ĐỪNG TRÔNG MẶT MÀ BẮT HÌNH DONG

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

"Được, ông chủ, tôi đã tới nhà của Nhan tiểu thư, ngài đừng lo lắng."

Mạnh trợ lý thấy may mắn vì điện thoại di động của mình chất lượng không tệ, ba của Nhan tiểu thư hẳn là không nghe thấy ông chủ nói gì. Đây là điều duy nhất anh ta có thể làm để giữ lại thể diện cho ông chủ.

Anh không rõ ông chủ đang suy nghĩ cái gì, anh đã gặp ba của Nhan tiểu thư rồi, lúc này bảo anh trở về, nói cảm thấy xấu hổ khi làm phiền anh?

Lúc nãy sao không cảm thấy xấu hổ? Bây giờ mới nghĩ đến việc lấy son môi lấy lòng người ta thì đã muộn rồi.

Tống Hải nhìn người đàn ông tự xưng là trợ lý của Nguyên nhị thiếu đổng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, nhưng thân hình mập mạp của ông lại ngăn ở trước cửa, không cho Mạnh trợ lý vào, "Mạnh tiên sinh, anh có việc gì sao?"


Tuần trước ông nghe được một tin tức nho nhỏ, nói là Nguyên thiếu đổng xuất ngoại bàn chuyện làm ăn, tin tức này còn chưa truyền ra bao lâu, đã có một người tự xưng là trợ lý của Nguyên thiếu đổng tới cửa tặng lễ, ông nếu như không một chút hoài nghi, chính là đầu óc có vấn đề.

Nhưng lại sợ đối phương là hàng thật, ông cũng không dám đem sự tình dám làm khó, cho nên dứt khoát đem người ngăn ở ngoài cửa, không đắc tội cũng không hoan nghênh.

Mạnh trợ lý nhìn ra Tống Hải đối với hắn có chút đề phòng, nhưng cũng không thấy bị xúc phạm, bất cứ ai có người lạ tìm đến cũng sẽ có loại thái độ này. Kỳ thật hắn cảm thấy, ba của Nhan tiểu thư không đóng cửa trước mặt hắn, đã là cho hắn mặt mũi rồi.

"Ba, ba đang làm gì vậy?" Nhan Khê từ bên ngoài trở về, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa, tưởng là nhân viên công ty Tống Hải, đối với anh gật đầu.


“Con không biết người này?” Ánh mắt Tống Hải trở nên sắc bén, người này luôn miệng nói thay ông chủ mình sang tặng quà cho Nhan Khê, nhưng nếu ông chủ của anh ta thật sự quen biết với Nhan Nhan nhà ông, Nhan Nhan làm sao có thể không nhận ra vị trợ lý này?

"Anh ấy không phải là nhân viên của ba sao?" Nhan Khê thấy Mạnh trợ lý ăn mặc gọn gàng, cà vạt được thắt gọn gàng, nhất thời phản ứng lại: "Xin lỗi, nhà chúng tôi không mua bảo hiểm, cũng không xử lý bất cứ nghiệp vụ gì, cám ơn."

Không nghĩ tới mình chớp mắt từ trợ lý cấp cao biến thành nhân viên bán bảo hiểm, Mạnh trợ sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại: "Nhan tiểu thư, tôi không phải tới bán bảo hiểm, tôi là trợ lý của Nguyên Dịch tiên sinh."

"Ai?" Nhan Khê nhìn Mạnh trợ lý vài lần, năng lực nhận diện khuôn mặt của cô không tốt, cũng không biết rốt cuộc mình có gặp qua người đàn ông này hay không: "Anh ấy gọi anh tới làm gì?"


"Đây là quà Nguyên tiên sinh bảo tôi đến tặng cho cô, mong cô nhận lấy."

"Đây là cái gì?" Nhan Khê không đưa tay ra nhận, tối hôm trước Nguyên tiểu nhị nửa đêm gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có muốn mang theo đồ gì không, lúc ấy cô đã từ chối rõ ràng, sao vẫn mua?

"Là một bộ son môi phổ biến nhất hiện nay." Mạnh trợ lý thấy Nhan Khê tuy rằng cười, nhưng trong nụ cười tất cả đều là khách sáo, liền biết nếu không nói rõ ràng, bộ son này sẽ không trao được, "Nguyên tiên sinh không biết cô thích dùng màu gì, cho nên mua một bộ."

