Đêm trước tân hôn, người mất ngủ không chỉ có một mình Ân Trường Hoan.
"Thái tử, đã là canh hai rồi.
" tiểu Cao công công thận trọng nheo mắt nhìn sắc mặt Diệp Hoàn "Ngài còn chưa ngủ sao?"
Mắt Diệp Hoàn không hề rời khỏi sách, thản nhiên nói "Ta đọc thêm lúc nữa, ngươi xuống trước đi."
Tiểu Cao công công vốn định khuyên hai câu, nhưng hắn có thể hầu hạ Diệp Hoàn đều là nhờ phúc của Ân Trường Hoan, hắn ở trước mặt Diệp Hoàn không có nhiều mặt mũi lắm, mà Diệp Hoàn cũng không cần người khuyên nhủ.
"Vậy nô tài ở ngoài cửa hầu hạ."
Tiểu Cao công công khom người lui ra, vừa đóng lại cửa quay người liền thấy Diệp Nhiên và Diệp Mặc đứng cách đó không xa, nhìn thấy hắn vội vàng vẫy tay.
Bảo tiểu thái giám đến thay mình, tiểu Cao công công đi đến chỗ Diệp Nhiên, hai vị này đều là người thân cận bên thái tử điện hạ, không thể đắc tội.
"Hai vị hộ vệ có việc?"
Diệp Nhiên nhìn tẩm điện của Diệp Hoàn, kéo tiểu Cao công công ra xa "Thái tử còn chưa ngủ?"
"Không, còn đang đọc sách."
"Đọc sách cũng tốt." Diệp Nhiên xoa xoa đôi bàn tay "Cao công công, là như vậy, hai huynh đệ chúng ta muốn tìm ngươi giúp một chút."
"Là ngươi không phải ta." Diệp Mặc lạnh lùng vô tình nói.
Tiểu Cao công công đến Đông Cung lâu như vậy, biết tính nết hai hộ vệ này, cười nói "Chỉ cần nô tài có thể làm, hai vị hộ vệ trực tiếp mở miệng là được, nô tài tuyệt không hai lời."
Tiểu Cao công công vừa nói xong liền phát hiện ánh mắt Diệp Mặc nhìn hắn thay đổi, tựa hồ như đang đồng tình!.
== T г Ц м t г u у e n.
m E ==
Đồng tình với hắn? Tiểu Cao công công trong lòng lộp bộp vang lên, chợt cảm thấy không tốt, hộ vệ Diệp Mặc mặc dù an tĩnh hơn hộ vệ Diệp Nhiên một chút, nhưng người vẫn không tệ, chẳng lẽ chuyện Diệp Nhiên nhờ có gì đó mờ ám.
"Nếu như..."
"Thật sao, quá tốt rồi." Diệp Nhiên từ trong ngực lấy ra một quyển sách cứng rắn nhét vào tay tiểu Cao công công, thở thật dài, ý vị thâm trường nói "Ngươi nói thái tử điện hạ chúng ta, hai mươi mấy năm qua bên người chưa từng có một nữ nhân, hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc sợ là không nghĩ nhiều như vậy, chúng ta làm thuộc hạ đương nhiên phải thay thái tử lo lắng nhiều một chút."
Tiểu Cao công công nghe không hiểu, hắn lui ra phía sau một bước, nhờ ánh trăng nhìn thấy sách viết chữ xuân cung đồ.
Diệp Nhiên nói "Ngươi lát nữa thừa dịp lúc thái tử rửa mặt đem quyển sách này đặt ở đầu giường là được rồi."
"Diệp hộ vệ.
" Sắc mặt tiểu Cao công công đại biến, nhét lại xuân cung đồ cho Diệp Nhiên "Như vậy sao được."
Khó trách hộ vệ Diệp Mặc đồng tình nhìn hắn.
