bọn họ rơi xuống sàn nhà, cùng hoảng hốt quỳ xuống với bọn Tống Sương.

Sau khi thấy rõ mặt mũi bọn họ, Cốc Vạn Tâm tròn mắt nhìn.

Hai người đó chính là những kẻ đã tập kích giết Diệp Tùy Hổ!
Nhưng tại sao chỉ có hai người, khi đó ngoài Tống Sương ra, vẫn còn ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác mà.


Khi nàng đang thấy khó hiểu, một giọng nói hoảng sợ vang lên ở chân trời.

Dõi mắt về nơi xa, trông thấy một chấm đen đang theo đường chỉ xám cuối cùng trong tay Diệp Thần Phi, bay về phía này.

“Rầm!”, một tiếng, nặng nề rơi dưới chân họ.

Đó chính là tu sĩ Nguyên Anh cuối cùng!
Hắn ta ngạc nhiên, vẻ mặt hết sức hoảng hốt, nửa trên trần truồng, bên dưới cũng chỉ có cái quần cộc đáng thương.

Mùi hương trên người hắn ta cho thấy, người này đang đi làm mấy chuyện xằng bậy.

Sau đó đang làm việc thì bị Diệp Thần Phi kéo về đây.

Thủ đoạn này, đúng là…
Đáng sợ!
Cốc Vạn Tâm nhìn bóng lưng Diệp Thần Phi, hoảng hốt, dáng dấp nam nhân này đã cao lớn đến mức đỉnh thiên lập địa, có nhìn cũng không thấy điểm cuối.

“Đủ”.

Diệp Thần Phi lạnh lùng nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Các ngươi bị ham muốn làm mờ mắt, ngang nhiên tấn công thành viên quan trọng của tộc ta, khiến gân mạch hắn đứt đoạn, đứng bên bờ sinh tử”.

“Ta, lấy thân phận gia chủ Diệp gia, phán các ngươi tội chết”.

Nói xong, Diệp Thần Phi khẽ giơ tay, trong ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, dùng tay làm đao, quyết đoán chém mạnh.

“Phụt!”
Bốn cái đầu cùng với dòng máu đỏ tươi văng xa, lăn lông lốc xuống Vạn Bảo các, rơi giữa đám đông đang xem.

“Ôi má ơi!”
Mọi người đang vây xem hoảng sợ, sau khi biết được thân phận của người đó thì rợn hết cả da gà, vội vàng tháo chạy tán loạn, sợ mình bị vạ lây.


Sau khi giết chết bốn tên đầu sỏ, Diệp Thần Phi chuyển tầm mắt sang La Thanh.

Cuối cùng La Thanh cũng không nhịn được, lớn tiếng nói: “Tiền bối, ta hoàn toàn không biết gì về hành động của bọn họ, sau đó ta mới biết được chuyện này thôi”.

“Nếu ta biết, chắc chắn ta sẽ ngăn cản bọn họ lại, thật đó! Cầu xin ngài buông tha cho ta đi!”
Ông ta thật sự rất sợ.

Vị gia chủ Diệp gia này có tu vi sâu không lường trước được, hơn nữa còn ra tay cực kỳ dứt khoát, nói giết là giết.

Ông ta thật sự không ngờ sự ngu xuẩn của Tống Sương lại khiến mình phải bỏ cả mạng vào.

Diệp Thần Phi không nói gì, chỉ vẫy tay, một chiếc nhẫn bóng loáng từ trong ngực La Thanh chậm rãi bay ra.

Sau khi thấy chiếc nhẫn đó, La Thanh lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Tang vật nằm ngay trong ngực ông ta, đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Kiểm tra lại xem bên trong còn đủ đồ không?”, Diệp Thần Phi đưa nhẫn cho Cốc Vạn Tâm.

Cốc Vạn Tâm vội vàng gật đầu, sau đó nhận lấy nhẫn.

“Bọn họ đã hóa giải lạc ấn tinh thần của ta”.

Nàng hừ một tiếng, sau đó cẩn thận xem xét một phen, khẽ gật đầu với Diệp Thần Phi..


Bình luận

Truyện đang đọc