ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH



Cô xấu hổ muốn tránh đo, nhưng đang ở trong vòng tay anh, cả người bị anh đè dưới thân, không có chỗ nào trốn cả.Ánh mắt đảo trái đảo phải, cuối cùng cam chịu."Chỗ đó...!rất ngứa..."Ánh mắt anh hơi lóe lên, gương mặt đẹp trai lộ ra ý cười.Đơn giản, nhưng lại có tác động không thể nào diễn tả được.Đủ để chứng minh sức hấp dẫn của anh."Chỗ nào ngứa?"Câu hỏi này cùng với điệu cười của anh khiến Thẩm Phồn Tinh ngẩn người.

Dù sao cô cũng không phải người ngốc, tất nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói của anh."Em đang nói cổ!" Thẩm Phồn Tinh hơi cao giọng, sợ anh hiểu lầm.Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu cười: "Kích động như thế làm gì? Tất nhiên là anh biết cổ em ngứa.""..." Thẩm Phồn Tinh cắn chặt răng.Xấu xa.Bạc Cảnh Xuyên cười, sau đó lại cúi người hôn lên cổ cô.
Thẩm Phồn Tinh nắm chặt áo sơ mi của anh, cơ thể căng lên."Chỗ này ngứa à...!Hay là chỗ này?"Mỗi lần Bạc Cảnh Xuyên hôn chỗ nào là giọng nói trầm thấp mê hoặc của anh lại vang lên.


Thẩm Phồn Tinh cắn chặt răng, không để cho bản thân phát ra âm thanh nào, nhưng theo từng nụ hôn của anh, thân thể vẫn không thể nào kiềm chế được."Xem ra chỗ nào cũng ngứa." Giọng nói của anh lại vang lên, sau đó cổ Thẩm Phồn Tinh truyền đến một cảm giác hơi đau.Cảm thấy cơ thể mềm mại dưới thân đang run nhẹ, Bạc Cảnh Xuyên cong môi, nhẹ nhàng liếm chỗ mình vừa hôn.Anh ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn một vết màu đỏ dần dần nổi lên trên làn da trắn nõn của cô, nụ cười thâm thúy hiện lên.Cuối cùng, ánh mắt anh rơi trên gương mặt đỏ bừng của cô, quan sát đôi môi hơi sưng đỏ, không nỡ dừng lại.
Ánh mắt Thẩm Phồn Tinh lúc này đã được phủ một lớp sương mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự kiềm chế khó khăn của anh.Cô biết anh không định tiếp tục nữa.Thẩm Phồn Tinh hôn lên môi anh một cái, sau đó ôm chặt lấy cổ anh.Bạc Cảnh Xuyên ôm chặt cô vào lòng, nghiêng người nằm xuống.Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, yên tâm cảm nhận mùi thơm và độ ấm từ người anh."Ngủ đi." Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên vầng tráng trơn bóng mịn màng của cô."Vâng." Thẩm Phồn Tinh nói khẽ, vùi mặt vào lồng ngực rắc chắc của anh.Không còn sự gò bó và căng thẳng như trước đây nữa.

Bây giờ cô có thể thoải mái nằm cùng một giường với Bạc Cảnh Xuyên, yên tâm rúc vào vòng tay anh, thoải mái chìm vào giấc ngủ...Nhìn thấy cô gái trong lòng đã ngủ say, ý cười trên gương mặt Bạc Cảnh Xuyên vẫn không giảm.
Có thể khiến cô bỏ đi lớp phòng bị, không chống lại sự thân mật của anh đã là một sự tiến bộ to lớn rồi.Nghĩ vậy, còn phải cảm ơn bà nội.Xem ra sau này anh phải đưa cô về đây nhiều hơn.Lai Dung đỡ lão phu nhân vào phòng, dở khóc dở cười.Bà chủ của bà có đôi khi làm người ta không biết nói sao.Chuyện trẻ con như thế mà bà cũng làm ra được."Lão phu nhân, bà làm như thế rõ ràng quá.


Đại thiếu gia và Thẩm tiểu thư thông minh như vậy, tất nhiên sẽ biết đó là chủ ý của bà.

Bà không sợ hai người ấy giận sao?""Dù sao thì chúng nó sớm muộn gì cũng ở chung với nhau.

Một đứa bảo thủ cứng nhắc, một đứa thì rụt rè dễ xấu hổ.

Nhìn hai đứa nó chẳng có tiến triển gì, tôi tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!".


Bình luận

Truyện đang đọc