ĐỨC DƯƠNG QUẬN CHÚA



"Mẫu thân, người muốn làm gì?" Kỷ Thừa trầm giọng nói.
"Trước kia ngoại tổ mẫu không chịu giúp muội muội con là do cảm thấy thân phận Diệp Hoàn không xứng nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn chính là hoàng tử, là biểu ca của muội muội con, đây chính là trời sinh một cặp."
Đầu Kỷ Oánh Oánh trống rỗng, sững sờ nói "Thế nhưng hoàng cữu cữu đã nói sẽ không tứ hôn cho Diệp đại nhân mà."
"Nói thì nói như thế." Gia Hòa trưởng công chúa búng một cái vào trán Kỷ Oánh Oánh, nở nụ cười vui vẻ, phảng phất như nhìn thấy ngày Kỷ Oánh Oánh trở thành hoàng hậu "Ngoại tổ mẫu con là mẫu thân ruột của hoàng cữu cữu, có ngoại tổ mẫu hòa giải, còn lo gì chứ.

Thân làm nhi tử sao có thể cãi lại mẫu thân."
Ánh mắt Kỷ Thừa lấp lóe.
"Thế nhưng Diệp đại nhân thích Trường Hoan, không thích con."
Tâm tình Kỷ Oánh Oánh có chút phức tạp, nàng thích Diệp đại nhân, có thể đính hôn với Diệp đại nhân đương nhiên nàng sẽ rất vui, nhưng bây giờ Kỷ Oánh Oánh lại không vui nổi.
Nàng không tự chủ được nghĩ đến lúc Ân Trường Hoan vì Diệp Hoàn mà vọt tới chỗ thích khách, nghĩ đến hai người bọn họ nhìn nhau cười đùa, nghĩ đến Ân Trường Hoan bảo vệ nàng và Diệp Hoàn sau lưng.
Kỳ thật Ân Trường Hoan cũng không đáng ghét lắm, nếu nàng và Diệp Hoàn mà thành thân thì Ân Trường Hoan hẳn sẽ không còn che chở nàng nữa.
Có thể nàng ấy cũng thích Diệp Hoàn, rất thích Diệp Hoàn, muốn gả cho hắn.
Kỷ Oánh Oánh ưu sầu nghĩ, nếu có hai Diệp đại nhân thì thật tốt, nàng một cái, Ân Trường Hoan một cái.
"Nữ nhi ngốc của bản cung." Gia Hòa trưởng công chúa lắc đầu, bất đắc dĩ nói "Bây giờ không phải có thích hay không, chờ con gả cho Diệp Hoàn rồi, về lâu về dài, hắn chắc chắn sẽ thích con."
"Thế nhưng..."
"Không có thế nhưng gì hết.

" Gia Hòa trưởng công chúa không nghĩ ngợi nói "Con cứ an an tâm tâm chuẩn bị làm vương phi đi ―― các con cũng mệt rồi, mau về nghỉ trước đi, mẫu thân còn có chút việc."
Kỷ Oánh Oánh cau mày cùng Kỷ Thừa rời đi, ra đến chính viện Kỷ Oánh Oánh dừng lại, ngẩng đầu lo sợ nhìn Kỷ Thừa "Ca ca, muội cảm thấy là lạ."
Ánh mắt Kỷ Thừa đầy sủng ái nhìn Kỷ Oánh Oánh, vỗ vỗ trán của nàng "Đại ca biết rồi."

Đều nói Kỷ Oánh Oánh và Ân Trường Hoan là hai quận chúa tính tình ương ngạnh, nhưng hắn biết, hai người bọn họ đều là những cô nương tốt, tâm địa đều rất thiện lương.
Kỷ Oánh Oánh rủ đầu xuống, thở dài "Có thể thành hôn với Diệp đại nhân, muội đương nhiên sẽ rất vui nhưng muội vẫn hi vọng Diệp đại nhân có thể thật lòng cưới muội, mà không phải bức bách vì hoàng cữu cữu và ngoại tổ mẫu ép buộc."
"Yên tâm, mặc dù mẫu thân nói dễ dàng nhưng không có khả năng đơn giản như vậy.

