ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày: "Em hiểu cái gì? Tôi vừa mới tự mình xác nhận rõ ràng xong, em đã hiểu?!"

"Được, vậy anh nói đi, anh muốn giải thích cái gì?!"

Thẩm Phồn Tinh không có một tia dừng lại, giọng điệu rõ ràng mang theo phẫn nộ cùng không kiên nhẫn.

Một người đàn ông, hôn một người phụ nữ, sau đó lại nói không cố ý, vậy là sao?

Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên bình tĩnh lại, rũ mắt nhìn cô hồi lâu: "Sao em lại tức giận?"

"Tôi không có!" giọng Thẩm Phồn Tinh cứng ngắc, quay ngoắt đầu sang một bên.

Trong không khí đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ: "Em chính là tức giận. Cô bé không đáng yêu."

Thẩm Phồn Tinh nhăn mày, quay đầu nhìn hắn: "Vậy thì phải khiến Bạc tiên sinh thất vọng rồi, nếu....."

Trên trán bỗng có một lực đè xuống, Thẩm Phồn Tinh đang nói đột nhiên dừng lại.


Bạc Cảnh Xuyên chạm lên trán cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, khiến cho lòng Thẩm Phồn Tinh lại dâng lên nỗi căng thẳng.

"Em có biết vừa rồi tôi xác nhận chuyện gì không?". Giọng Bạc Cảnh Xuyên khàn khàn dễ nghe làm màng tai Thẩm Phồn Tinh tê dại.

Thẩm Phồn Tinh không nói gì, tầm mắt dừng lại ở cổ áo sơ mi không cài cúc của Bạc Cảnh Xuyên, làn da trắng nõn câu người.

"Hôn em là do không nhịn được. Ngay cả tôi cũng xem nhẹ sức ảnh hưởng của em đến bản thân mình. Thẩm Phồn Tinh, tôi càng thêm chắc chắn, mặc kệ em có đồng ý hay không, tôi cũng nhắm chắc em rồi."

Tim Thẩm Phồn Tinh đột nhiên nhảy dựng lên, ngửa đầu nhìn về phía Bạc Cảnh Xuyên, khoé môi hắn hơi cong lên, mang theo sự tà mị không thuộc về hắn.

"Hơn nữa, tôi nhận ra rằng, so với lúc trước thì, tôi càng thích em chân thật như vậy."


Một màu đỏ ửng dường như lan từ trên mặt xuống dưới cổ, giờ phút này Thẩm Phồn Tinh chỉ cảm thấy tim như sắp nhảy ra ngoài, nhưng cô vẫn như cũ thẳng tắp sống lưng, thậm chí không dám liếc hắn một cái.

".....Cái gì mà tôi chân thật, chẳng lẽ lúc trước tôi là giả?"

"Đương nhiên không phải, có điều em chân thật thì cần có người đến khai quật ra."

Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, mơ hồ mang theo ái muội, nhẹ nhàng mê hoặc nhân tâm.

Cơn tức giận tiêu tán, đối với lời giải thích về việc "không cố ý" của hắn, cô cũng xem như hài lòng.

".....Anh còn muốn ăn cơm hay không?" Thẩm Phồn Tinh chống tay lên ngực hắn, cô không chịu nổi người đàn ông mạnh mẽ mê hoặc như vậy.

Bạc Cảnh Xuyên hơi nhướn mày, buông lỏng cô ra.

"Đương nhiên rồi. Đó là mục đích chủ yếu của ngày hôm nay mà."


Tuy rằng, thu hoạch càng quan trọng hơn mục đích.

Bạc Cảnh Xuyên vừa nói vừa xắn tay áo lên, động tác này làm Thẩm Phồn Tinh có chút kinh ngạc.

"Anh muốn tự mình nấu?"

"Có vấn đề?"

Bạc Cảnh Xuyên cười nhạt hỏi cô một tiếng, người đã quay đi hướng tới phòng bếp.

"Không có, tôi chỉ là cảm thấy......" Thẩm Phồn Tinh đi theo Bạc Cảnh Xuyên tới phòng bếp, sau đó liền nhìn thấy hắn đứng giữa phòng, con ngươi đen tuyền đảo qua đảo lại cả gian bếp.

