ĐỨC DƯƠNG QUẬN CHÚA

Ân Lâm mặc dù lỗ mãng nhưng trong lòng nàng cũng biết ranh giới giữa "Có việc nên làm, có việc không nên làm".

Chuyện của Ân Bạch Tuyết thực sự làm nàng khiếp sợ đồng thời cảm thấy buồn nôn. Cấu kết với hôn phu của đường muội để làm bậy, cái này đã chạm tới ranh giới cuối cùng.

Hôm nay là Ân Trường Hoan, vậy nếu như một ngày nào đó Ân Bạch Tuyết coi trọng thứ gì của nàng, có phải Ân Bạch Tuyết cũng sẽ làm thế không.

Vừa nghĩ đến điểm này, Ân Lâm đã cảm thấy rùng mình. So với Ân Trường Hoan thì nàng nên đề phòng Ân Bạch Tuyết hơn.

Bởi vì cái này, Ân Lâm đối với Ân Bạch Tuyết có bất mãn, mà hành vi của Trình thị lại làm tăng thêm phần bất mãn này.

"Đem chuyện tổ mẫu và phụ thân ra ngoài chuyện tiết lộ cho Ân Ly." Ánh mắt Ân Lâm nặng nề nhìn nha hoàn, hung ác uy hiếp "Đừng cho mẫu thân biết chuyện này, nếu để cho ta biết ngươi nói cho mẫu thân, ta liền cho người đánh gãy chân ngươi, sau đó đem ngươi bán vào thanh lâu."

Trước kia Ân Lâm mặc dù hung ác nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng bây giờ...

Nha hoàn lập tức quỳ xuống "Nô tỳ tuân mệnh."

Trình thị cùng Đồng thị sững sờ nhìn lão phu nhân cùng Ân Bác Văn.

Ân Bác Văn còn tốt, lão phu nhân từ khi từ trong cung sau khi trở về đều không cho Ân Bạch Tuyết sắc mặt tốt, hiện tại sao lại tới đây, chẳng lẽ bởi vì chuyện Ân gia gần đây muốn tăng hình phạt với Ân Bạch Tuyết.

Gần đây tình trạng Ân gia mười phần không tốt. Người kinh thành không dám nghị luận Phó Dịch, lại không dám nói Ân Trường Hoan, mà Ân gia bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ liền trở thành chủ đề mà cho đám người trà dư tửu hậu.

Các nàng ra ngoài tham gia yến hội đều có ánh mắt khinh thường rơi vào trên người, đứng ngồi không yên.

Đây là Ân Bác Văn cùng lão phu nhân lần đầu tiên tới cái trang tử này, Ân Bạch Tuyết quỳ gối trước mặt bọn họ dập đầu "Bạch Tuyết bất hiếu bái kiến tổ mẫu và nhị bá phụ."

Đoạn thời gian này Ân Bạch Tuyết sống một ngày mà như một năm, nàng là thật sự hối hận, nàng cũng không biết lúc ấy đã nghĩ như thế nào mà lại làm ra loại chuyện này, nàng vậy mà lại đi tính toán Ân Trường Hoan. Ân Trường Hoan dù không thân với nàng nhưng đó cũng là đường muội nàng, mà nhị bá phụ lại sủng nàng như thân nữ, nàng làm như vậy làm sao xứng đáng với nhị bá phụ.

Nàng lại dập đầu một cái, lệ rơi đầy mặt "Nhị bá phụ, thật xin lỗi."

Ở đây khoảng mười ngày, Ân Bạch Tuyết liền gầy hốc hác đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lại ăn mặc thanh lịch, trong tóc chỉ có một cây trâm bạc đơn giản, cả người yếu ớt phảng phất một trận gió cũng có thể thổi ngã.

"Đứng lên đi " lão phu nhân nhìn Ân Bạch Tuyết, thần sắc không có nửa điểm hòa hoãn, lạnh lùng nói "Ta có lời muốn hỏi ngươi."

Ân Bạch Tuyết đứng dậy "Tổ mẫu xin cứ hỏi."

Thần sắc lão phu nhân nghiêm túc "Ngươi thành thật nói cho ta, ngươi và Đoan vương đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Ngày đó từ trong cung trở về, lão phu nhân tức giận, một lòng chỉ muốn làm lắng cơn giận của hoàng đế và thái hậu xuống, chưa kịp thẩm vấn nàng, mấy ngày nay lại thương lượng với Ân Bác Văn mới phát hiện có tiềm ẩn trong đó, thế là tới trang tử.

