ĐỨC DƯƠNG QUẬN CHÚA



"Ân Bạch Tuyết bái kiến quận chúa, quận chúa vạn phúc kim an." Ân Bạch Tuyết đi đến trước mặt Ân Trường Hoan, từ từ khẽ chào "Mạo muội quấy rầy, còn xin quận chúa thứ lỗi."
Nàng ấy vẫn giữ dáng vẻ ưu nhã thong dong, vẫn là phong thái của đại tiểu thư Ân gia trước kia, phảng phất như Ân gia biến đổi lớn cũng không thể khiến nàng có biến hóa gì, chỉ là nàng trước kia cũng chưa từng hành lễ với Ân Trường Hoan như vậy.
Ân Trường Hoan xùy một tiếng, không khách khí nói "Nếu biết là mạo muội thì ngươi không nên tới đây."
Nàng không truy cứu Ân Bạch Tuyết, nhưng không có nghĩa là nàng tha thứ Ân Bạch Tuyết, nàng chỉ là mặc kệ loại người này mà thôi.
Nói xong, Ân Trường Hoan quay người muốn vào trong phủ, Ân Bạch Tuyết thấy thế vội la lên "Trường Hoan, muội không thể nghe ta nói một lời sao?"
"Ta không cảm thấy giữa chúng ta có cái gì để nói, còn mong ngươi xưng hô ta là quận chúa." Ân Trường Hoan trở lại, đứng trên bậc cầu thang nhìn Ân Bạch Tuyết, giọng nói lạnh như băng "Nếu như ta là ngươi thì sẽ cách ta càng xa càng tốt, vĩnh viễn không xuất hiện."
"Ta biết muội không muốn nhìn thấy ta." Ân Bạch Tuyết cầu khẩn nói "Nhưng đại bá...! Không, phụ thân là vô tội, muội có thể đi cầu xin hoàng thượng điều tra lại bản án không?"
Ân Trường Hoan dứt khoát nói "Không thể."
"Vì sao? Phụ thân có lỗi với tam thẩm nhưng không hề có lỗi với muội, người chung quy cũng là người đã cho muội sinh mệnh mà, sao muội lại nhẫn tâm như vậy."
"A, thật là ngại ngùng, ta chính là nhẫn tâm như vậy đấy." Ân Trường Hoan dù bận vẫn ung dung nhìn Ân Bạch Tuyết, nhếch khoé môi "Ta không chỉ nhẫn tâm mà còn ngoan độc nữa cơ, ngươi định làm gì hả?"
"Quận chúa.

" Ân Bạch Tuyết bỗng nhiên quỳ bịch một tiếng "Quận chúa, ta biết người vì chuyện của ta và Đoan vương gia mà tức giận nhưng bây giờ người đã là hôn thê của Vĩnh vương gia, nữ nhi của tam thẩm cũng đã tìm được, ta van cầu người, người tha cho phụ thân có được không?"
Nói xong Ân Bạch Tuyết liền hướng Ân Trường Hoan dập đầu ba cái, mỗi một cái đều rất dùng sức, có thể nghe thấy tiếng đầu đập rất mạnh, nhưng nội tâm Ân Trường Hoan lại không chút dao động.
Xem ra biến động nhà Ân gia vẫn có tác động đến Ân Bạch Tuyết, bây giờ còn biết dùng cả khổ nhục kế, nhưng đáng tiếc Ân Trường Hoan lại không phải người dễ mềm lòng.
"Ân Bạch Tuyết." Ân Trường Hoan bị logic của Ân Bạch Tuyết làm tức cười "Ta chém ngươi một đao, lại để cho thái y cứu sống ngươi, vậy chuyện ta chém ngươi có thể xem như không tồn tại không?"
Ân Bạch Tuyết nghẹn lại, mặt đỏ bừng lên, không nói gì được.
"Quận chúa, cách ví dụ này của người sai rồi.

" Ngữ khí của hộ vệ Ân Trường Hoan bình tĩnh vang lên "Lấy chuyện mà nàng ta gây ra, cùng thân phận của ngài, cho dù ngài có giết chết nàng ta cũng không sao."