"Nguyên tiểu nhị sẽ mua son môi cho tôi?" Nhan Khê giẫm lên bậc thang, đi vào cửa lớn, nụ cười trên mặt bỗng trở nên khách sáo hơn, "Xin lỗi, tôi không thể nhận phần hậu lễ này, cám ơn lòng tốt của anh, xin anh thay tôi cảm ơn Nguyên tiên sinh, tạm biệt!"
Mạnh trợ lý ngơ ngác nhìn cửa lớn Tống gia đóng lại trước mặt hắn, có chút không thể lấy lại tinh thần.

"Ba, lần sau gặp người không quen biết, không nên mở cửa." Hôm qua mới xảy ra một chuyện phú hào bị bọn xã hội bắt cóc trong nhà, mặc dù trong đài cũng nhận được tin tức, nhưng lại sợ đám xã hội đến trả thù, cho nên phía trên đem tin tức đè xuống không cho phát sóng.

Với sự hiểu biết của cô đối với Nguyên tiểu nhị, anh sẽ không có khả năng tặng son cho cô, trừ phi đầu óc anh có bệnh.

Cô nhìn ra ngoài từ mắt mèo, thấy người đàn ông cầm son đã rời đi, mới đi tới bên sô pha, lười biếng đi lên, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Nguyên Dịch. Người này lấy danh nghĩa Nguyên Dịch, khẳng định là người biết cô cùng Nguyên Dịch có quan hệ, tuy rằng không biết ý định của bọn họ là cái gì, cô vẫn nên nhắc nhở Nguyên Dịch một chút chú ý an toàn.
Vạn nhất những người này không phải có ý đồ với cô, mà là muốn tính kế Nguyên Dịch thì sao?

Nguyên gia là đại hào môn, liên lụy lợi ích quá nhiều, ai biết bên trong có âm mưu quỷ kế gì, cô không quen thuộc với những thủ đoạn trong hào môn, những chuyện này vẫn giao cho chuyên gia hào môn xử lý.

(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Sau khi biết Nhan Khê không có yêu đương, Nguyên Dịch cảm thấy toàn thân mệt mỏi của mình đều biến mất vô tung vô ảnh, tiếc nuối duy nhất chính là son môi không tự tay đưa đến người. Anh ngồi ở đầu giường, không buồn ngủ.

Điện thoại di động vang lên, anh vừa nhìn thấy màn hình hiển thị điện, không chút do dự ấn nút trả lời. Hắn muốn hỏi Nhan Khê có thích bộ son môi kia hay không, nhưng lời còn chưa hỏi ra miệng, Nhan Khê ngược lại nói trước.
"Nguyên tiểu nhị, vừa rồi xảy ra chút chuyện." Nhan Khê ngữ khí có chút nghiêm trọng, "Có người mạo danh là người của anh, tới tìm tôi để tặng quà."

Nguyên Dịch: "Hả?"

"Vừa rồi có người mang theo một bộ son môi lớn tới cửa, nói là anh bảo anh ta đưa tới đây." Nhan Khê ôm một cái gối vào trong ngực, lười biếng nói, "Anh ta cho rằng tôi ngốc sao? Anh làm sao tặng son môi cho tôi được chứ, đây không phải là việc rất nhảm nhí sao? Gần đây anh phải cẩn thận, tôi sợ có ai đó mượn tên anh mà làm việc xấu!"

Nguyên Dịch là kim cương vương lão lấp lánh, tiếp cận một cô gái, kẻ lừa đảo lấy danh nghĩa của hắn, bọn họ nghĩ rằng Nguyên Dịch đối với con gái nhà người ta có ý tứ, đến lúc đó chuyện gì cũng có thể làm.

Sau một thời gian dài làm việc trong giới truyền thông, cô biết rằng trên đời này có đủ loại trò lừa đảo kỳ lạ, chỉ có điều cô chưa gặp phải, nhưng cũng không phải vì vậy mà bị lừa gạt.
"......"

Nguyên Dịch hoài nghi, đến tột cùng hình tượng của anh trong lòng người phụ nữ Nhan Khê này là gì? Cô dám cho rằng ngay cả một bộ son môi hắn cũng tiếc không nỡ tặng?

