ĐỨC DƯƠNG QUẬN CHÚA

Một đêm trôi qua, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng hiện lên, hành cung khôi phục lại sự uy nghiêm vốn có của nó.

Buổi tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như thế, triều thần cùng gia quyến đều nghe được tiếng động, có người nhát gan khóa chặt cửa phòng, có người lại có lòng quan tâm hoàng thượng, bất chấp nguy hiểm đến hành cung bên ngoài nghe ngóng sự việc, nhưng không thể đi vào được, cửa lớn của hành cung đóng chặt, không ngừng có tiếng chém gϊếŧ truyền ra.

Một lão thần lo lắng nhìn cửa lớn hành cung, chắp tay với Anh Võ hầu đang canh giữ "Hầu gia có biết bên trong xảy ra chuyện gì không?"

Anh Võ hầu sớm đã nhận được phân phó, nhìn các triều thần, bọn hắn phần lớn là trung thần hoàng đế, có một phần là của thái tử, cũng có của An Vương và Khánh vương, đương nhiên cũng không thiếu của Đoan vương và Anh quận vương.

"An vương cùng Khánh vương đại nghịch bất đạo, ý đồ bức ngôi thoái vị." Giọng của hắn trầm thấp, người ở chỗ này đều nghe được rõ ràng.

Người trung với hoàng đế kinh hô "Vậy sao ngươi không đi vào cứu giá, còn đứng ở chỗ này làm gì?"

Người của An Vương, Khánh vương thì lo sợ bất an, nhưng vẫn ngụy biện nói "Ngươi ăn nói bừa bãi, nói xấu vương gia."

"Có phải nói xấu hay không thì lát nữa sẽ biết." Anh Võ hầu lạnh lùng nhìn bọn hắn, sau đó quay đầu nhìn những người lo lắng cho hoàng đế, ngữ khí ôn hòa "Chư vị cứ yên tâm, bên trong  hành cung có thái tử, hoàng thượng sẽ không sao."

"Thái tử?"

"Thái tử không phải đi biên giới tây bắc sao?"

Người của An Vương và Khánh vương nghe thái tử đang ở hành cung liền biết bọn hắn đã trúng kế, thế là quấn lấy Anh Võ hầu hỏi chuyện thái tử lặng lẽ đi về.

Bức thoái vị tạo phản, hai vương gia ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi là bọn hắn. Đúng lúc bọn họ đang muốn đi thì bỗng nhiên từ phía sau có một toán binh sĩ vây quanh.

"Các ngươi muốn làm gì?"

Anh Võ hầu đi tới chỗ bọn họ, cười lạnh nói "Ngại quá, hoàng thượng lệnh cho ta trông coi cửa lớn của hành cung, không được phép tha cho bất kỳ một tên loạn thần tặc tử nào, chư vị vẫn là nên thong thả đi, miễn cho bị ngộ thương."

Một người nổi giận nói "Ngươi đây là ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ là phụng lệnh làm việc mà thôi, chư vị có bất mãn gì thì chờ sau đó tấu với hoàng thượng."

"Ta nói Trương đại nhân này, hầu gia cũng chỉ phụng mệnh làm việc, ngươi không đi thì thôi, làm gì mà cáu gắt thế. " Du các lão cười híp mắt nói "Ngươi như vậy vạn nhất bị xem như là loạn đảng thì sao đây."

Người của An Vương, Khánh vương ấm ức cực kì, bọn hắn vốn chính là loạn đảng, đương nhiên muốn đi, chỉ tiếc lời này không thể nói, chỉ có thể đè nén lại vừa sợ vừa tiếp tục đợi.

Lúc cửa mở ra, tất cả đều đã kết thúc.

Diệp Hoàn đi tới, dưới ánh trăng, hắn chỉ lấy một áo gấm bình thường, thần sắc nhàn nhạt, nhưng lại có cảm giác uy nghi không lời.

"Chư vị yên tâm, phụ hoàng bình yên vô sự."

Mọi người hiếu kì muốn biết chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ rõ ràng không phải thời điểm để hỏi vấn đề này.