Đang nghiêm túc giáo huấn Ân Bạch Tuyết lại bị một câu như vậy làm hỏng, Ân Trường Hoan nín cười nói "Vậy ngươi đến đâm nàng ta?"
Hộ vệ chững chạc đàng hoàng lắc đầu "Nàng là bạch thân, thuộc hạ là hộ vệ của ngài, là quan thân, có làm thì cũng phải tìm bạch thân mới được."
Một thuộc hạ khác nói "Ta thấy tiểu thư Lâm Giai cũng không tệ, cũng coi là chấm dứt ân oán giữa các nàng."
Nghe Ân Trường Hoan và hộ vệ kẻ xướng người hoạ, sắc mặt Ân Bạch Tuyết từ đỏ chuyển xanh, cuối cùng trắng bệch một mảnh.
Nàng tới đây thật sự là vì Ân Bác Văn, nhưng còn có lý do khác chính là nàng muốn vào phủ Đoan vương.

Thân phận nàng hiện tại là nữ nhi của tội thần, muốn tiến vào phủ Đoan vương gần như không có khả năng, khả năng duy nhất chính là nối lại tình xưa với Ân Trường Hoan, sau đó giúp Ân Bác Văn rửa sạch oan khuất.
Nàng nghĩ Ân Trường Hoan cùng Vĩnh vương đã đính hôn nên sẽ dễ nói chuyện hơn nhưng hiển nhiên nàng nghĩ sai.
"Quận chúa, Đoan vương gia tới."
Ân Trường Hoan nghiêng đầu, một chiếc xe ngựa chạy tới, Phó Dịch xuống xe ngựa.
Ân Bạch Tuyết cũng nhìn thấy Phó Dịch, trên mặt vui mừng, nhu hoà gọi "Vương gia!"
Ân Trường Hoan trấn định lại thần sắc, nhàn nhạt nhìn Phó Dịch đi đến bên cạnh đỡ Ân Bạch Tuyết dậy, nàng đứng chờ Phó Dịch vì Ân Bạch Tuyết ra mặt.
Nàng mặc dù không trải qua trạch đấu, nhưng mấy mánh khoé của nữ nhân trong hậu cung nàng cũng thấy không ít.
Chỉ là nó lại khác với Ân Trường Hoan nghĩ, Phó Dịch không thay Ân Bạch Tuyết ra mặt, hắn thậm chí còn không hỏi Ân Bạch Tuyết vì sao lại quỳ đã mở miệng bảo Ân Bạch Tuyết lên kiệu.
Mí mắt Ân Trường Hoan vừa nhấc, kinh ngạc, Phó Dịch thế mà không cho Ân Bạch Tuyết ngồi xe ngựa của hắn.
"Vương gia." Ân Bạch Tuyết không muốn đi, nàng nhìn Phó Dịch cầu khẩn nói "Phụ thân ta thật sự bị oan uổng, vương gia giúp ta cầu xin Trường Hoan được không?"
Sắc mặt Phó Dịch trầm xuống "Chuyện của phụ thân nàng là kết cục đã định, không cần nhiều lời."
Toàn thân Ân Bạch Tuyết run lên, hai mắt đẫm lệ mông lung, buồn bã nói "Vương gia."
Ân Trường Hoan cười một tiếng, dáng vẻ tội nghiệp của Ân Bạch Tuyết chân thực không thể gật bừa, có chuyện lại không thể nói ra, không giống như nàng, muốn thành hôn với Diệp Hoàn thì đi nói với Diệp Hoàn, vừa gọn gàng lại dễ chịu.
Phó Dịch nhìn nha hoàn của Ân Bạch Tuyết, nha hoàn hiểu ý, tiến lên muốn đỡ lấy Ân Bạch Tuyết.

Trong lòng Ân Bạch Tuyết biết là vô vọng, liền thuận thế để nha hoàn đỡ lên kiệu.
Vừa lên kiệu xong, biểu cảm thương tâm lập tức biến mất, nàng cắn chặt môi, nhịn xuống phẫn nộ và xấu hổ khó tả.
Nàng cảm thấy hiện tại bản thân tựa như chuyện khôi hài, bởi vì Đoan vương, nàng đã mất đi thanh danh, còn liên lụy Ân gia, mà bây giờ Phó Dịch lại không muốn nàng, mà tất cả còn bị Ân Trường Hoan nhìn thấy.
Trong lòng Ân Trường Hoan nhất định là đang chế giễu nàng, Ân Bạch Tuyết chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt dần đi lý trí của nàng.
"Trường Hoan.