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy toàn thân mình có chút không được tự nhiên, "Tại sao tôi lại không có khả năng tặng son môi cho cô?"

Lời này nghe có chút không thích hợp?

Nhan Khê cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ... Anh có thực sự tặng cho tôi?"

Điện thoại di động ở phía bên kia im lặng một chút.

Đôi khi, im lặng là sự thừa nhận tốt nhất, khá xấu hổ ngay lúc này.

"Làm sao bây giờ? Hay anh gọi trợ lý quay lại?." Nhan Khê cảm thấy mình làm truyền thông càng ngay suy nghĩ quá nhiều, cô muốn thoát khỏi cái bệnh nghề nghiệp này, "Xin lỗi, là tôi nghĩ nhiều, nhưng mà... Sao anh lại tặng son cho tôi?"

Một việc ngu xuẩn như vậy, cô tưởng tượng được Nguyên tiểu nhị bên kia nhất định trong nội tâm len lén cười nhạo cô.
Bất quá Nguyên tiểu nhị đến tột cùng là nghĩ gì, vậy mà lại tặng quà cho cô?

"Đây là bồi thường lúc nửa đêm tôi đánh thức cô." Nguyên Dịch nghe ra giọng điệu của Nhan Khê có chút quái dị, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, một bộ son nhiều như vậy tôi cũng dùng không hết, lần sau anh muốn mua, không cần mua nhiều như vậy." Nhan Khê thở phào nhẹ nhõm, xem ra thật sự là cô suy nghĩ quá nhiều, nhìn dáng vẻ của Nguyên tiểu nhị, cũng không giống như có ý tứ với cô. Có lẽ vì độc thân quá lâu, mắc chứng tự kỷ, có đàn ông tới gần liền cảm thấy anh có vài phần ý tứ với mình.

Tự tin như vậy, có lẽ cô nên đi thi hoa hậu thế giới.

"Cô còn muốn có lần sau?" Nguyên Dịch nâng cao giọng nói, "Nhan Tiểu Khê, tôi đây là bồi lễ, không phải tặng lễ." Vừa rồi hắn thiếu chút nữa thuận miệng đáp ứng, may mắn vào giây phút cuối cùng tỉnh táo lại, tại sao hắn phải nhọc lòng vì nữ nhân mà chọn lừa màu sắc ưa thích? Dù sao toàn bộ màu son để cùng một chỗ, hắn cũng không phân biệt được những màu sắc này có gì khác nhau.
"Vừa rồi còn muốn khen anh hào phóng, hiện tại tôi thu hồi." Nhan Khê run run chân, lấy một miếng táo đã gọt vỏ từ trên bàn ăn.

"Làm như tôi rất hiếm lạ lời khen của cô." Nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng rắc rắc, anh nhịn không được hỏi, "Cô đang làm gì vậy, sao lại có tiếng động kỳ quái?"

"Ăn trái cây." Nhan Khê ăn hết ba miếng, lại lấy một miếng bỏ vào miệng: "Sao, anh muốn ăn?"

"Nhan Tiểu Khê, rốt cuộc cô có phải là phụ nữ hay không, nói chuyện điện thoại vừa ăn?" Nguyên Dịch nhịn không được nói, "Tính cách như vậy có giống với khuôn mặt của cô không?"

"Anh cũng không phải cấp trên của tôi, cũng không phải đối tượng tôi thích, tôi chú ý hình tượng làm gì, các đại lão gia có thể đừng giả bộ như vậy hay không, bạn bè nói chuyện đòi quy củ như vậy, còn có thể vui vẻ được sao?" Nhan Khê lau miệng: "Được rồi, anh nghe không quen tôi sẽ không ăn."
Bạn bè?

Nguyên Dịch xoa xoa tai, có chút không kiên nhẫn nói: "Cô thích ăn thì ăn đi."

"Quên đi, tôi chiếu cố tâm tình của anh một chút, không ăn." Nhan Khê quay đầu phát hiện Tống Hải đang hai mắt sáng quắc nhìn mình, liền nói với Nguyên Dịch ở đầu dây bên kia, "Tôi cúp máy trước, anh thay tôi xin lỗi trợ lý tiên sinh."

"Ừm" Nguyên Dịch sờ sờ mũi, không hiểu sao có chút cẩn thận, "Ngày mai tôi đem son tới đưa cho cô."