Nhìn bộ dạng này của Bạc Cảnh Xuyên, trong mắt Thẩm Phồn Tinh hiện lên một mạt hài hước. Cô đứng ở bên người hắn, ngửa đầu cười nhìn hắn, tiếp tục câu nói chưa kết thúc

"Anh thật sự biết làm à?"

Bạc Cảnh Xuyên dừng một chút, cúi đầu nhìn cô.

"Trên thế giới này, chưa có chuyện gì tôi muốn làm mà không làm được."

Ý cười trong mắt Thẩm Phồn Tinh càng nhiều, thuận theo hắn gật gật đầu.
"Vậy anh định làm cái gì?"

Bạc Cảnh Xuyên cau mày: "Sườn xào chua ngọt, cá hoa vàng hầm, tôm luộc, canh thịt cua đậu hũ, rau xanh xào tỏi...."

Thanh âm không một chút gợn sóng, nghe như một câu trả lời công thức hóa.

Thẩm Phồn Tinh không nhịn được bật cười thành tiếng: "Anh xác định, anh thật sự phải làm mấy món đó?"

Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô: "Như thế nào?"

Thẩm Phồn Tinh lắc lắc đầu, đi đến mở hai túi đồ hắn mang đến ra.

Mua thật nhiều đồ.

"Tuy rằng tôi rất rõ ràng thực lực của anh, nhưng mà thưa Bạc tiên sinh, chút nữa anh còn phải đi làm, mấy món anh vừa kể, trong vòng một giờ làm không xong."

"......"

Thẩm Phồn Tinh nhìn đồ vật trong túi, cuối cùng thở dài một hơi: "Ăn lẩu đi, được không?"

Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày, rõ ràng không phải thật sự đồng ý.

"Đã lâu không ăn, tôi cũng muốn ăn."
"Được, vậy ăn lẩu." Bạc Cảnh Xuyên gật đầu.

Thẩm Phồn Tinh hơi dừng một chút, trong lòng đột nhiên trào lên một luồng ấm áp.

Cuối cùng Thẩm Phồn Tinh cũng bắt đầu bận rộn, Bạc Cảnh Xuyên đứng trong phòng bếp một lúc lâu, dường như là muốn hỗ trợ, kết quả lại chỉ có thể nhìn, căn bản không thể nào xuống tay.

"Tôi có thể làm gì không?"

"Hả? Tôi không cần anh hỗ trợ."

"......" Bạc Cảnh Xuyên trầm mặc, bộ dáng nhăn mày kia lại làm Thẩm Phồn Tinh nhìn ra vài phần phiền lòng.

"Đúng rồi, anh giúp tôi sắp bát đũa đi, đồ trong ngăn tủ bên cạnh anh."

"Được." Bạc Cảnh Xuyên lên tiếng, thân ảnh thon dài cong xuống, lấy ra hai bộ bát đũa.

Thẩm Phồn Tinh đang rửa rau, tùy ý liếc hắn một cái: "Sao chỉ lấy hai cái, trợ lý Du đâu?"

"Cậu ta có việc bận rồi."

Bạc Cảnh Xuyên bất động thanh sắc trả lời, người đã cầm bát đũa đi khỏi phòng bếp.
.

Không bao lâu sau, Thẩm Phồn Tinh liền cầm đồ ăn đi ra.

"Xong rồi!"

Trong giọng Thẩm Phồn Tinh mang theo một chút nhẹ nhàng, cô ngồi vào chỗ đối diện Bạc Cảnh Xuyên, lạnh nhạt cùng xa cách lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vài phần nhàn nhạt hưng phấn cùng chờ mong.

Bạc Cảnh Xuyên ngồi ở đối diện, vô cùng hứng thú mà nhìn cô.

Nhìn cô đem rau đã rửa được sạch sẽ bỏ vào đã trong nồi nước đang sôi, Bạc Cảnh Xuyên cầm lấy ly rượu.

Thẩm Phồn Tinh cũng buông đũa theo hắn, cầm ly lên.

"Chúc mừng bữa ăn mừng đầu tiên của chúng ta, với cả chúc mừng em thành công từ chức."

Thẩm Phồn Tinh cười khẽ: "Lẩu với rượu vang đỏ, dường như không tương xứng lắm."