" Phó Dịch do dự hỏi "Muội biết thân phận Vĩnh vương từ khi nào?"
Đối với việc thân thế của Diệp Hoàn, Phó Dịch rất kinh ngạc, sau đó hắn rõ ràng cảm nhận được uy hiếp.
Thần sắc Ân Trường Hoan đạm mạc "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Phó Dịch trầm ngâm nói "Trường Hoan, ta biết ta nói lời này khả năng không phù hợp nhưng Vĩnh vương có thể chịu đựng được đến bây giờ mới khôi phục thân phận hoàng tử đủ để thấy con người hắn tâm kế thâm trầm, muội và thái hậu nương nương nhất định phải cẩn thận một chút."
Phó Dịch ngụ ý là nói Diệp Hoàn cũng là vì Trịnh thái hậu cùng Trịnh gia mới đi thích Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan thu liễm thần sắc, nghiêm mặt nói "Đa tạ Đoan vương gia nhắc nhở, nhưng Vĩnh vương là vị hôn phu của ta, còn mong Đoan vương gia về sau đừng trước mặt ta nói lời như vậy.

Nếu còn nghe thấy thế, ta sẽ cho rằng ngươi là đang khích bác ly gián."
Ân Trường Hoan cũng không phải ngu xuẩn, nàng biết Diệp Hoàn không đơn thuần như bề ngoài, nhưng vậy thì sao, thân là hoàng tử, hắn muốn vị trí là một chuyện rất bình thường.
Như Diệp Hoàn thật sự là vì hoàng vị mà qua lại với nàng, vậy nàng cũng nhận, ai bảo nàng thích mặt Diệp Hoàn chứ.
"Còn có.

" Ân Trường Hoan nhìn về phía kiệu của Ân Bạch Tuyết "Về sau cũng đừng để nàng ta xuất hiện trước mặt ta."

Phó Dịch gật đầu "Ta đã biết."
"Vậy các người trở về đi." Ân Trường Hoan bắt đầu đuổi người "Các người nếu còn không đi thì không biết ngày mai sẽ truyền ra lời gì đâu."
Phó Dịch chắp tay sau nhìn Ân Trường Hoan rồi lên xe ngựa của hắn, xa phu nhìn kiệu Ân Bạch Tuyết ngồi, hỏi Phó Dịch "Vương gia, chúng ta đi đâu vậy?"
Phó Dịch trầm mặc một lát "Đi đến ngõ cũ ở Cảnh Đồng."
Ân Bạch Tuyết đang ở tại ngõ cũ Cảnh Đồng.
Từ khi đưa Vô Ngân sương cho Ân Bạch Tuyết, Phó Dịch không đến đó nữa, hôm nay tới chỗ này cũng là bởi vì hắn nghe hộ vệ nói Ân Bạch Tuyết tìm đến chỗ Ân Trường Hoan.
Ân Bạch Tuyết từ chỗ nha hoàn biết Phó Dịch đang đi đến ngõ cũ ở Cảnh Đồng thì trong lòng thở dài, nàng ngoại trừ Phó Dịch thì không còn có gì nữa, nàng không thể ngay cả Phó Dịch cũng làm mất đi.
Nhưng mà Ân Bạch Tuyết không thể vui quá lâu, đến nơi Phó Dịch nói thẳng nói rằng nàng không được đi quấy rầy Ân Trường Hoan nữa.
Ân Bạch Tuyết đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nàng không nhịn được hỏi Phó Dịch "Ta thật sự không thể vào phủ Đoan vương sao?"
Phó Dịch trầm mặc nửa ngày "Thật có lỗi."
Trái tim Ân Bạch Tuyết tan vỡ, cuối cùng rơi xuống vực thẳm.

Nàng cụp mắt xuống "Chàng không cần thấy có lỗi, là ta khờ."
Nàng ngắm nhìn ngoài viện "Sắc trời không còn sớm, vương gia dùng bữa tối rồi trở về đi."
Nàng cười khổ rồi nói "Vương gia sẽ không phải ngay cả một bữa tối cũng không muốn dùng cùng ta chứ?"
Phó Dịch đích thật là không muốn ở lại dùng bữa tối, nhưng hắn đã phụ Ân Bạch Tuyết, bây giờ nàng lại nói như vậy, Phó Dịch ngược lại không tiện cự tuyệt, đành đồng ý ở lại.
"Vương gia chờ ta một lát.

" Ân Bạch Tuyết đứng lên nói "Trong khố phòng có vài hũ rượu ngon, ta cũng không hay uống, lát nữa vương gia uống hai chén nhé."
Ân Bạch Tuyết phảng phất như không nghe thấy Phó Dịch cự tuyệt, ra khỏi chính phòng đi đến hầm rượu lấy rượu, nhưng trước khi đi hầm rượu nàng lại lấy thay y phục làm lý do để trở về phòng.
Bảo các nha hoàn lui ra, Ân Bạch Tuyết lấy một hộp trang sức, từ trong hộp trang sức đó có một bọc giấy đựng thứ bột màu trắng.
Đây là đồ nàng ầm thầm đi mua, nàng lúc ấy cũng không biết tại sao lại mua cái này, nhưng không ngờ bây giờ bản thân lại dùng tới nó.
Cầm gói thuốc, Ân Bạch Tuyết hít sâu một hơi, cái này không thể trách nàng, nàng cũng không muốn, thế nhưng nàng không còn cách nào khác.