"Làm sao không được, chúng ta đây là thay thái tử suy nghĩ, vạn nhất ngày mai lúc trời tối động phòng thái tử không biết làm sao thì thế nào, đó mới là thành trò cười." Diệp Nhiên khuyên tiểu Cao công công "Cùng lắm thì thái tử hỏi tới ngươi liền nói là ta lặng lẽ đưa là được."
"Không được." Tiểu Cao công công kiên quyết không hé miệng.
"Thật sự không được?"
"Thật sự không được."
Diệp Nhiên hừ lạnh một tiếng "Lúc đầu muốn đem cái cơ hội lập công tặng cho ngươi, nếu ngươi đã không muốn vậy để ta tự làm."
Mặt tiểu Cao công công không đổi nhìn Diệp Nhiên, còn cơ hội lập công, hắn có nghe mấy người cũ bên cạnh thái tử nói hộ vệ Diệp Nhiên thường xuyên bị thái tử phạt chùi bồn cầu, lập công được mới là lạ.
Diệp Nhiên đối với ánh mắt tiểu Cao công công như không thấy, đợi lát nữa Diệp Hoàn đi tắm, hắn sẽ chạy vào tẩm điện của Diệp Hoàn, mà tiểu Cao công công đang nhìn trăng, không có chú ý một màn này.
Diệp Hoàn tắm rửa xong đang chuẩn bị ngủ, mặc dù hắn không có ý đi ngủ, nhưng ngày mai là thành thân, còn đêm động phòng hoa chúc của hắn cùng Trường Hoan, hắn không thể mang sắc mặt không tốt đi được.
Vừa nghĩ đến điểm này, sắc mặt Diệp Hoàn biến hóa, hắn đi đến sau án thư, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái bình ngọc màu trắng sứ, vừa mở ra thì lập tức ngửi thấy một mùi thơm ngát, thoải mái.
Cho lui các cung nhân, hắn đi đến trước gương, cầm bình ngọc trên tay, bôi ở trên mặt.
Theo Diệp Nhiên nói, loại ngưng sương này thoa lên trên mặt thì hôm sau làn da sẽ trở nên rất đẹp rất đẹp.
Thoa xong rửa sạch mặt, lại xoa thêm ngưng lộ dưỡng da trắng đẹp, Diệp Hoàn lúc này mới đi đến bên giường, lại nhìn thấy xuân cung đồ đặt ở đầu giường.
Hắn tiện tay lật vài tờ, nhìn thấy hình ảnh bên trong sắc mặt liền trầm xuống đang muốn gọi người, nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng lại, một lúc lâu sau thần sắc hắn không tự nhiên lắm đem cái xuân cung đồ này bỏ vào trong ngăn kéo vừa rồi để ngưng sương.
Biển học không bờ, hắn còn cần học rất nhiều.
Nói cũng kỳ quái, hắn rõ ràng trước đó một chút buồn ngủ cũng không có, nhưng cất kỹ quyển xuân cung đồ kia xong thì cơn buồn ngủ lập tức ập đến, nằm lên giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại tinh thần sáng lạng.
Ừm, hắn nhất định sẽ trở thành một tân lang cực kỳ tuấn lãng, bất luận kẻ nào cũng không sánh nổi, cái tên cử nhân tên Sở Bạch kia còn kém lắm.
"Chúc mừng quận chúa tân hôn đại hỉ!"
Ân Trường Hoan nhìn ngoài cửa sổ, ánh bình minh xán lạn, ánh mặt trời vàng chói xuyên thấu qua cửa sổ nón lá chiếu lên sàn nhà hình thành từng cái quầng sáng, phảng phất thông thoáng như trong lòng người.
Ân Trường Hoan cong cong khóe môi, đi chân trần đến bên cửa sổ, bên ngoài cây xanh râm mát, muôn hoa đua thắm khoe sắc, chim hót líu lo, có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở tiền viện.
Phủ Đức Dương quận chúa chưa từng náo nhiệt như vậy.
"Quận chúa.
" Trương ma ma đi đến cạnh Ân Trường Hoan, từ ái nói "Trưởng công chúa trên trời có linh, nhất định sẽ rất vui."