"Hẳn là có một loại tư vị khác."

Bạc Cảnh Xuyên lập tức hóa giải hàm ý trong lời nói của cô.

Hai người chạm ly.
Buông ly rượu, Thẩm Phồn Tinh lại bắt đầu nhìn chằm chằm nồi lẩu nóng hổi, nhìn không chớp mắt.

Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt mở miệng: "Nồi lẩu này đối với em có lực hấp dẫn lớn đến vậy à?"

Động tác của Thẩm Phồn Tinh hơi dừng lại, ánh sáng trong mắt hơi giảm đi một chút.

"Chỉ là...... ở nhà chưa từng có ai cùng tôi ăn qua loại đồ vật này, hôm nay là lần đầu tiên, cảm thấy khá mới mẻ......"

Trong lòng Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhúc nhích, hắn lấy rượu vang đỏ, rót vào hai cái ly, ưu nhã đẩy tới trước mặt cô.

"Sau này có tôi cùng em. Muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, tôi cũng bồi em."

Những lời này, cả không gian và thời gian đều gãi đúng chỗ ngứa.

Khiến người ta không động tâm cũng khó.

"Được rồi, đồ ăn chín rồi, ăn đi."

"Ừ."

Bạc Cảnh Xuyên cầm đũa, ưu nhã thong dong gắp đồ ăn, đặt vào trong bát của Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh nhìn chằm chằm miếng đồ ăn đột nhiên xuất hiện trong bát mình, có chút bối rối.

Cô thật sự quên mất, lần cuối cùng có người gắp đồ ăn cho cô, là từ khi nào......

Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông sống lưng thẳng tắp, khí chất cao quý đang ngồi ăn trước mặt mình, bức tường thành kiên cố trong lòng lại yên lặng sụp đổ.

Sức ăn của hai người đều không phải rất lớn, không bao lâu liền buông đũa.

"Anh ăn no rồi sao? Hay là, anh không thích ăn cái này?"

Thẩm Phồn Tinh hỏi, cô không ngờ một người đàn ông cao lớn lại có sức ăn nhỏ như vậy.

"No rồi."

"Được rồi. Anh ra sô pha ngồi trước. Để tôi thu dọn cho."

"Ừ."

.

Bát đũa của hai người, thật ra cũng không mất nhiều thời gian thu dọn, chỉ cần mười mấy phút là có thể dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ.
Chờ đến khi cô đi ra ngoài, Bạc Cảnh Xuyên đang ngồi trên sô pha xem TV.

Cũng không biết hắn nhìn thấy cái gì mà giữa hai đầu mày thấm đẫm khí lạnh.

Cô nghi hoặc đến gần, vừa nhìn đến TV, sắc mặt cô cũng lập tức lạnh xuống.

Trên TV đang phát sóng trực tiếp tin tức. Bối cảnh là trước cửa tòa nhà Tô thị. Giới truyền thông tụ tập ở cửa, vây quanh Thẩm Thiên Nhu điềm mỹ đang nở nụ cười hào phóng. Mà bên cạnh Thẩm Thiên Nhu là một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng, mặc trang giày da, tổng tài của tập đoàn Tô thị, Tô Hằng.

"Thiên Nhu, nghe nói, năm ngoái cô tham gia cuộc thi điều hương quốc tế tổ chức tại Pháp, và còn đạt được hạng bốn, Rosanna đúng không?"

"Dù không có lên đài nhận thưởng, chỉ là một cái danh hạng bốn mà thôi, vậy mà lại được mọi người chú ý đến thế, thật không dám nhận."
Nghe được Thẩm Thiên Nhu gián tiếp thừa nhận, phóng viên đều có chút hưng phấn.

"Xin hỏi Tô tổng, ngài vừa mới tuyên bố tiểu thư Thẩm Thiên Nhu đảm nhiệm vị trí thủ tịch điều hương sư của Tô thị, vậy người trước đó là tiểu thư Thẩm Phồn Tinh đâu? Bị thay thế thân phận nhà điều hương chính, cô ấy nghĩ như thế nào?"

"Nghe nói cô ấy đã từ chức, rời khỏi Tô thị đúng không?"