Nếu hoàng đế đã không sao, vậy bọn hắn đi lên cáo từ Diệp Hoàn rồi rời đi, về phần người của An vương và Khánh vương thì đều bị giam giữ.

Đây là một đêm không an tĩnh, Cố Nguyên và Kỷ Thừa cầm một danh sách dài viết tên những người tham gia vào việc An vương và Khánh vương bức thoái vị.

Muốn bức thoái vị không phải một chuyện đơn giản, không chỉ cần võ tướng ủng hộ mà còn phải có quan văn ủng hộ, cho nên chỉ trong một buổi tối, biệt viện xung quanh hành cung rất vắng lặng.

Hừng đông, chúng triều thần một lần nữa đi tới hành cung, lần này bọn hắn như ý nguyện được đi vào gặp hoàng đế, nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng trút xuống.

Tối hôm qua mặc dù Diệp Hoàn nói hoàng đế bình an nhưng An vương và Khánh vương có thể làm ra chuyện bức vua thoái vị thì thái tử cũng có thể cho nên bọn hắn mặc dù trở về nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Một đêm qua bọn hắn cũng suy nghĩ ra chút chuyện, thái tử đáng lẽ phải ở nơi biên giới tây bắc lại đột nhiên xuất hiện tại hành cung, hai vương gia mưu phản có thể bị giải quyết nhanh chóng, không khó để nghĩ kế hoạch của An Vương, Khánh vương đã bị thái tử cùng hoàng đế biết rõ.

Có một số việc không phải cứ đi tìm hiểu thì mới biết cho nên không ai hỏi thái tử vì sao không đi tây bắc, chỉ tán dương thái tử biết bày mưu nghĩ kế, bóp nát cuộc phản động loạn quốc này từ khi mới bắt đầu.

Nghe triều thần tán dương thái tử, hoàng đế liếc mắt qua Diệp Hoàn, trong lòng thở dài.

Một số lúc thật sự không thể trách ông sủng ái thái tử, ai bảo mấy nhi tử kia quá ngu ngốc, ông dám khẳng định, kế bức vua thoái vị này nếu để Diệp Hoàn làm thì kết quả khẳng định không như cục diện bây giờ.

"Buổi tối hôm qua sự tình toàn quyền giao cho thái tử xử lý, Hình bộ thượng thư cùng Đại Lý tự khanh cùng hiệp trợ."

"Rõ!"

Một quan viên nhớ tới một chuyện, chần chờ mở miệng "Không biết biên giới tây bắc ra sao ạ?"

Hoàng đế nói "Bên đó đã có Đoan vương xử lý, không cần lo lắng."

Đoan vương không phải bị giam trong Đại Lý tự sao? Mọi người hai mặt nhìn nhau, tin đồn Đoan vương phái người hành thích thái tử hơn hai tháng trước cũng là kế hoạch của thái tử ư?

Hoàng đế không giải thích gì, thái tử nói "Đoan vương chưa từng phái sát thủ hành thích ta."

Một câu nói đã nêu rõ tiền căn hậu quả, mọi người nghĩ thầm, có thái tử ở đây, An vương với Khánh vương có thể bức thoái vị thành công mới là lạ.

Không trách An vương, Khánh vương tìm đường chết, chỉ trách thái tử quá thông minh.

Nghị luận xong chính sự, một quan viên đề nghị với hoàng đế lập tức trở về kinh thành, xảy ra chuyện bức vua thoái vị như vậy, trước tiên đương nhiên là cần phải trở lại kinh thành.

Hoàng đế không chút nghĩ ngợi nói "Không cần, kinh thành quá nóng, chờ đến tháng tám thì hồi kinh."

Nghe vậy mọi người trong lòng tự nhủ chẳng lẽ năm ngoái tới hành cung nghỉ mát?

Bọn hắn tuyệt không kinh ngạc, nguyên nhân hoàng đế trở về hành cung nghỉ mát cũng có nghe qua, hiện tại mới tháng bảy, chí ít còn một tháng nữa thì thời tiết mới có thể mát mẻ lên, nhìn cách hoàng đế sủng ái thái tử phi thì bây giờ mà hồi kinh mới là lạ.