Cúp điện thoại, anh phát hiện cuộc gọi này của mình với Nhan Khê lại nói hơn mười phút.

"Rõ ràng ba bốn câu là có thể nói rõ ràng mọi chuyện" Anh lắc đầu, đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, "Phụ nữ thật sự phiền toái."

Gọi điện thoại đến là thích nói nhiều câu vô nghĩa.

(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
"Nhan Nhan," Tống Hải ở bên cạnh nghẹn nửa ngày thấy Nhan Khê cúp điện thoại, cố gắng bày ra tư thái một gia trưởng, "Con và nhị thiếu đổng nhà họ Nguyên có quen biết?"

"Dạ, quen biết được một đoạn thời gian." Nhan Khê biết ba cô đang suy nghĩ cái gì, lập tức nhấn mạnh, "Anh ấy không có đuổi theo có, tụi con chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."

Cái gì còn chưa hỏi Tống Hải: ...

"Quan hệ nam nữ bình thường lại tặng son môi cho con?" Tống Hải cầm chén trà của mình, giọng điệu có chút hoài nghi: "Nhan Nhan, ba cũng không có ý định làm siêu cấp phú hào gì, con ngàn vạn lần đừng ủy khuất chính mình đi ôm đùi. Nguyên gia tuy rằng có tiền có thế, nhưng chúng ta cũng không thiếu tiền tiêu, đúng không?"

"Ba, ba nghĩ đi đâu rồi." Nhan Khê bật cười, "Với tài lực của nhà họ Nguyên, anh ấy thật sự muốn theo đuổi con, không tặng con xe, trang sức, tặng bộ son môi là cái gì? Điều kiện kinh tế của gia đình chúng ta, anh ấy không phải là không biết, chẳng lẽ con còn thiếu tiền mua son môi ư?"
"Vậy cũng đúng, nếu cậu ta muốn theo đuổi con, tặng một thứ như vậy, quả thật quá mất mặt." Tống Hải cho rằng cũng đúng, năm đó trong tay ông còn chưa có bao nhiêu tiền, nhưng theo đuổi mẹ cô lại vô cùng hào phóng, "Dù sao ba thấy Nguyên nhị thiếu tuy rằng rất đẹp trai, nhưng không giống người dễ ở chung, nói không chừng còn có thói quen gia đình bạo lực, con đừng đến gần cậu ta."

Nhan Khê nghe vậy bật cười: "Ba, ba suy nghĩ quá nhiều, Nguyên tiểu nhị là nhân vật thế nào, loại mỹ nhân nào chưa từng thấy qua, dựa vào cái gì lại thích con chứ."

"Sao lại không thích? Con xinh đẹp có khí chất, người lại thông minh có năng lực, hắn dựa vào cái gì coi thường con?” Tống Hải nghe nói như vậy không vui, tất cả ba ba trên thế giới đều có một loại tự tin mù quáng, đó chính là con gái nhà mình là con gái tiểu tiên, đàn ông trên thế giới chỉ chia làm hai loại, được con gái nhìn trúng, và bị con gái chướng mắt.
Nhan Khê không nói nên lời, tâm tính của ba cô có phải có chút mâu thuẫn hay không?

Tám giờ rưỡi tối,  《 Chuyện quanh ta 》đúng giờ phát sóng, chương trình vừa mở màn chính là phòng bếp nhà hàng sôi động ngất trời, thực khách chờ cơm lên bàn, còn có từng món ăn đủ màu sắc hương vị.

"Nước ta có rất nhiều món ngon, nhưng nhiều khi bận rộn không thể tự mình nếm thử, hoặc không muốn đi quá xa để nếm thử. Phải nói rằng đây là điều đáng tiếc." giọng nữ mềm mại như suối, nhẹ nhàng, có chút khôn khéo nói: "Nhưng hôm nay, có một người sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề này."

"Anh ấy tên là Chu Cường, một nhân viên giao hàng bình thường, Đế Đô lại càng có vô số nhân viên giao hàng như anh ấy."

Sáng sớm trời còn chưa sáng, tiếng mưa ầm ầm, quán ăn nhỏ ven đường đã mở cửa, phảng phất cũng trở thành một cảnh đẹp.
Nguyên Dịch ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn chằm chằm TV không dời đi.