Ân gia bởi vì nàng mà mất đi tước vị quốc công, Ân Bạch Tuyết không dám có chút giấu diếm, từ lúc nàng cùng Đoan vương quen biết, lại đến lúc Thẩm phụ tá đến muốn nàng đi khuyên Đoan vương cùng Ân Trường Hoan đính hôn, đến cuối cùng Đoan vương đến nói cho nàng là hắn muốn cùng Ân Trường Hoan thành thân, Ân Bạch Tuyết đều nói hết ra.

"Nói như vậy, Đoan vương gia đối với ngươi là có mấy phần thật lòng?"

Ân Bạch Tuyết trầm mặc một lát lắc đầu "Tôn nữ không biết."

Lão phu nhân mỉa mai cười một tiếng "Ngươi có để ý ngày đó ở ngự thư phòng Đoan vương không có thay ngươi cầu tình cho Ân gia không?"

Gò má Ân Bạch Tuyết lập tức tái nhợt đi.

"Ta trước kia cảm thấy ngươi thông minh biết nhìn rõ đại cục, hiện tại xem ra đều là giả " lão phu nhân không lưu tình chút nào mà giáo huấn "Ngươi cũng không nghĩ một chút, lúc Trịnh thái hậu cùng hoàng đế còn sống, hắn làm sao có thể vì ngươi mà cầu tính cho Ân gia, hắn mà mở miệng mới là hại Ân gia."

Ân Bạch Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên hi vọng.

Lão phu nhân nhìn thấy phần hi vọng này, trong lòng càng thêm khinh thường, đến nước này rồi mà còn nghĩ đến nam nhân, so ra còn kém hơn Ân Trường Hoan, nếu không phải muốn cho Ân gia có đường lui, bà ta cũng sẽ không đi gặp Ân Bạch Tuyết.

Trình thị giật mình nói "Nương nói đúng, khi đó Trịnh thái hậu cùng hoàng đế đang nổi nóng, Đoan vương mà thay Bạch Tuyết cầu tình cho Ân gia thì Trịnh thái hậu cùng hoàng đế lại càng tức giận."

Trên mặt Trình thị cũng hi vọng giống Ân Bạch Tuyết, kinh hỉ "Nói như vậy là trong lòng Đoan vương gia cũng có Bạch Tuyết!"

Đồng thị nhìn Trình thị, nhíu mày "Nhị tẩu nói vậy là có ý gì?"

Nếu không phải từ lúc xảy ra chuyện đến nay Trình thị luôn quan tâm Bạch Tuyết thì Đồng thị đã không thèm khách khí.

Ánh sáng trong mắt Ân Bạch Tuyết chợt tắt, cô đơn cúi đầu. Đúng vậy, cho dù hắn có nghĩ đến nàng thì thế nào, bọn họ cũng không thể nào.

Trình thị thu liễm thần sắc "Tam đệ muội, ta biết lời của ta vừa rồi không thích hợp nhưng ta cũng là đau lòng cho Bạch Tuyết, ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn nàng một đời cô độc sao?"

Ân Bạch Tuyết cùng Đoan vương có tư tình, đắc tội Trịnh thái hậu, hoàng đế và Ân Trường Hoan, về sau còn nhà nào muốn nàng.

Đồng thị ngơ ngẩn.

"Nhị tẩu ngươi nói rất có lý " lão phu nhân nói "Mà Ân gia hiện tại bởi vì nàng ta mà bị hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, nàng hẳn muốn giúp Ân gia một tay."

Đồng thị trong lòng lay động "Người có ý gì?"

Ân Bạch Tuyết cắn môi, chần chờ hỏi "Tổ mẫu có ý là muốn Đoan vương đăng vị?"

"Không sai, lúc trước Đoan vương đã có thể vì ngươi mà không muốn đính hôn với Trường Hoan, điều đó cho thấy hắn rất thích ngươi." Lão phu nhân ý vị thâm trường nói "Mà Ân gia nếu có thể trở thành hậu tộc, vậy Ân gia nhất định có thể một lần nữa đứng lên."