Sau khi triều thần giải tán, Diệp Hoàn đi về phía hậu cung của hành cung.

Buổi sáng vì chạy đến hành cung nên chưa dùng bữa sáng với Ân Trường Hoan nhưng hắn đã hẹn Ân Trường Hoan tới ăn trưa cùng Trịnh thái hậu.

"Thái tử xin dừng bước."

Diệp Hoàn quay người, là Ninh quận vương và Anh quận vương, Ninh quận vương vẫn là một thân dáng vẻ thư sinh, không có gì khác trước kia. Anh quận vương thì không như vậy, thái độ của hắn với Diệp Hoàn nhiều hơn vài phần cung kính.

Anh quận vương cũng không cảm thấy có gì mất mặt, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hắn xem như thấy rõ, muốn kéo Diệp Hoàn xuống ngựa, trừ phi mặt trời mọc hướng tây, nếu đã như vậy, không bằng chủ động đi theo thái tử, tựa như Đoan vương vậy.

Anh quận vương ở trong lòng mắng Đoan vương tâm cơ thâm trầm, trên mặt lại cười ha hả với Diệp Hoàn "Huynh đệ chúng ta cũng lâu lắm rồi không gặp, hay là đi đến chỗ hoàng đệ uống một chén được không?"

"Hôm nay thì không được." Mặt Diệp Hoàn không chút thay đổi, không vì trước kia Anh quận vương phái người ám sát mình mà thịnh nộ, cũng không vì hiện tại Anh quận vương chủ động lấy lòng mà trào phúng "Ta bây giờ đi dùng bữa trưa với Từ Ninh thái hậu cùng Trường Hoan."

Nếu là lúc trước thì Anh quận vương đã sớm giận dữ, nhưng hôm nay hắn lại cười cực kỳ chân thành "Là hoàng đệ nghĩ không chu đáo, huynh và thái tử phi đã lâu không gặp nhau, đúng là nên ở bên nhiều hơn, nữ tử mang thai không phải chuyện dễ, nam nhân chúng ta không thể gánh vác hộ được, cùng lắm chỉ có thể ở bên quan tâm săn sóc các nàng thôi."

Anh quận vương không có trí thông minh nhưng lại có tí khôn vặt, biết Diệp Hoàn yêu thương Ân Trường Hoan nên mới cố ý nói câu này, quả nhiên Diệp Hoàn vừa rồi còn lãnh đạm đã lộ ra ý cười nhàn nhạt "Thất đệ nói phải."

Đưa mắt nhìn Diệp Hoàn đi xa, Ninh quận vương và Anh quận vương cùng trở về hành cung.

Anh quận vương quay đầu nhìn Ninh quận vương, ngữ khí mỉa mai "Không ngờ đại ca lại giấu được sâu như vậy."

May mà không phải đối phó với hắn, nếu không thì sợ cỏ trên mộ hắn đã cao đến một trượng rồi.

Ninh quận vương cười nhạt một tiếng, gió nhẹ lướt qua, thổi lên mái tóc, khí chất thanh nhã tựa như hoa cúc, phảng phất không hề để ý chuyện của An vương và Khánh vương.

Anh quận vương âm thần xùy một tiếng, hắn trước kia nghĩ Phó Ninh không có ý định tranh vị nhưng từ khi Phó Ninh được phong làm Ninh quận vương vào triều làm việc, nếu hắn còn không phát giác thì không xứng làm vương gia.

Xe ngựa dừng ở cửa hành cung, Anh quận vương bỗng nhiên cười cười, ý vị thâm trường nói "Biết người biết mặt không biết lòng, người này a, vẫn nên tự mình hiểu lấy, huynh nói có đúng không, tam ca?"

Ninh quận vương nhíu mày, không hiểu hỏi "Thất đệ có ý gì?"

Anh quận vương cười một tiếng "Không có ý gì, chỉ cảm khái một chút mà thôi."

Nói xong hắn lên xe ngựa, để lại Ninh quận vương một mình, xe ngựa đi xa, ánh mắt Ninh quận vương thay đổi, ngồi xe rời đi.

.

