ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH



Lời nói ngạo mạn như vậy khiến tất cả những người có mặt ở đây rùng mình.

Khương Dung Dung nhíu chặt lông mày, giọng nói không giữ được bình tĩnh nữa.

"Anh dám!""Bà có muốn thử không?"Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đó lại vang lên, ngữ điệu bằng phẳng, nghe không ra cảm xúc.

Nhưng vẫn như lần trước, lộ ra sự nguy hiểm đến đáng sợ.

Khương Dung Dung tái mặt, lùi về sau hai bước.

Du Tùng hừ một tiếng, trong mắt đầy sự khinh thường.

Bạc Cảnh Ngôn dường như đã sớm đoán ra phản ứng của Khương Dung Dung.

Bà ta không nói lời nào, anh cũng lười nói tiếp.


Chỉ cúi đầu nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình.

Rõ ràng cô không tính là thấp, nhưng cũng chỉ cao đến cằm anh.

Cô chỉ cần bước đến gần anh, nếu muốn nhìn anh thì nhất định phải ngẩng đầu lên, giống như vừa rồi, rất thích hợp để hôn cô.

Chênh lệch chiều cao vừa phải.

Bạc Cảnh Xuyên đưa tay lên xoa mái tóc dài của Thẩm Phồn Tinh, hiếm khi thấy cô xõa tóc như thế này.

Thật đẹp!Tai Thẩm Phồn Tinh hơi đỏ lên.

Cô cứ nghĩ trong trường hợp này, cô không bởi vì người nhà họ Thẩm mà đau lòng thì cũng bị hành động của bọn họ làm cho ghê tởm.

Nhưng lúc này, cô lại bị người đàn ông này nhìn chằm chằm làm cho cả người đều không được tự nhiên.

Gương mặt của Bạc Cảnh Xuyên đẹp đến nghẹt thở, đôi mắt đen sâu thẳm nhưng hết lần này đến lần khác lại mang theo ý cười, anh cứ nhìn cô như vậy, giống như một sợi dây vô hình trói cô lại một chỗ, không thể động đậy.

Bên cạnh có một người đàn ông có cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy, cô làm gì có thời gian mà nghĩ đến những chuyện khác.

bị anh nhìn bằng ánh mắt như vậy, có mấy người phụ nữ có thể chịu được?Đôi mắt cô khẽ lóe lên, hơi không dược tự nhiên nghiêng đầu ra sau, tay vô thức đưa lên vuốt tóc.

Đôi tai nhỏ nhắn màu hồng nhạt dần dần lộ ra, mấy lọn tóc trước trán cũng được chỉnh lại cẩn thận.

"Du Tùng.

" Anh bỗng nhiên lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Thẩm Phồn Tinh.


"Vâng, tiên sinh.

""Cậu ở lại đây.

""Vâng!"Bạc Cảnh Xuyên giúp Thẩm Phồn Tinh chỉnh lại mái tóc, cuối cùng thì thầm:"Chúng ta đi trước!"Thẩm Phồn Tinh cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, bây giờ anh nói đi, cô đương nhiên không từ chối!Mười mấy người vệ sĩ bắt đầu di chuyển, hướng về phía ngoài hội trường.

Thẩm Thiên Nhu vẫn đang che miệng, nhưng vẫn cố gắng rướn người nhìn ra lối vào, lúc mọi người di chuyển lộ ra bóng lưng hai người.

Người đàn dáng người thon dài, mặc một bộ tây trang, chỉ cần nhìn sau lưng cũng có thể thấy được khí chất cao quý bức người của người này.

Người đàn ông đó là ai?Tại sao Thẩm Tinh Ngôn lại ở bên cạnh anh ta?Thẩm Thiên Nhu nhíu mày, trong mắt ánh lên một tia hung ác.

Tô Hằng cũng nhìn thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông và dáng người mảnh khảnh của Thẩm Phồn Tinh.

Hai người sáng bước bên nhau, không hề tiếp xúc quá thân mật nhưng nhìn thế nào cũng thấy vô cùng xứng đôi.

Nhất là Thẩm Phồn Tinh đột nhiên quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, sau đó nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng hiếm thấy.

Thì ra Phồn Tinh không phải lúc nào cũng mạnh mẽ.


Cô vẫn có sự dịu dàng và xinh đẹp của một cô gái.

Chỉ là, trước đây anh ta không hề phát hiện ra.

Mười mấy người bảo vệ dần dần rời đi, cảm giác áp bức mạnh mẽ dần dần tan biến, cả hội trường lập tức nhẹ nhõm! Thang máy VIP mở ra, Bạc Cảnh Xuyên dẫn Thẩm Tinh Ngôn vào trong.

"Không phải anh nói ít nhất phải đi một tuần à? Sao lại về sớm thế?"Thẩm Tinh Ngôn dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn Bạc Cảnh Xuyên, trong mắt ngập tràn ý cười.

Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, lát sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên.

"Tạm thời chưa nói đến chuyện này.

"Nói xong, dáng người cao lớn của anh từ từ tiến lại gần cô!.


Bình luận

Truyện đang đọc