"Mọi người đều biết giữa hai chị em Thẩm Phồn Tinh và Thẩm Thiên Nhu từng có một ít chuyện không thoải mái. Nghe nói năm đó, tiểu Thư Thẩm Phồn Tinh vì chuyện ăn trộm công thức điều hương của tiểu thư Thẩm Thiên Nhu lộ ra ngoài nên mới bị hủy tư cách thi đấu, hơn nữa còn bị nhà trường khai trừ học tịch, có người nói trong chuyện này có hiểu lầm! Hiện giờ nhất cử động của ngài, có phải là càng thêm khẳng định, chuyện Thẩm Phồn Tinh sao chép năm đó là thật không?"
Đối mặt với vấn đề càng ngày càng sắc bén của giới truyền thông, sắc mặt Tô Hằng càng ngày càng lạnh.

Mà so với Tô Hằng, có người còn khiến người khác cảm thấy sợ hãi hơn, chính là người đang ngồi trước màn hình TV đây, Bạc Cảnh Xuyên.

Gương mặt tuấn mỹ kia đặc biệt âm trầm, hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh, đuôi lông mày mang theo vài tia hàn khí.

"Hôm nay em đi từ chức hay là bị người thay thế đuổi đi?"

Thẩm Phồn Tinh nhíu mày: "...Đương nhiên là từ chức."

Chỉ là không ngờ tới, hôm nay Tô Hằng cư nhiên lại làm ra quyết định như vậy.

Bạc Cảnh Xuyên nhăn mày, yên lặng trong chốc lát, đứng lên đi tới bên người Thẩm Phồn Tinh, từ trên cao mà nhìn xuống cô.

"Vậy là tốt rồi. Có điều...vừa rồi, phóng viên nói mấy lời đó là có ý gì? Năm đó em thật sự sao chép công thức của cái minh tinh hạng ba kia à?"
Minh tinh hạng ba?

Thẩm Thiên Nhu hiện giờ thế nào cũng là hoa đán của truyền thông Lam Vận đi!

Qua miệng hắn liền thành một cái minh tinh hạng ba?

Có điều đây không phải trọng điểm, những lời Bạc Cảnh Xuyên vừa nói trong lúc nhất thời vẫn khiến cho Thẩm Phồn Tinh phải rùng mình.

Hai tay đang buông thõng bên người gắt gao nắm lại, con ngươi thanh lãnh của cô nhìn chằm chằm hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: "......Tôi nói không phải, anh tin sao?"

"Em nói, tôi tin." Bạc Cảnh Xuyên trả lời không chút do dự, khiến Thẩm Phồn Tinh không kịp phòng ngừa, trong mắt loé lên vài tia sáng mờ.

"...Tôi không sao chép công thức của cô ta."

"Được, tôi biết rồi."

Bạc Cảnh Xuyên không có chút do dự gật đầu, nhấc chân muốn đi.

Trực giác của Thẩm Phồn Tinh báo hiệu có điều không ổn, cô xoay người kéo tay hắn lại.
"Chuyện này anh đừng động, giữa tôi và Thẩm Thiên Nhu không phải chỉ có mấy chuyện này. Tôi muốn tự mình giải quyết."

Bạc Cảnh Xuyên quay người, cúi đầu nhìn cô chăm chú, thật lâu sau, âm thanh trầm thấp mới chậm rãi vang lên trên đỉnh đầu cô.

"Được. Em có thể tự mình giải quyết. Nhưng tôi cũng không cam đoan không nhúng tay vào. Em muốn làm cái gì cứ việc đi làm, gây hoạ có tôi đỡ cho em."

Thẩm Phồn Tinh cong môi, ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cứ việc đi làm? Nhỡ anh phát hiện ra tôi không tốt đẹp như trong tưởng tượng thì sao?"

Bạc Cảnh Xuyên cũng cười theo, hắn đến gần cô, khom người dựa sát tới, đôi con ngươi đen nhánh như mạch nước ngầm cuồn cuộn lưu quang.

Hắn mở miệng, trầm thấp ưu nhã: "Người phụ nữ của tôi, không cần thiện lương như vậy."

Mắt Thẩm Phồn Tinh hơi lóe.
Không cần thiện lương như vậy...