" Ngữ khí Kỷ Thừa ôn hòa "Ta nghe Diệp Hoàn nói có lẽ Trịnh thái hậu đã đồng ý chuyện Diệp Hoàn và Trường Hoan, cho dù ngoại tổ mẫu đến chỗ hoàng cữu cữu gây náo loạn thì Trịnh thái hậu cũng không để yên đâu."
Điểm này Kỷ Thừa thấy rất rõ ràng, Triệu thái hậu mặc dù là mẫu thân ruột của hoàng đế nhưng trong lòng hoàng đế thì Trịnh thái hậu quan trọng hơn Triệu thái hậu nhiều.
Mặc dù Triệu thái hậu là ngoại tổ mẫu của Kỷ Thừa nhưng Kỷ Thừa không thể không nói bản lĩnh Triệu thái hậu còn kém xa Trịnh thái hậu.
"Hả, ca ca cũng biết sao?" Kỷ Oánh Oánh nghe vậy giật mình.

Nàng lo lắng Kỷ Thừa vì thương tâm sẽ cố ý không nói việc Ân Trường Hoan thích Diệp Hoàn cho Diệp Hoàn.
"Ta biết rồi.

" Kỷ Thừa nói "Là Diệp Hoàn chính miệng nói với ta.

Cho nên muội yên tâm đi, trong lòng hoàng cữu cữu thì chúng ta và ngoại tổ mẫu không sánh nổi với Trường Hoan cùng ngoại tổ mẫu của muội ấy đâu, mẫu thân chỉ là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng."
Bầu không khí trầm thấp làm Kỷ Thừa nói vậy, Kỷ Oánh Oánh có chút buồn cười "Ca ca, huynh cũng quá nói thật rồi."
Kỷ Thừa cũng cười, giọng nói như cay đắng "Ăn ngay nói thật thì không có gì là không tốt, chí ít có thể rõ ràng biết chính mình có bao nhiêu cân lượng."
Kỷ Thừa không rời đi, sau khi Kỷ Oánh Oánh trở về thì hắn quay người vào chính viện.
Nhìn thấy nhi tử quay lại, Gia Hòa trưởng công chúa có hơi kinh ngạc.
Kỷ Thừa rất bình tĩnh nói lại mấy câu vừa nói với Kỷ Oánh Oánh, nhưng mà Gia Hòa trưởng công chúa nghe không vào, có lẽ nàng ta nghe lọt được, nhưng để có thể giúp Kỷ Oánh Oánh gả cho người mình thích, lại còn thể giúp Kỷ Oánh Oánh trở thành hoàng hậu, cho dù khả năng thành công rất nhỏ thì nàng ta cũng muốn đi thử.
Gia Hòa trưởng công chúa thậm chí nói ra nếu như Diệp Hoàn cưới Kỷ Oánh Oánh, Ân Trường Hoan và Diệp Hoàn không còn khả năng nữa, Kỷ Thừa sẽ có cơ hội cưới Ân Trường Hoan.

Kỷ Thừa khiếp sợ nhìn Gia Hòa trưởng công chúa, không nhịn được nói to "Mẫu thân."
Loại lời này trước kia Gia Hòa trưởng công chúa tuyệt đối sẽ không nói.
Gia Hòa trưởng công chúa nhìn mặt Kỷ Thừa chấn kinh, nàng ta vuốt vuốt trán "Bản cung có hơi mệt, con đi xuống trước đi."
Kỷ Thừa muốn nói lại thôi, thấy Gia Hòa trưởng công chúa đúng là có mỏi mệt, hắn đành phải lui ra ngoài.
Kỷ Thừa sau khi trở về liền gọi người hầu vào "Gần đây mẫu thân ta có xảy ra chuyện gì không?"
Người hầu lắc đầu, nói "Việc của trưởng công chúa, tiểu nhân không dám tùy ý nghe ngóng."
Kỷ Thừa nhắm mắt, cảm thấy cũng đúng, đây là phủ trưởng công chúa, toàn bộ đều là người của mẫu thân, ngay cả phụ thân hắn cũng không làm chủ được.

Dù vậy, Kỷ Thừa vẫn để người hầu của hắn đi chú ý đến chính viện.

