ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Thẩm Thiên Nhu ôm mặt, hai mắt đỏ bừng, nước mắt ủy khuất đọng đầy hốc mắt.

Cuối cùng ánh nước loé lên hai cái, nước mắt lập tức từ hốc mắt chảy xuống!

Thật đúng là trời sinh làm con hát mà!

"Tại sao tôi lại đánh cô? Cô không biết đúng không?"

Thẩm Phồn Tinh lạnh mặt gật đầu, tiếp tục nói: "Được, cô có thể tiếp tục giả ngu! Tôi trả lời câu hỏi của cô, tại sao? Bởi vì tôi nhìn cô không vừa mắt!"

Thẩm Phồn Tinh nói xong, giơ tay muốn tát một cái nữa, kết quả lại bị người khác giữ lại!

"Phồn Tinh!"

Tô Hằng không biết đã xuống xe từ lúc nào, tới trước mặt Thẩm Phồn Tinh, giữ chặt tay cô, dùng ánh mắt phẫn nộ và chỉ trích nhìn cô, lạnh giọng quát.

"Vừa rồi Thiên Nhu không cố ý!"

Thẩm Phồn Tinh lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, không hề mang theo bất cứ ấm áp cảm tình nào.


"Cô ta không cố ý?" Gương mặt Thẩm Phồn Tinh không có một tia cảm xúc, ánh mắt lạnh thấu xương.

"Ừ. Ở trong mắt anh thì cho dù hôm nay cô ta đâm chết người, cũng không phải là cố ý."

Tô Hằng mấp máy môi, nhưng cũng không nói ra được lời nào.

Sự lạnh nhạt của cô giống như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim anh ta, rút đi không khí, có chút ngột ngạt.

Bên cạnh có chiếc Rolls Royce vừa dừng lại, Lâm Phỉ Phỉ từ trên xe bước xuống, có lẽ đã thấy được chuyện xảy ra ở đây nên chạy chậm tới bên người Thẩm Thiên Nhu, che chở cho cô ta!

"Thẩm Phồn Tinh, cô đủ chưa? Sao chỗ nào cũng thấy sự có mặt của cô thế? Đã nói không cố ý rồi, làm sao mà phải phiền như vậy.... Không phải là chưa đụng vào người à? Hơn nữa, đụng vào thì làm sao? Hai người kia còn không đáng giá bằng một cái kính chiếu hậu của xe này đâu?!"


Thẩm Phồn Tinh chuyển mắt, nhìn bộ dạng ủy khuất cúi đầu khóc lóc của Thẩm Thiên Nhu, trong mắt cô ta lại tràn ngập hung ác và hận ý đối với cô, nghe được lời Lâm Phỉ Phỉ nói, cô ta còn đắc ý nhướng mày, biểu cảm khinh thường nhìn lại!

"Chị, vừa rồi em thật sự không cẩn thận, làm hai vị trưởng bối phải sợ hãi, em có thể bồi thường cho họ, hai mươi vạn đủ không? Em liền trả ngay lập tức...."

Lông mày Thẩm Phồn Tinh kịch liệt nhảy lên, đáy mắt ngưng tụ một tầng băng sương!

Khoé mắt cô đảo qua xe của Thẩm Thiên Nhu.

Ferrari GTC, 850 vạn!

Hai mươi vạn bồi thường, không đáng giá bằng một cái gương chiếu hậu trong miệng Lâm Phỉ Phỉ!

Những lời Lâm Phỉ Phỉ nói thật sự không thể chấp nhận được, thật không có não.

Bề ngoài Thẩm Phồn Tinh thiện lương nhu nhược, nhưng giữa những hàng chữ chọc người đau đớn, cô bất động thanh sắc châm biếm, tâm cơ thâm trầm.


Nghĩ lại Thẩm Phồn Tinh một đường đi tới, không phải đều theo lời cô ta nói sao?

"Hai mươi vạn?!"

Lâm Phỉ Phỉ cười nhạo một tiếng, ánh mắt có chút khinh thường.

"Coi như tiện nghi cho bọn họ, lần đầu tiên tôi thấy ăn vạ đòi tiền thật dễ dàng đấy!"

"...... Phỉ Phỉ, đừng nói như vậy."

Trên mặt Thẩm Thiên Nhu vẫn còn vương đầy nước mắt, bộ dáng nhu nhược đáng thương.

Đôi môi mỏng của Thẩm Phồn Tinh mang theo ý cười buốt giá đầy châm chọc.

Khiến da đầu người ta phải tê dại.

Đang lúc mọi người không biết Thẩm Phồn Tinh muốn làm gì, thì thấy cô đã xoay người, đi đến bên chiếc xe Volkswagen CC của mình, mở cửa xe, gọi điện thoại.



Phòng họp tầng 88 của tập đoàn Tài chính Bạc thị, tiếp tục hội nghị bị gián đoạn vào buổi sáng.

Các phòng ban tiếp tục báo cáo, không khí vẫn như cũ rơi vào địa ngục, nghiêm trọng và khắc nghiệt.
Tuy rằng bộ dạng hai mắt sưng đỏ đẫm lệ của Du Tùng cùng với nghiêm túc và cứng nhắc thường ngày có sự tương phản rất lớn.

Nhưng nhìn đến người đàn ông tuấn mỹ mang vẻ mặt nhạt nhẽo vô cảm đang ngồi ghế thủ vị kia thì ai cũng không cười nổi.

Vị trưởng phòng nào đó vẫn đang đứng trước máy chiếu làm báo cáo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn biểu cảm của hắn, mặt mày xa xăm, mắt đen sâu thẳm, khó lường khiến người ta không thể nắm bắt được gì.

Cuộc họp không có lúc nào không trong trạng thái khẩn trương, mà Du Tùng đang đứng một bên lại chợt nhận ra di động trong túi quần mình đang rung lên từng hồi.

Trong phòng họp yên tĩnh, tiếng "buzz buzz" vang lên thật rõ ràng...

Bình luận

Truyện đang đọc