Lúc trước cùng Tô Hằng, chuyện nào có thể nhẫn cô liền nhẫn, sợ chính mình xúc động sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho anh ta.

Cô cẩn thận như vậy, đến cuối cùng vẫn nhận phải kết cục bị phản bội.

Là một người con gái, cô chưa từng cảm nhận được cảm giác được che chở trên người Tô Hằng.

Mà hiện giờ, người đàn ông này...

Gây ra họa có hắn đỡ...

Không cần thiện lương như vậy...

Luôn có thể chuẩn xác đâm thẳng vào mạch máu của cô!

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, đánh gãy những gợn sóng đang nổi lên trong lòng Thẩm Phồn Tinh.

Cô hoàn hồn, theo thói quen duỗi tay vò tóc, buông lỏng tay Bạc Cảnh Xuyên ra.

"Tôi đi mở cửa."

Bạc Cảnh Xuyên đi theo phía sau cô, cũng không tính toán ở lâu.

Cửa phòng mở ra, một mùi cay nồng ập tới trước mặt.
Thẩm Phồn Tinh lập tức nhíu mày, giương mắt nhìn người ngoài cửa, có chút sững sờ.

"Trợ lý Du....Anh..... Sao lại khóc thành cái dạng này?!"

Đôi mắt Du Tùng đỏ bừng, còn có chút sưng, nước mắt vẫn trào ra, không ngừng rơi xuống.

Đều nói phụ nữ làm từ nước nhưng giờ phút này Thẩm Phồn Tinh cảm thấy, Du Tùng cũng làm từ nước.

Trong lòng Du Tùng cũng vô cùng ủy khuất, đã nhiều năm rồi cậu chưa từng tiếp nhận loại nhiệm vụ kỳ lạ như thế.

"Cảm ơn Thẩm tiểu thư quan tâm, tôi chỉ là....vừa mới băm 30 cân hành tây mà thôi."

"Sao anh đột nhiên lại đi băm hành tây?!"

Thẩm Phồn Tinh kinh ngạc, chẳng lẽ là muốn ăn bánh hành tây?

Mua không được à?

Hơn nữa còn là 30 cân?

"Ha hả......" Du Tùng cười gượng hai tiếng, cậu cũng muốn biết tại sao lại đột nhiên đi băm hành tây!

"Anh từ từ, tôi lấy cho anh cái khăn lông sạch, anh đắp lên một chút." Nếu đụng phải loại chuyện này, dù sao cũng nên đến giúp đỡ một chút.
Kết quả cô vừa dứt lời, thanh âm lãnh đạm của Bạc Cảnh Xuyên liền từ phía sau vang lên.

"Được rồi, thời gian nghỉ trưa không nhiều, em nghỉ ngơi đi, cậu ta...không có việc gì đâu."

Nội tâm Du Tùng: Tôi có việc, tôi đương nhiên có việc, đôi mắt tôi đang cay mù này!

Không đợi Thẩm Phồn Tinh có động tác gì, Bạc Cảnh Xuyên đã duỗi tay ôm eo cô, đẩy cô sang một bên, sau đó thân hình thon dài đĩnh bạt liền bước ra ngoài cửa.

"Ai......"

Thẩm Phồn Tinh còn muốn nói cái gì đó, kết quả hai người không có một giây dừng lại, Du Tùng chỉ lễ phép gật đầu với cô, nước mắt che đi con mắt sưng đỏ.

"......"

Thẩm Phồn Tinh tuy rằng cảm thấy có điểm không thể hiểu được, nhưng rốt cuộc....cũng không liên quan đến mình lắm.

Sau khi đóng cửa lại, căn phòng lại trở về sự quạnh quẽ vốn có.
Thẩm Phồn Tinh nhịn không được rùng mình.

Rõ ràng người đàn ông kia không hề nói nhiều, mà sao sau khi hắn đột nhiên rời đi, căn phòng này lại có vẻ trống rỗng đến thế?

Phòng khách còn vọng lại tiếng TV nhưng đã sớm đổi sang tin tức khác.

Thẩm Phồn Tinh tắt TV, còn chưa kịp phục hồi tinh thần khỏi sự lạnh lẽo, tiếng chuông điện thoại liền vang lên......

Bình luận

Truyện đang đọc