ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

"Để con xuống nhìn xem."

Dương Lệ Vi cảm thấy việc này rất đáng giận. Bà ta không thể nuốt trôi cơn tức này, liền mở cửa xuống xe.

Nhân viên phục vụ ở cửa nhìn thấy người xuống xe, âm thanh trong tai nghe truyền ra, ánh mắt anh ta hơi đổi, trực tiếp trước mắt Dương Lệ Vi đóng máy lấy số lại.

Dương Lệ Vi dừng bước, trong nháy mắt, tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

Đây rõ ràng chính là cố ý!

Cắn chặt răng, bà ta tới trước mặt nhân viên phục vụ, lạnh giọng hỏi: "Nhà hàng các anh rốt cuộc có ý gì? Tại sao lại nhằm vào bọn tôi mà làm vậy? Các người làm ăn buôn bán còn muốn chọn khách?"

Trên mặt nhân viên phục vụ lộ ra nụ cười đúng tiêu chuẩn, khách khí trả lời: "Đúng vậy thưa phu nhân. Nhưng có điều, ngài mới là người đầu tiên được chọn của cửa hàng chúng tôi từ trước đến nay đấy."


Dương Lệ Vi dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa khí ngã ngồi trên mặt đất.

"Anh............các anh..........tôi........tôi muốn khiếu nại các người!"

"Xin ngài cứ việc."

Trên mặt người nhân viên là nụ cười lễ phép không chê vào đâu được, dường như không quan tâm đến việc bị báo cáo.

Điều đó khiến trong lòng Dương Lệ Vi hơi chần chờ, càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Như Ý Hiên không phải là một nơi đơn giản, nhiều năm như vậy sừng sững không ngã, bên trong tự nhiên có đạo lý của nó.

Một nhân viên trông cửa nho nhỏ đã kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, không biết ông chủ là thần thánh phương nào.

Chỉ là...

"Chúng tôi một không trộm hai không đoạt ba không ở nơi này nháo qua chuyện gì, các người dựa vào đâu mà để chúng tôi nhận đãi ngộ kém như vậy?!"

Dương Lệ Vi khí thế so với lúc trước tiêu tán không ít, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận.


"Dựa vào việc các người đắc tội bà chủ tương lai của chúng tôi."

"......" Dương Lệ Vi tức khắc sửng sốt.

Vẻ mặt mờ mịt.

Thật ra không chỉ Dương Lệ Vi, ngay cả nhân viên phục vụ vừa nói ra lời này cũng chưa kịp phản ứng đây.

Tất cả đều nói theo thông tin truyền ra từ tai nghe này.

Nói cách khác, anh ta chỉ biết quản lý của nhà hàng này. Đến ông chủ phía sau là ai cũng không biết chứ nói gì đến bà chủ tương lai.

Cho nên Dương Lệ Vi sau nửa ngày choáng váng, thời điểm hỏi anh ta bà chủ tương lai của các người là ai, anh ta chỉ có thể hợp tình hợp lý mà đáp: "Không thể tiết lộ!"

Dương Lệ Vi sắc mặt đỏ tím, cắn chặt răng, vừa muốn xoay người rời đi lại nhìn thấy hai nhân viên từ trong nhà hàng đi ra. Một người dắt trong tay con chó Ngao Tây Tạng cao tới eo, toàn thân đỏ rực, khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ mà đi ra.


Nhìn Dương Lệ Vi đứng ở cửa, đột nhiên nhe răng trợn mắt mà kêu lên, nhảy qua nhảy lại như muốn đem bà ta cắn chết.

Dương Lệ Vi "cộp cộp cộp" lui về sau vài bước, che ngực với vẻ mặt tái nhợt.

Cùng lúc đó, bà ta lại thấy một nhân viên phục vụ khác bưng tới một chậu cháo đặt trước mặt chó Ngao.

Ngao Tây Tạng ngửi ngửi, cúi đầu liền ăn.

Đây là đang nhục nhã bà ta!

Mặt Dương Lệ Vi đỏ bừng, đứng tại chỗ một lúc lâu, thật không biết nói cái gì, che ngực, xoay người đi tới bên cạnh xe.

Một màn vũ nhục này Khương Dung Dung đều thu vào mắt, chờ Dương Lệ Vi đến gần, bà trầm giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

"Con không biết, họ nói là chúng ta đắc tội bà chủ tương lai của bọn họ.....Nhưng ai mà biết bà chủ tương lai của bọn họ là ai chứ?"

Khương Dung Dung lập tức cau mày.
"Có phải hiểu lầm cái gì rồi không?"

Bọn họ sao có thể đắc tội người ta?

"Con cũng không rõ."

Dương Lệ Vi hiện tại kinh hãi lại giận dữ, nào đâu có nhiều tinh lực như vậy đi quản những việc này.

"Được rồi, lên xe đi! Thời gian không còn sớm, đến cửa hàng khác mua điểm tâm đưa qua cho Thiên Nhu đi! Ở giữa hẳn là có hiểu lầm gì đó rồi!" Khương Dung Dung như suy tư gì đó nói.

Bọn họ sao có thể vô duyên vô cớ đắc tội với người khác chứ?

Nếu thực sự có, chỉ sợ cũng là Thẩm Phồn Tinh ở bên ngoài khiến người khác không bớt lo, không biết khi nào đắc tội người ta.

Nhiều năm như vậy, Thẩm gia vì cô ta đã phải gánh chịu bao nhiêu xem thường cùng chê cười rồi?!

Nghĩ lại xong trong lòng lại dâng lên một cỗ lửa giận.

Bình luận

Truyện đang đọc