Trên TV, thỉnh thoảng có giọng nói của Nhan Khê truyền ra, nhưng cô rất ít khi xuất hiện trước ống kính.

Góc chụp của nhiếp ảnh gia rất khéo léo, anh dùng ống kính ghi lại biểu cảm của khách hàng, hành động của thương gia, còn có bóng lưng Chu Cường leo cầu thang, áo mưa ướt đẫm, không có túi đựng nước.

"Cám ơn, bên ngoài mưa quá lớn, phải chú ý an toàn."

"Mưa lớn như vậy còn bảo cậu đưa đồ ăn cho tôi, thật sự là phiền toái."

"Tạm biệt."

Ống kính càng kéo dài, một số khách hàng sau khi họ đi xa mới đóng cửa lại.

"Ngày mưa này hơi lạnh, nhưng thái độ của khách hàng lại rất ấm áp" giọng nữ dường như cũng nhuộm sự ấm áp, "Nhân viên giao hàng đáp ứng nhu cầu của rất nhiều người, đồng thời, nó cũng làm tăng nhu cầu việc làm, tôn trọng lẫn nhau, và cũng kéo khoảng cách gần nhau hơn.”
Mãi đến khi chương trình kết thúc, Nguyên Dịch mới thoát khỏi từ trong bầu không khí do chương trình tạo ra, anh rất ít khi gọi đồ ăn bên, hầu như chưa bao giờ tiếp xúc với nhân viên bán hàng, nhưng chương trình này lại dùng ống kính ghi lại sự vất vả và cảm động của công việc này.

Nguyên Dịch cho rằng trong chương trình sẽ xuất hiện chủ quán vô lý, hoặc là thực khách khó tính, nhưng ống kính ghi lại từ đầu đến cuối lại ấm áp, thân thiết, lịch sự và chăm chỉ. Thay vì chọn thực khách và nhân viên giao hàng, người bán hàng là đối lập, họ tạo ra một cộng đồng mà họ cần lẫn nhau.

Xem xong chương trình này, Nguyên Dịch cảm thấy hình như mình cũng có điểm xúc động.

Bởi vì  《 Chuyện quanh ta 》đã từng nổi tiếng trên mạng một thời gian, vì vậy tối hôm đó đã có cư dân mạng đánh dấu vấn đề này là《Người giao hàng》  Chương trình được đưa lên mạng.
Bởi vì một số tài khoản tiếp thị nhỏ đã được chuyển tiếp, nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số cư dân mạng.

Cư dân mạng 1: Phong cách chương trình này thực sự tươi mới và bình dị, tôi đã chờ đợi một khách hàng cực phẩm xuất hiện, không nghĩ rằng cho đến khi chương trình kết thúc, tất cả đều là giai điệu ấm áp, ngược lại tôi đã đặt một đơn hàng giao tới nhà.

Cư dân mạng 2: Có thể thấy rằng ê-kíp chương trình rất chăm chỉ, không tạo ra drama, không cố ý mở rộng mâu thuẫn. Trên thực tế, toàn bộ xã hội người bình thường rất nhiều rất ít người có điểm kỳ lạ, hơn nữa bởi vì có máy quay phim theo dõi, hầu hết mọi người sẽ theo bản năng để cho mình biểu hiện tốt hơn, vì vậy trong tình huống này, nếu liên tiếp xuất hiện kỳ lạ, tôi sẽ không thể không nghi ngờ tính xác thực của chương trình.
Cư dân mạng 3: Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi ám ảnh giọng nói của em gái MC?

Cư dân mạng 4: Giọng nói của người dẫn chương trình thực sự rất dễ nghe, cũng rất hấp dẫn, chương trình có thể làm cho rất nhiều người cộng hưởng cảm xúc, lồng tiếng tường thuật của cô ấy chiếm một phần lớn công lao.

Nhất phẩm trà: Xin hỏi các vị cư dân mạng, người dẫn chương trình này có phải tên là Nhan Khê không?

Trần Minh Động nghe thấy âm thanh quen thuộc trong video, sau khi liếc thấy một bóng hình quen thuộc nào đó, không kịp xem xong video, liền gấp gáp không chờ nổi hỏi dưới phần bình luận.

...

Bình luận

Truyện đang đọc