ĐỘC TÔN THIÊN HẠ


“Cháu là người đầu tiên đưa ra ý tưởng này, về sau có yêu cầu gì, cứ nói trực tiếp với ta”.

“Ta chỉ có một yêu cầu, mạnh dạn làm cho ta!”
Diệp Khiêm choáng váng bước ra khỏi thư phòng của gia chủ.

Bên ngoài, hai người Diệp Long và Diệp Thiến đang đợi cậu.

“Thế nào, đại bá đồng ý rồi à?”, Diệp Long hỏi.

Diệp Khiêm quay qua nhìn cậu, dáng vẻ như người mộng du.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Diệp Thiến bĩu môi nói: “Xì, muội biết mà, đại bá sao có thể đồng ý yêu cầu hoang đường như vậy, cũng đâu phải tiền nhiều không có chỗ để đâu”.

“Đại bá đồng ý rồi”.

Diệp Khiêm cắt ngang lời cô bé, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài đơn giản từ trong ngực.

Lệnh bài màu vàng, bên trên khắc một chữ “Phi” khá lớn.

“Kim bài gia chủ!”, Diệp Long bỗng cực kỳ hoảng sợ.

Là con cháu chi chính của nhà họ Diệp, bọn họ đều biết thứ này.


Kim bài gia chủ chỉ có một tác dụng duy nhất.

Đó là có thể lĩnh tài nguyên của gia tộc vô điều kiện, cho dù đó là linh thạch hay công pháp, linh khí, bất cứ thứ gì cũng được.

Lệnh bài này e rằng chỉ có mấy vị đứng đầu chi chính trong gia tộc mới có!
Bây giờ, vậy mà lại đưa cho Diệp Khiêm một tấm.

Gia chủ nhân bị điên rồi sao?
Diệp Long chấn động: “Diệp Khiêm, rốt cuộc đệ đã nói gì với đại bá?”
“Không có gì”, Diệp Khiêm nói: “Đệ chỉ nói với đại bá suy nghĩ của đệ, đại bá bày tỏ ông ấy rất ủng hộ, sau đó liền đưa tấm kim bài này cho đệ”.

Hai người Diệp Long và Diệp Thiến mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên nói gì.

Việc này cũng quá tắc trách rồi!
Không sợ Diệp Khiêm sẽ lấy kim bài đi tiêu xài bừa bãi sao?
“Nếu như vậy về sau chúng ta có phải không cần lo lắng về tài nguyên nữa không?”, Diệp Thiến nhìn kim bài, mắt híp lại sắp thành đường thẳng tắp.

Đối với bọn họ mà nói, điều này có nghĩa là tài nguyên vô hạn!
Nhưng Diệp Khiêm lại cất kim bài đi.

Vẻ mặt cậu trang nghiêm kính cẩn, nghiêm túc nói: “Đối với ta, sự ủng hộ của đại bá mới là điều quan trọng nhất”.

“Ta nhất định phải làm tốt chuyện này, tuyệt đối không thể phụ sự tin tưởng của đại bá!”
“Ta sẽ không sử dụng tấm kim bài này cho mục đích cá nhân!”
Nói xong, cậu bước từng bước vững vàng rời đi.

“Hy vọng đứa trẻ đó không quá bảo thủ, có thể sử dụng kim bài nâng cao thực lực của bản thân”.

Trong thư phòng, Diệp Thần Phi lắc đầu tự nói một mình.

Cuộc trò chuyện hôm nay với Diệp Khiêm làm hắn phát hiện ra một vấn đề.

Nhóm người trẻ tuổi trong gia tộc này đều là những người xuất sắc, nhưng có một điểm.

Quá ngốc nghếch.

“Haizz, không có cách nào, bọn trẻ này đã quen với việc tiết kiệm”.

“Xem ra phải tăng cường chính sách mới được”.

Khát vọng của người tu luyện là gì?
Một cuốn công pháp tốt phù hợp với bản thân, một linh khí chất lượng cao, và tài nguyên tu luyện đầy đủ.


Hầu hết các cuộc xung đột, đánh nhau đều vì điều này.

Nhiều người thậm chí còn vì thế mà phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Vì vậy ở một góc độ nào đó, hầu hết các tu sĩ đều rất “nghèo”.

Nhà họ Diệp ngày xưa rất nghèo.

Tài nguyên tu luyện không đủ, công pháp tu luyện đơn nhất, phẩm cấp thấp, linh khí huyền cấp trở lên càng không dám mơ đến.

Loại nghèo túng này đã hạn chế rất nhiều khả năng của mọi người.

Cũng hạn chế giới hạn trên thực lực của mọi người.

Suy nghĩ của Diệp Thần Phi rất đơn giản.

Phải giải quyết hạn chế này, để tất cả người nhà họ Diệp đều có thể phát huy hết tài năng thiên bẩm của mình trong một môi trường dồi dào tài nguyên.

“Tùy Vân, các đệ lập ra một hệ thống điểm cống hiến, mở cửa Công Pháp Đường, Linh Khí Đường, Trân Bảo Đường”.

“Tất cả mọi thứ trong đó đều quy ra số điểm cống hiến, tất cả các thành viên trong gia tộc đều có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy thứ mình muốn”.

Diệp Thần Phi gọi Diệp Tùy Vân đến thư phòng.

Diệp Tùy Vân nghiêm túc ghi lại, nói: “Đệ hiểu rồi, cái này cũng tương tự như cách làm của môn phái lớn, có thể khích lệ người trong gia tộc”.

Diệp Thần Phi gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng là gia tộc, cách làm cụ thể nên khác với môn phái”.

“Các môn phái làm như vậy một là để gắn kết và khẳng định bản thân, hai là sử dụng số lượng lớn đệ tử để đạt được nhiều lợi ích hơn cho môn phái”.


“Nhưng chúng ta không cần”.

“Mục đích ta làm như vậy là để người trong gia tộc không còn lo lắng về tài nguyên, tập trung nhiều hơn vào việc tu luyện của bản thân”.

“Vì vậy những phương diện giành được điểm cống hiến phải được xem xét kỹ lưỡng”.

“Đột phá cấp tu luyện cũng tính là cống hiến, đạt được thành tựu ở phương diện nào đó cũng tính là cống hiến, giúp người cùng tộc cũng là cống hiến, thậm chí cưới vợ có con cũng tính điểm cống hiến”.

Diệp Tùy Vân trợn tròn mắt: “Sinh con cũng tính?”
“Tại sao không?”, Diệp Thần Phi hừ một tiếng nói: “Nhân khẩu đông đúc mới chứng tỏ gia tộc phát triển hưng thịnh, không chỉ tính, mà còn phải tính cho nhiều điểm”.

“Nói chung, tất cả những thứ có lợi cho gia tộc đều phải được tính vào hệ thống cống hiến”.

“Đệ về cùng Tùy Vũ và những người khác thảo luận cụ thể về các tiêu chí đánh giá”.

Diệp Thần Phi giao việc cụ thể cho những người phụ trách của gia tộc, hắn chỉ chịu phụ trách đề xuất chính sách, sau đó hỗ trợ tài chính là được.

Sau khi Diệp Tùy Vân và những người khác trở về, bọn họ đã thảo luận suốt đêm, rất nhanh đã lập ra tiêu chí sơ bộ về điểm cống hiến.

Sau đó, Công Pháp Đường, Linh Khí Đường, Trân Bảo Đường thông báo sẽ mở cửa vĩnh viễn cho người trong gia tộc.

Người nhà họ Diệp cũng nhanh chóng biết được cách nhận được điểm cống hiến..


Bình luận

Truyện đang đọc