"Thế nhưng là hắn có lẽ đã không có để ý cháu nữa." Nếu còn giống lúc trước để ý nàng thì Phó Dịch sẽ không quyết định thành thân cùng Ân Trường Hoan. Điểm ấy nàng một mực không nguyện ý thừa nhận, nhưng bây giờ nàng lại không thể không chính miệng nói ra.

Ngữ khí lão phu nhân lạnh xuống "Đó là chuyện của ngươi. Ngươi không nên quên, vì người mà nhị bá phụ bị hàng tước vị, hôn sự của các tỷ muội không thuận cũng là do ngươi tạo thành."

Ngữ khí lão phu nhân bỗng nhiên lại ôn hòa rất nhiều "Mấy ngày trước, người đính hôn với Ân Kỳ tới cửa từ hôn, nói là bát tự bất hòa, nhưng lúc đính hôn rõ ràng đã xem bát tự, đối phương chẳng qua là bởi vì chuyện của ngươi cùng việc Ân gia bị hàng tước vị mà giải trừ hôn ước."

Ân Bạch Tuyết vốn áy náy, nghe xong lời này hận không thể lấy cái chết tạ tội.

"Bạch Tuyết không làm được cái này " Đồng thị chấn kinh, bọn họ thế mà lại có cái chủ ý, nhà hầu tước này còn dơ bẩn hơn cả cửa ngầm tử.

Bà ngăn Ân Bạch Tuyết ở phía sau, nói lớn "Ta không cho phép con bé làm như thế."

Lão phu nhân lạnh giọng "Là do nàng ta nợ Ân gia."

"Con bé nợ Ân gia thì ta sẽ trả, nhưng Bạch Tuyết không biết làm cái này." Đồng thị một bước cũng không nhường "Ngày mai ta liền mang nó đi xuất gia, cả một đời thanh đăng cổ Phật, ta cũng không cho phép nó làm ra chuyện như thế."

Đồng thị xuất thân thanh quý, sẽ không đồng ý là chuyện nằm trong dự liệu của lão phu nhân, bà ta không để ý tới Đồng thị, trực tiếp hỏi Ân Bạch Tuyết "Bạch Tuyết, ngươi cứ nói đi?"

"Ta là nương con bé, con bé nghe ta."

"Ta nguyện ý."

Lão phu nhân lộ ra nụ cười quả là thế.

Đồng thị cứng đờ, bà chậm rãi quay người, mỗi chữ mỗi câu hỏi "Con lặp lại lần nữa."

Nước mắt Ân Bạch Tuyết rơi như mưa "Nương, thật xin lỗi, đây là con nợ Ân gia."

"Chát!"

Đồng thị vung tay qua, tiếng như hàn băng "Ngươi nếu là đồng ý thì về sau cũng không cần làm nữ nhi ta nữa, ta không có người nữ nhi không biết liêm sỉ như vậy."

Ân Bạch Tuyết bụm mặt, khóc đến thở không ra hơi.

Trình thị nói "Tam đệ muội, ngươi sao có thể đánh người."

Đồng thị mắng "Ta đánh chính là nữ nhi ta, nhị tẩu quan tâm làm gì."

Trình thị nghẹn lại.

Tiếng khóc Ân Bạch Tuyết vọng khắp phòng.

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có muốn nghe bọn họ không?"

Ân Bạch Tuyết thút thít "Nương, thật xin lỗi, thật xin lỗi...

Đồng thị cười ha ha, nhìn về phía lão phu nhân và Ân Bác Văn sau khi đi vào một mực trầm mặc, bà lạnh lùng nói "Đây chính là Ân gia, ngày hôm nay ta xem như được mở rộng kiến thức."

Đồng thị thừa dịp lúc ban đêm đã rời khỏi trang tử.

Hôm sau, Ân Ly đến phủ quận chúa nói cho Ân Trường Hoan biết lão phu nhân cùng Ân Bác Văn đi ngoại thành thăm Ân Bạch Tuyết.

Thời tiết càng ngày càng nóng, Ân Trường Hoan đang hóng mát ttong thủy tạ(*), lười biếng nói "Bình thường."

(*) Thủy tạ: nhà xây giữa hồ sen.

Biết Ân Trường Hoan không thích nghe những chuyện này, Ân Ly nói đến một chuyện khác.

Đại hộ người ta mặc dù phân đích thứ, nhưng trên đại thể không kém là bao nhiêu, thứ nữ gả đi tốt có thể giúp cho trong nhà giữ gìn quan hệ, con thứ cũng có thể tiến vào quan trường, vì gia tộc phát triển thêm mắm thêm muối.

