ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Hai người quay đầu nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông một thân tây trang đắt giá, dáng người thon dài, vững vàng nện từng bước.

Lông mày rậm, mũi cao thẳng, môi mỏng lộ ra vài phần sắc bén, mắt đen như mực chứa đựng tia cười nhàn nhạt ấm áp. Giọng nói chậm rãi vang lên, trầm thấp mà quạnh quẽ: "Bà nội, bà tức giận với ai vậy?"

Ánh mặt trời ban trưa chiếu xuống người hắn tạo thành cái bóng to lớn, cao ngạo. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cao quý ưu nhã.

Bà cụ hài lòng nhìn cháu trai nhà mình, quay qua nháy mắt với Lai Dung. Lai Dung vội vàng quay người bước đi.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, nắm tay lấy tay bà cụ, nhìn bà giả bộ tức giận, thấp giọng cười cười: "Bà nội, ai dám chọc bà mất hứng, cháu giúp bà dạy dỗ hắn."

Bà nội bĩu môi: "Còn ai ngoài thằng cháu vô lương tâm này? Nhanh, tranh thủ thời gian cho ta ôm chắt trai đi."


Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên lướt qua vẻ bất lực.

"Bà nội, cháu vừa mới về nước, đi đâu tìm cháu dâu để sinh chắt trai cho bà đây?"

Bà nội "hừ" một tiếng: "Nhiều năm như vậy rồi, cách đối phó của cháu vẫn chẳng hề thay đổi!"

Bà phồng má, lại quay đầu nhìn về hướng Thẩm Phồn Tinh. Thấy Lai Dung đã chạy tới trước mặt cô, cô còn quay lại nhìn về hướng này, bà liền giơ tay vẫy vẫy.

Thẩm Phồn Tinh nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Lai Dung.

Bạc Cảnh Xuyên nhìn Lai Dung dẫn một cô gái dáng người cao gầy tinh tế đi tới.

Sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn không che được dung nhan xinh đẹp. Bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình bị gió thổi bay đến lợi hại. Có thể nhìn ra cơ thể bên dưới lớp quần áo mảnh mai đến mức nào.

Hắn nheo mắt, tròng mắt đen nhìn cô chăm chú.

Mãi tới khi Thẩm Phồn Tinh đến gần, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ và cảnh giác, hắn mới thu hồi ánh mắt.


Trong lòng có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên có một cô gái dám thản nhiên cùng hắn đối mắt.

Hơn nữa, cô chỉ lướt qua người hắn một chút rồi lập tức phóng tầm mắt lên người bà nội.

Ánh mắt kia, lạnh nhạt mà hờ hững, khiến trong lòng hắn trôi nổi cảm giác thất bại. Hắn hơi giật mình, môi mỏng tạo thành một vòng cung tinh tế khó nắm bắt.

"Bà ơi, bà tìm cháu có chuyện gì sao?" Thẩm Phồn Tinh hạ thấp người, giọng điệu trở nên nhu hòa, yếu ớt giống như chưa khỏi bệnh.

Điều này làm cho đôi mắt vốn tĩnh mịch của Bạc Cảnh Xuyên mơ hồ hiện lên một dòng ánh sáng.

Nói chuyện cùng một người quanh năm ngồi trên xe lăn là bà nội, kiêng kị nhất chính là khiến bà luôn phải ngẩng cổ. Như vậy đối với xương cổ rất không tốt.

Vấn đề này hắn vẫn luôn chú ý nên tự nhiên sẽ biết cái tư thế đứng này vô cùng mệt.


Cùng với đứng tấn không khác mấy.

Một cô gái gầy yếu như vậy mà....

Nụ cười trên đôi mắt bà nội sâu hơn mấy phần. Bà nắm chặt tay Thẩm Phồn Tinh, nhìn cô chăm chú, liên tục gật đầu.

"Ừ, không sai, không sai, thật không tồi!"

Thẩm Phồn Tinh không rõ ràng lắm, chỉ biết duy trì nụ cười ngượng ngùng lễ phép.

"Cháu gái, không cần lo lắng, bà nội không phải người xấu. Chỉ là một mình quá nhàm chán, thấy cháu có duyên nên cho người gọi tới. Có chút đột ngột, thứ lỗi cho bà nội nha!..."

Đối mặt với sự nhiệt tình của bà nội, Phồn Tinh chỉ lắc đầu.

"Không sao, cháu cũng chỉ có một mình."

Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh hiện lên một phần nhỏ đắng chát, bị bà nội dễ dàng bắt được. Bà nội đau lòng vỗ vỗ tay cô.

"Bé ngoan, cháu tên gì?"

"Phồn Tinh, Thẩm Phồn Tinh."

Bình luận

Truyện đang đọc