ĐỨC DƯƠNG QUẬN CHÚA

Mối quan hệ giữa Cố Như Vận cùng Lý San San tốt, sự tình phát sinh cùng ngày nên Diệp Nhiên liền phái người đi Cố gia hỏi thăm Cố Như Vận.

Biết được kế hoạch của Lý San San thất bại, Cố Như Vận thấy đáng tiếc vô cùng. Hộ vệ và nha hoàn bên cạnh Ân Trường Hoan rất đông, trong cung thì nàng ta không có cách nào sắp xếp người vào được, ngoài cung có thể khiến Ân Trường Hoan buông lỏng cảnh giác cũng không nhiều, Diệp gia là nơi duy nhất nàng ta có thể sắp xếp người vào, hiện tại Lý San San thất bại, về sau muốn diệt trừ Ân Trường Hoan cơ hồ là chuyện không thể.

Đối mặt với người đến hỏi thăm, sắc mặt Cố Như Vận nhàn nhạt, một chút cũng không chột dạ, càng không kinh hoảng, chỉ một câu thật đơn giản "Không biết" liền tự nhiên rũ sạch tất cả.

Kỷ Oánh Oánh vội hỏi "Ân Trường Hoan không sao chứ?"

Ân Trường Hoan mặc dù đã là thái tử phi cao quý nhưng Kỷ Oánh Oánh vẫn thích gọi thẳng tên.

Toàn bộ kinh thành đều biết Đức Dương quận chúa cùng Nhu Lạc quận chúa là một oan gia hoan hỉ, người tới nói "Quận chúa yên tâm, nương nương bình yên vô sự, thái tử đã đưa thái tử phi đi xem hoa đăng rồi."

Kỷ Oánh Oánh đơ người ra, cảm thấy thật là lãng phí tình cảm. Phát sinh chuyện nguy hiểm như vậy còn có thể đi xem hoa đăng, tim Ân Trường Hoan thật quá lớn.

Cố Nguyên nghiêm túc hỏi "Có tra ra chuyện khác?"

"Còn chưa tra ra nhưng thái tử cho rằng phía sau Lý San San có kẻ âm thầm giúp đỡ nên phân phó chúng ta cẩn thận điều tra, không được bỏ qua một chi tiết nào."

Cố Nguyên giật mình, theo bản năng lườm Cố Như Vận một cái.

Cố Như Vận nhìn vào mắt Cố Nguyên, ánh mắt thanh lãnh, thần sắc tự nhiên.

Ánh mắt Cố Nguyên khẽ thay đổi, trực giác cho rằng Cố Như Vận có liên quan đến chuyện này.

Trước khi người Đông Cung rời đi liền nói với Cố Như Vận "Cố tiểu thư nếu nhớ tới cái gì thì có thể phái người tới Đại Lý tự."

Cố Như Vận gật đầu "Được."

Người rời đi, Kỷ Oánh Oánh trầm ngâm nói "Lý San San mặc dù ngấp nghé thái tử nhưng nếu không ai giật dây thì nàng ta không có lá gan đó."

Nàng nhìn về phía Cố Như Vận, lông mày nhíu lại, ngữ khí không tốt "Ngươi cùng Lý San San thân nhau, thật sự không phát giác được điểm không đúng sao?"

Cố Như Vận nhìn thẳng Kỷ Oánh Oánh, lời nói lạnh nhạt "Tẩu tử có ý là ta cố ý giấu diếm hay là nói tẩu tử hoài nghi ta giật dây San San?"

"Như Vận!" Quận vương phi Nam Dương nhíu mày, lớn tiếng trách mắng "Tẩu tử con chỉ là lo lắng thái tử phi, hỏi nhiều con hai câu mà thôi, sao có thể ăn nói như thế với tẩu tử."

Kỷ Oánh Oánh là kẻ ăn mềm không ăn cứng, Cố Như Vận nếu trả lời tử tế thì không sao, hết lần này tới lần khác lại cứ thích đối nghịch với nàng, Kỷ Oánh Oánh liền tức giận, xùy một tiếng "Hoàn toàn chính xác, ta chính là hoài nghi là ngươi giật dây Lý San San, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta không biết tâm tư của người. Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ."

Cố Nguyên nhức đầu kéo tay Kỷ Oánh Oánh, nói "Oánh Oánh."