"Có lẽ vậy.
" Ân Trường Hoan ngẩng đầu nhìn lên, trời rất xanh, vạn dặm không mây, phảng phất như ông trời cũng đang ăn mừng cho niềm vui tân hôn của nàng "Mẫu thân nhất định sẽ biết."
Nàng quay người đi vào trong tịnh thất, tắm rửa, chuẩn bị trở thành một tân nương thật xinh đẹp.
Giờ lành là vào giờ Thân lúc xế chiều, Ân Trường Hoan muốn dùng bữa trưa ở phủ quận chúa rồi ngồi hỉ kiệu tiến vào Đông Cung.
Không đến buổi trưa, trước cửa phủ quận chúa đã đầy ắp người, nhưng cái này không có liên quan gì tới Ân Trường Hoan, nàng chỉ cần an tâm ở trong phòng làm một tân nương tử là được rồi, bên ngoài sẽ có người giúp nàng.
Kỳ thật cho dù không có người chào hỏi thì người đến dự tiệc cũng không dám có ý kiến, bởi vì hoàng đế đã nói phải bảo đảm hôn lễ không có một chút gì ngoài ý muốn, cố ý phái cấm quân vây quanh phủ quận chúa nên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người mặc khôi giáp cấm quân.
"Sao còn có cấm quân ở đây?" Có người thấy kẻ đeo đao cấm quân nghi ngờ nói.
Có người nhanh chóng nói "Có lẽ là bởi vì quận chúa liên tiếp hai lần suýt bị hại."
"Đó không phải đều là Gia Hòa trưởng công chúa làm sao?"
Người này a một tiếng, có thâm ý nói "Ai biết được, có lẽ còn có người muốn mạng quận chúa cũng khó nói."
Có thể đến phủ Đức Dương quận chúa đưa Ân Trường Hoan xuất giá đều là người không phải tầm thường, ai nấy đều rất khôn khéo, nghe xong lời này lập tức liên tưởng đến tranh đoạt hoàng vị.
Mặc dù đã có thái tử, nhưng thái tử cũng không phải không thể phế, kinh thành chỉ sợ sẽ càng ngày càng loạn, nhưng cũng may thân thể hoàng đế không có gì bất ổn, có hoàng đế đè ép, đoán chừng các vương gia cũng có chỗ cố kỵ.
Dùng xong bữa trưa, Ân Trường Hoan lên giường nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trương ma ma nói, buổi chiều còn nhiều việc rất mệt nhưng Ân Trường Hoan lại nghĩ đến mặt khác.
Nàng đọc rất nhiều thoại bản đều nói đêm động phòng hoa chúc rất hao tổn thể lực.
Trước khi ngủ thiếp đi, Ân Trường Hoan mơ mơ màng màng nghĩ, thể lực nàng luyện võ khẳng định tốt hơn Diệp Hoàn, cũng không biết đêm động phòng hoa chúc Diệp Hoàn có bị bất lực không.
Sau khi tỉnh lại, Ân Trường Hoan nghe thấy bên ngoài có tiếng chiêng "Là thái tử tới rồi sao?"
"Vừa tới cửa, bị người của Nhu Lạc quận chúa cản lại.
" Nhược Vân thay Ân Trường Hoan chỉnh lại y phục "Nô tỳ đang muốn đánh thức quận chúa thì quận chúa đã tỉnh rồi."
"Ngăn cản làm gì." Ân Trường Hoan ngồi vào trước bàn trang điểm "Ta chờ mãi mới đến ngày này."
Nhược Vân nói không ra lời, chỉ có thể trang điểm lại cho Ân Trường Hoan.
Diệp Hoàn là thái tử, ngoại trừ Kỷ Oánh Oánh và Bình Dương dám quang minh chính đại ngăn cản hắn thì những người còn lại nào dám, làm cho có một chút rồi để Diệp Hoàn đến cửa sân trước.