...
Hôm sau, khi tỉnh lại Phó Dịch nhìn thấy Ân Bạch Tuyết chỉ mặc áo ngủ nằm cạnh thì nhíu mày.
Hắn kinh ngạc nhìn Ân Bạch Tuyết một hồi lâu, nỗi lòng phức tạp, cuối cùng hắn không nói gì, đứng dậy mặc quần áo rời đi.
Chờ Phó Dịch rời phòng, Ân Bạch Tuyết vốn ngủ say liền mở mắt.
Nàng mặc lại y phục rồi trở mình ngủ tiếp đi.
Nàng biết mình đã có thể tiến vào vương phủ, mặc dù làm như vậy sẽ mất đi lòng tin của Phó Dịch nhưng nàng nhất định phải làm như vậy, nàng muốn nắm lấy Phó Dịch thật chặt.
Chuyện xảy ra giữa Phó Dịch và Ân Bạch Tuyết là nói sau, Diệp Nhiên bẩm báo cho Diệp Hoàn "Lúc quận chúa trở về thì gặp phải Ân Bạch Tuyết cùng Đoan vương."
"Đoan vương bảo quận chúa cẩn thận ngài, nói ngài tâm cơ thâm trầm nhưng quận chúa đâu phải người cả tin, quận chúa còn nói về sau nếu còn nghe thấy thế thì sẽ cho rằng Đoan vương đang khích bác ly gián."
Khóe miệng Diệp Hoàn nhoẻn cười.
Diệp Nhiên nói "Vương gia, chúng ta có cần cho Đoan vương chút phiền phức không?"
"Không cần, Phó Dịch không đáng để lo." Diệp Hoàn đặt quyển sách trong tay xuống "Ta nhớ là hoàng thượng có thưởng hai xấp vải gấm màu xanh lam mây khói."
Đang êm đẹp đi nói vải gấm màu mây khói làm gì? Diệp Nhiên gật đầu "Đúng là có hai xấp vải, còn giống nhau như đúc."
Gấm màu mây khói là tơ lụa hoàng gia, hàng năm tổng sản lượng cũng chỉ có tầm hai mươi xấp vải, hiện tại đã là tháng mười, có thể có được hai xấp vải gấm màu mây khói này là không dễ.
Diệp Hoàn phân phó "Đưa một xấp đến phủ quận chúa đi."
"Chỉ đưa một xấp ạ?" Diệp Nhiên kinh ngạc hỏi, quận chúa vừa rồi còn bênh vực vương gia trước mặt Đoan vương, hiện tại chỉ còn một xấp vải gấm mà vương gia cũng không nỡ sao?
Thấy ánh mắt Diệp Nhiên như đang nhìn một kẻ phụ lòng keo kiệt, Diệp Hoàn không chỉ không tức giận, còn rất kiên nhẫn nói "Xấp vải còn lại thì may cho ta bộ xiêm y để chuẩn bị mặc cho yến tiệc sắp tới."
Diệp Hoàn được phong vương, hắn không muốn tổ chức yến tiệc, nhưng hoàng thượng lại ở trên triều cố ý nhắc nhở Diệp Hoàn nên mở yến tiệc, còn bảo Diệp gia đi hỗ trợ.
Đã lâu không nghe thấy Diệp Hoàn nói mấy câu kiểu "Khắc sâu" ý nghĩa thế này, Diệp Nhiên suy nghĩ kỹ một hồi mới hỏi "Vương gia có phải là muốn quận chúa cũng dùng loại vải gấm kia để may xiêm y mặc đến yến tiệc không?"
Diệp Hoàn nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm rồi nói "Ta không có ý này."
"Vậy ta..." Diệp Nhiên vừa nói hai chữ, liền nghe được Diệp Hoàn nói "Chỉ là ngươi muốn nghĩ như vậy cũng được."
Diệp Nhiên: ...!Không có ý nghĩ cái quỷ ấy.
Cho dù đã phong vương còn đính hôn, nhưng vương gia vẫn trước sau như một ...!Ra vẻ thâm trầm!.


Bình luận

Truyện đang đọc