Kỷ Oánh Oánh đang nổi nóng, hất tay Cố Nguyên ra, nói "Làm sao, ta có nói sai ư, nàng ta chẳng lẽ không phải cũng như Lý San San ngấp nghé thái tử sao?"

Cố Như Vận không biết là do nhẫn nhịn quá lâu hay là bị việc Lý San San thất bại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến, trào phúng Kỷ Oánh Oánh "Mẫu thân tẩu tử không chỉ một lần mưu hại thái tử phi, tẩu tử hiện tại đối với thái tử phi tốt như vậy, cũng không biết mẫu thân tẩu tử khi biết có tức giận đến hối hận không sinh ra ngươi không."

Sắc mặt Kỷ Oánh Oánh đột nhiên trầm xuống, nhìn thẳng vào Cố Như Vận.

Mẫu thân vẫn luôn là cái gai trong lòng nàng, nàng vừa cảm thấy xin lỗi Ân Trường Hoan lại vừa tưởng niệm mẫu thân, hai loại trạng thái xen lẫn, nàng càng không thích người khác ở trước mặt nàng nhắc đến mẫu thân.

Cố Nguyên hiểu rõ Kỷ Oánh Oánh, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong tim nàng, lập tức tức giận quát Cố Như Vận "Ngậm miệng."

Cố Như Vận đối với Cố Nguyên quát lớn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đâm chọc Kỷ Oánh Oánh "Tẩu tử trước kia không phải cũng thích thái tử sao, nếu không phải mẫu thân ngươi tính toán thái tử không thành, ngươi sao có thể gả vào Cố gia. Hạng người như ngươi có tư cách gì mà đòi răn dạy ta."

"Như Vận, im ngay." Mặt quận vương phi Nam Dương tái xanh, bà dù có thích Cố Như Vận nhưng một thứ nữ không sánh được với địa vị của Cố Nguyên cùng Kỷ Oánh Oánh trong lòng bà, huống chi Kỷ Oánh Oánh còn đang mang thai. Quận vương phi lo lắng nàng ta chọc tức, khuyên nhủ "Oánh Oánh, con đừng để ý nó, ta thấy nó là bị điên rồi, nương lát nữa sẽ giáo huấn lại."

Quận vương phi lúc đầu vốn không vui việc trước khi kết hôn Kỷ Oánh Oánh từng thích thái tử, mẫu thân Kỷ Oánh Oánh còn tính toán mới khiến Cố Nguyên phải cưới Kỷ Oánh Oánh, nhưng từ khi Kỷ Oánh Oánh gả vào Cố gia, quận vương phi thấy Kỷ Oánh Oánh cùng Cố Nguyên ân ái, đối với chuyện trước kia không còn để ý, sau này Kỷ Oánh Oánh nhanh chóng mang thai, bà càng đem chuyện trước kia hoàn toàn quên.

"Không cần làm phiền nương, con tương đối thích tự giáo huấn."

Kỷ Oánh Oánh đi đến trước mặt Cố Như Vận, Cố Như Vận nhìn thẳng vào mắt nàng, một chút cũng không sợ "Ngươi. . ."

"Chát!"

Kỷ Oánh Oánh cười lạnh, hung hăng tát cho Cố Như Vận một cái, khinh miệt nhìn nàng ta, khinh thường nói "Chỉ bằng ta là quận chúa, còn ngươi chỉ là một bạch thân, đây chính là tư cách."

Cố Như Vận từ nhỏ tới giờ chưa từng bị người đánh, che lấy gương mặt, nghe Kỷ Oánh Oánh nói xong, nàng ta không cam lòng ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Kỷ Oánh Oánh.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Ân Trường Hoan có thể gả cho thái tử, Cố Như Nguyệt mọi thứ đều kém nàng ta lại có thể trở thành Đoan vương phi, ngay cả Kỷ Oánh Oánh cũng có thể lấy thân phận quận chúa ra động thủ với nàng ta.

Kỷ Oánh Oánh coi như không thấy ánh mắt Cố Như Vận, nàng và Ân Trường Hoan hoành hành kinh thành nhiều năm, ánh mắt như vậy nàng nhìn đã quá nhiều, lông mày còn không nhíu lại.