Hắn cảm thấy mẫu thân tựa hồ không đúng lắm, không giống như thật sự muốn Kỷ Oánh Oánh gả cho Diệp Hoàn.
.
Sáng sớm hôm sau, Gia Hòa trưởng công chúa dẫn theo Kỷ Oánh Oánh tiến cung.
Trong lòng Kỷ Oánh Oánh bồn chồn, ghé vào cửa sổ xe hóng gió.
Trời vẫn mưa, không phải rất lớn, nhưng đi ở bên ngoài vẫn cần bung dù.
Kỷ Oánh Oánh nhìn thấy một cặp phu thê già mặc quần áo đơn sơ tầm sáu, bảy mươi tuổi đang dùng chung một cây dù, ô không lớn, lão gia gia cầm dù luôn nghiêng về phía lão thái thái, che khuất lão thái thái còn hắn lại dính ướt bả vai.
Kỷ Oánh Oánh kinh ngạc nhìn đôi phu thê già.
Gia Hòa trưởng công chúa và Kỷ Oánh Oánh đi Từ An cung trước.
Biết được Diệp Hoàn là hoàng tử, Triệu thái hậu cũng giật nảy cả mình, nhưng đối với chuyện Kỷ Oánh Oánh gả cho Diệp Hoàn, Triệu thái hậu lại không vui.


Dưới cái nhìn của bà thì cho dù Diệp Hoàn là hoàng tử nhưng hắn không phải lớn lên ở hoàng cung, vẫn kém hơn Phó Dịch, không xứng với Kỷ Oánh Oánh.
Gia Hòa trưởng công chúa nói "Thế nhưng Phó Dịch đã có vương phi."
Triệu thái hậu tức giận lườm Gia Hòa trưởng công chúa "Còn không phải do nữ nhi của con sao, nếu không phải thì bây giờ đã là Đoan vương phi rồi."
Lại phải kể tới Kỷ Oánh Oánh, bây giờ đang buồn rầu đi ngự hoa viên tản bộ thì gặp phải Bình Dương công chúa.
Nghĩ đến Bình Dương đã đính hôn, Kỷ Oánh Oánh đuổi cung nữ đi, hỏi Bình Dương "Ngươi và Hứa Ngạn đính hôn, ngươi không sợ hắn chỉ vì lo ngại hoàng cữu cữu mà không phải thực tình thích ngươi sao?"
Sáng sớm đã nghe được câu này, Bình Dương lập tức trầm mặt xuống, nghiêm nghị quát "Kỷ Oánh Oánh, ngươi lại ngứa đòn đúng không?"
"Không phải.

" Kỷ Oánh Oánh không cãi lại, ủy khuất nói "Ta chỉ muốn hỏi một chút thôi."
Thấy Kỷ Oánh Oánh như vậy, Bình Dương giãn mày ra "Sao thế, phụ hoàng muốn tứ hôn cho ngươi à?"
"Là mẫu thân ta." Kỷ Oánh Oánh nâng hàm dưới nói "Bà ấy muốn hoàng cữu cữu tứ hôn cho ta với một người nhưng người đó đã có ý trung nhân, mà ý trung nhân của hắn cũng thích hắn."
"Vậy ngươi tuyệt đối đừng đính hôn với người đó." Mặc dù bình thường không hợp nhau, nhưng loại chuyện chung thân đại sự này, Bình Dương vẫn nói ra ý nghĩ chân thật của mình.
"Vì sao?" Kỷ Oánh Oánh nói "Đó là người ta thích mà."
Bình Dương trợn mắt với nàng một cái, không khách khí nói "Ngươi thích hắn nhưng hắn lại không thích, vậy ngươi làm được cái gì chứ."
Thấy thần sắc Kỷ Oánh Oánh sa sút, Bình Dương lần đầu tiên ngữ trọng tâm trường nói với nàng "Ngươi cố gắng suy nghĩ cho tốt, cho dù nam nhân này lo ngại phụ hoàng mà cưới ngươi, nếu như hắn không quên được người mà hắn thích thì phải làm sao, ngươi chẳng lẽ lại muốn sống cả đời với hắn, muốn chịu đựng trong lòng của hắn có người khác sao."
Kỷ Oánh Oánh vội vàng lắc đầu "Không chịu đựng được."
Nàng muốn có được tình yêu đơn giản như đôi phu thê già kia mà không phải đồng sàng dị mộng(*).
(*)Đồng sàng dị mộng dùng để chỉ những đôi vợ chồng không yêu thương nhau, không hòa thuận, không đồng lòng, tuy nằm cùng giường nhưng tâm tư tình cảm không còn hướng về nhau.
"Vậy ngươi còn có thể cứu được.