Hoàng đế khi biết Diệp Hoàn tới chỗ Trịnh thái hậu dùng cơm trưa thì cũng đi, trên nửa đường gặp Triệu thái hậu.

Con đường này là thông đến cung điện Trịnh thái hậu, hoàng đế nghi ngờ hỏi "Mẫu hậu đây là đi đâu?"

Thời tiết quá nóng, Triệu thái hậu nóng đến khó chịu, liếc mắt nhìn hoàng đế, tức giận "Đi đường này thì ai gia có thể đi đâu?"

Hoàng đế vuốt vuốt mũi, chẳng phải chỉ hỏi một chút sao, cáu gắt vậy làm gì.

Hai người cùng nhau đi đến cung của Trịnh thái hậu, hoàng đế thuận miệng nói "Buổi tối hôm qua đã kinh động đến mẫu hậu."

"Không kinh động. " Triệu thái hậu quạt quạt "Chỉ là một xe ngựa có hơi chật, lần sau nên an bài hai cái."

"Xe ngựa?" Hoàng đế mờ mịt "Xe ngựa gì?"

Triệu thái hậu nghe xong lời này cũng ngốc "Không phải con bảo thái tử phái người tới đón ai gia sao?"

"Không có, trẫm không có bảo thái tử tới đón ngài." Hắn và thái tử sớm đã có an bài, tự tin sẽ không lan đến gần chỗ hai thái hậu vầ Trường Hoan, cho nên hoàng đế cũng không dự định đưa mấy người Trịnh thái hậu ra ngoài hành cung.

Hoàng đế vừa nói xong, mặt Triệu thái hậu trầm xuống, giễu cợt nói "May mà thái tử còn nghĩ đến ai gia."

Hoàng đế: ...

Bọn hắn rõ ràng nói để các nàng ở trong cung là được rồi, thái tử sao lại không nói gì cho ông mà đã đem các nàng ra ngoài vậy.

Hoàng đế có cảm giác như bị thái tử tính kế, ông rốt cục cũng hiểu được suy nghĩ buổi tối hôm qua của An vương và Khánh vương khi nhìn thấy thái tử.

Diệp Hoàn phát hiện ánh mắt hoàng đế nhìn hắn lông mày không phải lông mày, con mắt không phải con mắt, trong ngôn ngữ có nhiều trào phúng, ngay cả Trịnh thái hậu cũng nhìn ra.

Ân Trường Hoan nhìn sang hoàng đế "Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?"

Hoàng đế hừ một tiếng.

Triệu thái hậu bỗng nhiên nói cảm tạ thái tử "Vẫn là ngươi tốt, không giống phụ hoàng các ngươi, chỉ biết chuyện bức thoái vị, vậy mà không nghĩ đến ai gia, con trai như vậy sinh ra..."

Mọi người cùng nhìn về phía Triệu thái hậu, bà dừng lại, kịp phản ứng lời mới vừa nói có chút không đúng.

Ho khan hai tiếng, gắp cho Ân Trường Hoan một miếng dưa chuột ướp lạnh, chuyển chủ đề "Trời nóng nực, ngươi đang mang thai vất vả, nào, ăn cái này đi, giúp miệng lưỡi đỡ đắng hơn đấy."

Ân Trường Hoan nín cười gật đầu, ánh mắt nhìn qua hoàng đế, mặt đen đến không tưởng nổi, nhưng biết làm sao được, đây là mẫu hậu ông, cũng chỉ có thể nhận lấy.

Chạng vạng tối, kinh thành truyền đến tin Kỷ Oánh Oánh sáng nay sinh một nhi tử, mẫu tử bình an.

Triệu thái hậu vội vã trở về thăm ngoại tôn nữ cùng tằng ngoại tôn, Ân Trường Hoan cũng muốn đến thăm nhi tử của Kỷ Oánh Oánh, thế là buổi sáng hoàng đế mới nói một tháng nữa hồi kinh đã lập tức hạ chỉ ngay hôm đó trở về.

Chúng đại thần: May mà hoàng đế sủng ái hai tiểu bối, nếu không phải sợ là sẽ thành hôn quân mất.

Bình luận

Truyện đang đọc