"Ta hôm nay có câu này muốn nói, chuyện của Lý San San không liên quan gì tới ngươi thì thôi đi, nếu có liên quan. " Kỷ Oánh Oánh lạnh lùng a một tiếng "Thì sớm thắp hương cho mình đi."

Nói xong Kỷ Oánh Oánh quay người muốn rời khỏi chính đường, Cố Như Vận bụm mặt nhìn bóng lưng Kỷ Oánh Oánh, đáy mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

Có vài người kiềm chế quá lâu một khi bắn ngược sẽ đã làm ra việc không thể ngăn cản. Cố Như Vận là người kiêu ngạo, chịu loại vũ nhục như vậy khiến nàng ta cơ hồ không còn lý trí, chỉ muốn đem cái tát đó trả lại.

Nhưng tay nàng ta vừa vươn ra thì liền Cố Nguyên bị ngăn lại, trách mắng "Muội còn muốn làm gì?"

Cố Như Vận bị Cố Nguyên quát như thế, như tỉnh mộng, nàng ta sao có thể ở ngay trước mặt Cố Nguyên cùng đích mẫu cãi nhau với Kỷ Oánh Oánh chứ.

Quận vương phi cũng nhìn thấy hành động của Cố Như Vận, lập tức kéo Kỷ Oánh Oánh sang bên cạnh, còn chắn trước mặt Kỷ Oánh Oánh.

Cố Nguyên nói với Kỷ Oánh Oánh "Nàng đi về nghỉ trước đi."

Kỷ Oánh Oánh gật đầu, đi hai bước lại cảm thấy không yên lòng, nói "Ta ngày mai tiến cung ở với ngoại tổ mẫu."

Cố Nguyên suy nghĩ một chút, gật đầu "Cũng được." Tình hình Cố Như Vận không tốt, nàng ở Cố gia thì Cố Nguyên sợ nàng ta sẽ tổn thương đến Kỷ Oánh Oánh.

Sau khi Kỷ Oánh Oánh rời đi, Cố Nguyên không nhiều lời với Cố Như Vận, trực tiếp đem người giam lỏng trong phòng, cũng đưa nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng ta đi thẩm vấn.

Quận vương phi thấy thế hỏi "Con có phải cũng cảm thấy chuyện Lý San San mưu hại thái tử phi có dính dáng đến Như Vận?"

Cố Nguyên gật đầu "Dù Oánh Oánh không cùng muội ấy cãi nhau trận này thì con cũng dự định muốn tra hỏi."

Hắn ngừng lại một lúc rồi nói "Nếu như thật sự là muội ấy, con sẽ không thay nó cầu tình."

Quận vương phi há to miệng, muốn nói gì nhưng lại không mở miệng, cuối cùng nặng nề thở dài.

Trước kia tính tình Như Vận mặc dù có hơi lạnh lùng nhưng cũng là một cô nương ngoan ngoãn, sao hiện tại lại biến thành bộ dạng như bây giờ.

Sáng sớm hôm sau, Cố Nguyên hộ tống Kỷ Oánh Oánh tới Từ An cung.

Triệu thái hậu hỏi Kỷ Oánh Oánh sao đang êm đẹp lại vào cung, không đợi Kỷ Oánh Oánh trả lời ánh mắt bà sắc bén trừng mắt về phía Cố Nguyên "Có phải là ngươi khi dễ con bé?"

Cố Nguyên vội nói không có, Triệu thái hậu không tin. Cố Nguyên nhìn về phía Kỷ Oánh Oánh hi vọng nàng có thể nói hai câu, kết quả Kỷ Oánh Oánh lại đang uống canh gừng rất vui vẻ, một ánh mắt cũng không cho hắn.

Đây chính là nữ nhân kinh thành a, hết lần này tới lần khác hắn lại đi cưới một nữ nhân kinh thành.

Uống xong canh, Kỷ Oánh Oánh mới chậm rãi nói "Ngoại tổ mẫu yên tâm, chàng ấy sao có thể ức hiếp được cháu."

Cố Nguyên bởi vì Cố Như Vận mà căng cứng tâm tình lập tức liền mềm mại, không phải cảm động, là buồn cười.

Đợi nàng sinh hạ hài tử xong sẽ biết hắn có ức hiếp được hay không, về phần hiện tại. . . Hắn nhịn, quân tử báo thù mười năm không muộn.