" Bình Dương nói "Loại tình huống thứ hai, hắn quên người hắn thích.

Nhưng hắn có thể dễ dàng quên đi người từng thích, như vậy phẩm hạnh hắn chỉ sợ cũng chẳng ra sao cả, ngươi xác định ngươi muốn gả cho loại người này ư?"

Không, Diệp đại nhân không thể nào quên Ân Trường Hoan đâu, trong lòng Kỷ Oánh Oánh có loại cảm giác này.
"Không nói với ngươi nữa, ta đến Từ Ninh cung đây."
Kỷ Oánh Oánh về Từ An cung nói với Gia Hòa trưởng công chúa mình không muốn gả cho Diệp Hoàn, nhưng Gia Hòa trưởng công chúa không tin, không để ý tới Kỷ Oánh Oánh mà đi tới đi ngự thư phòng.
Triệu thái hậu nói "Mặc kệ mẫu thân cháu đi, dù sao hoàng cữu cữu cháu cũng sẽ không đồng ý."
Kỷ Oánh Oánh dở khóc dở cười, nàng trước kia cảm thấy nàng giống ngoại tổ mẫu nhất, hiện tại xem ra, rõ ràng ca ca giống ngoại tổ mẫu hơn.
.
Hôm qua hoàng đế đã biết được chuyện Diệp Hoàn bị ám sát, thậm chí tối hôm qua còn phái cấm quân đến Diệp gia bảo hộ Diệp Hoàn.
Hôm nay không vào triều sớm hắn cũng cho truyền Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan tiến cung.
"Trường Hoan.

" Hoàng đế vừa hạ triều, nói với Ân Trường Hoan "Lần này hoàng cữu cữu thật sự phải cám ơn cháu."
"Hoàng cữu cữu, người đang nói cái gì vậy." Ân Trường Hoan ngồi trên ghế, một bên lột hoa quả khô một bên mơ hồ không rõ "Diệp đại nhân là của nhi tử của người, là biểu ca của cháu, cháu đương nhiên muốn cứu huynh ấy.

Huống hồ..." Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn một chút, cười híp mắt nói "Cháu đương nhiên muốn cứu người của mình."
Hoàng đế đến trước, Diệp Hoàn nói cho Ân Trường Hoan rằng hoàng đế đã biết chuyện hai người bọn họ.
Hoàng đế cao giọng cười to, mấy ngày trước đây Diệp Hoàn đến nói muốn muốn khôi phục thân phận hoàng tử, hắn hiếu kì hỏi một câu, vì sao đột nhiên lại muốn khôi phục thân phận, kết quả nhi tử luôn phong quang tễ nguyệt này lại nói cho hắn là không muốn Ân Trường Hoan chịu ủy khuất.
"Chờ chuyện lần này được điều tra rõ ràng, trẫm sẽ khôi phục thân phận hoàng tử cho Diệp Hoàn, sau đó lại phong nó làm vương gia, để cháu làm vương phi được không?"
"Đương nhiên được " Ân Trường Hoan cũng không ăn hoa quả khô, nàng phủi mảnh vụn trên tay, bắt đầu cáo trạng "Hoàng cữu cữu, người không biết đâu, những thích khách kia quá ghê tởm, hôm qua vậy mà dám ở trước mặt mọi người châm ngòi quan hệ của cháu và Diệp đại nhân, nói cháu tâm ngoan thủ lạt, nói Diệp đại nhân muốn cưới cháu chỉ là vì ngoại tổ mẫu và cữu tổ phụ."
"A, vậy cháu nói lại thế nào?" Hoàng đế cười hỏi, tựa hồ một chút cũng không thèm để ý lời Ân Trường Hoan nói.
"Lúc đó cháu đã đâm hắn một kiếm." Ân Trường Hoan hất cằm lên, khuôn mặt nhỏ trắng hồng mười phần khinh thường "Ai bảo hắn xem thường cháu."
"Vì sao lại nói vậy?" Cái này cùng với việc xem thường nàng có liên quan sao? Hoàng đế nghe không hiểu.
Ân Trường Hoan hơi chớp mắt, mười phần tự nhiên nói "Bởi vì Diệp đại nhân rõ ràng là hâm mộ nhân phẩm của cháu nên mới như vậy mà.".


Bình luận

Truyện đang đọc