Ân Ly ở Ân gia có đãi ngộ không tệ, nhưng gần đây hắn phát hiện đãi ngộ bỗng nhiên càng ngày càng nhiều, thậm chí còn hơn cả Ân Giác, hắn đi hỏi thì được biết là do lão phu nhân phân phó.

Ân Ly biết lão phu nhân làm vậy bởi vì Ân Trường Hoan cùng hắn có quan hệ tốt, hắn cảm thấy rất khó chịu, không phải là bởi vì lão phu nhân là bởi vì Ân Trường Hoan mới đối với hắn tốt, khiến hắn có cảm giác như đang lợi dụng Ân Trường Hoan.

"Cái này có gì đâu " Ân Trường Hoan gõ đầu Ân Ly "Đệ vẫn là còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, loại thời điểm này đệ nên nắm chặt nhiều cơ hội, không thể lãng phí có biết không."

"Thế nhưng mà..."

"Có gì đâu, nếu như đệ thật sự để ý, có thể nói ta ra, ta tuyệt đối không ghét bỏ."

"Trường Hoan, thật xin lỗi."

Ân Trường Hoan ở cửa cung gặp được Phó Dịch, đây là lần đầu tiên sau khi xảy ra chuyện nàng gặp Phó Dịch.

Hai đầu lông mày Phó Dịch có chút mệt mỏi, chuyện này đối với hắn cũng không phải không có ảnh hưởng, hoàng đế mặc dù không hàng tước vị nhưng lấy của hắn nhiều chức vụ, mấy vương gia khác bèn thừa cơ chiếm lấy, loạn trong giặc ngoài, với hắn mà nói là nguyên khí đại thương cũng không đủ.

Không xuống ngựa, Ân Trường Hoan ở trên cao nhìn xuống Phó Dịch, xùy một tiếng "Xin lỗi nếu có hữu dụng thì cần luật pháp làm gì. Vẫn là nói ngươi chỉ là vì cầu một cái an tâm cho nên mới đến xin lỗi."

"Quận chúa!" Diệp Hoàn từ trong cung ra, đi đến chỗ Ân Trường Hoan chắp tay, cười nhạt "Đã lâu không thấy quận chúa, quận chúa vẫn rất tốt."

"Diệp đại nhân " Nhìn thấy Diệp Hoàn, mặt Ân Trường Hoan lập tức thay đổi, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui sướng, khác biệt một trời một vực khi đối mặt với Phó Dịch, nàng nhảy xuống ngựa "Rất tốt, ăn được ngon ngủ được, thân thể khỏe mạnh."

"Quận chúa thật hài hước." Diệp Hoàn cười một tiếng, giống như là mới nhìn đến Phó Dịch, hắn quay đầu làm lễ với Phó Dịch "Diệp Hoàn bái kiến Đoan vương gia."

Ánh mắt Phó Dịch phức tạp nhìn Diệp Hoàn, lúc hắn vừa trở về còn cho là Diệp Hoàn là phò mã mà hoàng đế chọn cho Bình Dương, gần đây hắn mới biết được Hứa Ngạn mới là phu quân mà hoàng đế chọn cho Bình Dương, Diệp Hoàn là không phải, vậy tại sao Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan lại có quan hệ tốt như vậy, thậm chí Diệp Hoàn còn hành lễ với Ân Trường Hoan trước.

Hắn không cho rằng Diệp Hoàn sẽ phạm sai lầm như vậy, hắn nhất định là cố ý. Mà hắn đã phái người đi điều tra thân thế Diệp Hoàn nhưng lại không thu được gì.

Có vấn đề mới phải che giấu, như vậy thân thế Diệp Hoàn có vấn đề gì, hắn có phải nhi tử Diệp Quỳnh không? Nếu là thế thì phụ thân của hắn là ai?

"Diệp đại nhân không cần đa lễ." Phó diệu phảng phất rất tùy ý nói "Không ngờ Diệp đại nhân và quận chúa lại thân nhau như vậy."

Ân Trường Hoan bĩu môi, nàng trước kia sao lại chọn Phó Dịch vậy, nói chuyện còn âm dương quái khí, không có tí sức lực nào.

Bình luận

Truyện đang đọc