Ra khỏi Từ An cung, Cố Nguyên đi Đông Cung, trò chuyện cùng Diệp Hoàn nửa canh giờ.

Một ngày sau, Cố Nguyên thẩm tra được từ chỗ nha hoàn của Cố Như Vận một tin kỳ lạ, thuận theo đó rất nhanh liền tra rõ chuyện đã xảy ra.

Cố Như Vận vì giữ bí mật, không dùng đến nha hoàn bên cạnh mà đem mọi việc giao cho một hạ nhân trong phủ, hạ nhân này lại từng nhận ân huệ của nàng ta nên đem thuốc độc "Bán" cho Lý San San.

Về phần Lý San San phát hiện ra Bích Hà cùng một nữ tử khác hữu tình với nhau cũng là một tay Cố Như Vận an bài.

Cố Như Vận đã phát hiện ra chuyện của Bích Hà, nàng ta bảo hạ nhân kia đi thu mua nha hoàn thiếp thân của Lý San San, cố ý dẫn Lý San San đi phát hiện ra Bích Hà, lại như vô tình chỉ lối cho Lý San San.

Biết được sự tình từ đầu đến cuối, Ân Trường Hoan một tay xoa gương mặt, một tay chọc vào ngực Diệp Hoàn "Chàng sao lại khiến người khác yêu thích đến thế chứ?"

Đại Lý tự lập bản án của Cố Như Vận, đối với chuyện này hắn vừa phẫn nộ lại vừa cảm thấy có lỗi với Ân Trường Hoan. Bắt lấy tay nàng, hắn mỉm cười nói "Nàng cũng hay khiến người khác yêu thích mà."

Ân Trường Hoan trừng mắt nhìn, mờ mịt lại vô tội "Có ư, ta sao lại không biết."

Diệp Hoàn: . . . Đột nhiên có chút đau lòng cho Kỷ Thừa và Phó Dịch.

Kỷ Oánh Oánh biết được kết quả, căm giận nói "Ta đã cảm thấy nàng ta có chỗ không đúng rồi mà, không ngờ quả nhiên là vậy. Chó biết cắn người không sủa, cổ nhân thật không lừa ta."

"Ta còn không tức ngươi tức cái gì. " Ân Trường Hoan lười biếng nói "Cẩn thận chọc tức hài tử trong bụng của ngươi."

"Nó mới chỉ như đậu mầm mới lớn thôi, có thể tức cái gì." Kỷ Oánh Oánh đánh giá sắc mặt Ân Trường Hoan, mặc dù trong nội tâm nàng biết Ân Trường Hoan sẽ không giận chó đánh mèo nhưng vẫn khống chế không nổi có chút bận tâm "Ngươi thật sự không giận?"

Ân Trường Hoan nghiêng người nói "Nếu như ngươi là đến cầu tình cho nàng ta thì ta liền tức giận."

"Ta cầu tình cho nàng ta?" Kỷ Oánh Oánh trừng lớn mắt, thở phì phò nói "Những lời này là vũ nhục với ta, đáng giận."

Ân Trường Hoan trợn mắt với nàng một cái, không muốn nói chuyện, nàng mấy ngày gần đây không cảm thấy dễ chịu.

Kỷ Oánh Oánh thấy Ân Trường Hoan thờ ơ, quyết định tung đòn sát thủ, "Hài tử trong bụng ta cũng tức giận."

Ân Trường Hoan: . . ."Ngươi vừa rồi mới nói nó chỉ như đậu mầm mới lớn, sẽ không tức giận."

Kỷ Oánh Oánh lẽ thẳng khí tráng "Nó hiện tại đã lớn thêm một chút."

"Ngươi đây là ỷ lại vào bé con mà kiêu."

"Đúng a." Mật Kỷ Oánh Oánh kiểu ngươi mới phát hiện ra sao "Nhưng làm sao bây giờ, ai bảo ta có mang chứ  Nếu ngươi mang thai cũng có thể ỷ lại vào bé con mà kiêu, ta nhất định ngoan ngoãn phục tùng, bảo ta đi hướng đông ta tuyệt không đi hướng tây, sai ta hái sao ta cũng không ôm trăng."

Ân Trường Hoan nhíu mày cười một tiếng "Ngươi nói thật?"

Bình luận

Truyện đang đọc