Sau lưng Diệp Hoàn là một đám người xem náo nhiệt, nhìn thấy Ân Trường Hoan ở cửa viện cùng Ân Lôi và Kỷ Thừa, Diệp Hoàn cùng chúng tân khách đều sửng sốt.
Ân Lôi là đường huynh của Ân Trường Hoan, canh giữ ở chỗ này là đương nhiên nhưng Kỷ Thừa chỉ là biểu huynh, mẫu thân còn nhiều lần mưu hại Đức Dương quận chúa, sao cũng đứng ở chỗ này.
Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của đám người, mặt Kỷ Thừa không đổi sắc, nói "Trường Hoan không có thân huynh đệ, ta chính là huynh trưởng của muội ấy.
Sau này thái tử đối với Trường Hoan tốt thì tốt, nhưng nếu thái tử dám ức hiếp Trường Hoan nửa phần, Kỷ Thừa ta sẽ không bỏ qua đâu."
"Kỷ Thừa có phải là thích Đức Dương quận chúa không?" Một người nhỏ giọng đặt câu hỏi.
"Không thể nào, chưa nghe nói mà."
"Ta nghe nói Kỷ Thừa từ nhỏ đã rất thương yêu Đức Dương quận chúa, có lẽ Kỷ Thừa vốn là muốn coi Đức Dương quận chúa như thân muội muội, sau chuyện của Gia Hòa trưởng công chúa thì càng muốn đền bù Đức Dương quận chúa hơn." Có một nam tử nói "Lại nói, nếu như Kỷ Thừa thật sự ái mộ Đức Dương quận chúa thì sao có thể tùy ý để trước đó Đức Dương quận chúa đính hôn cùng Đoan vương, lại cùng thái tử đính hôn."
Mọi người thấy người nói chuyện là hảo hữu của Kỷ Thừa, trong lòng lập tức tin tưởng mấy phần, mà hắn nói cũng rất có đạo lý, nếu Kỷ Thừa thật sự thích Đức Dương quận chúa, sao lại không tìm hoàng đế thỉnh cầu chỉ cưới.
Ân Lôi thấy Kỷ Thừa vậy mà lại mở miệng trước, vội nói mấy câu, chủ yếu là muốn Diệp Hoàn nhất định phải thật tốt với Ân Trường Hoan.
Có Kỷ Thừa nói dọa trước, Ân Lôi luôn cảm thấy hắn nhẹ nhàng.
Hắn ngang Kỷ Thừa một chút, người khác không biết tâm ý của Kỷ Thừa nhưng hắn có thể không biết sao, nhưng nghĩ đến Kỷ Thừa xác thực không quá dễ dàng, Ân Lôi quyết định rộng lượng, không tính toán với hắn.
Trong khuê phòng, nghe được mấy câu của Kỷ Thừa, Ân Trường Hoan thở dài một tiếng "Đội mũ phượng lên cho ta."
"Thế nhưng là còn chưa làm thơ?" Một tiểu nha hoàn nói.
"Ngốc cô nương à." Nhược Vân cầm lấy mũ phượng thận trọng đội lên cho Ân Trường Hoan "Thái tử là trạng nguyên, còn không làm được một bài thơ sao?"
Đội lên mũ phượng nặng nề, khăn cô dâu đỏ vừa hạ xuống, Ân Trường Hoan nghe thấy tiếng mở cửa.
Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Ân Lôi nói với nàng "Trường Hoan, đường ca đến cõng muội lên hỉ kiệu."
Giọng Ân Trường Hoan ngọt ngào, mang theo ý cười "Được."
Nằm ở trên lưng Ân Lôi, ra khỏi khuê phòng Ân Trường Hoan nghe thấy các tân khách liên tục chúc phúc, thoáng thấy ở cửa sân có một người mặc hỉ phục đỏ tươi.
Có khăn cô dâu che khuất nên không nhìn rõ dung mạo Diệp Hoàn nhưng nàng biết, Hoàn Hoàn của nàng nhất định là tân lang tuấn lãng nhất trên đời, là tân lang của nàng..