ĐỪNG TRÔNG MẶT MÀ BẮT HÌNH DONG

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Nguyên Dịch ở nhà Nhan Khê dây leo dây cà chính là không chịu đi, cuối cùng ăn vạ cơm tối xong, mới không tình nguyện rời đi. Lúc rời đi, anh nhịn không được nghĩ, nếu anh và Nhan Tiểu Khê bây giờ là vợ chồng thì tốt rồi, vậy anh sẽ không cần phải tách ra ở riêng với cô.

Người lái xe thấy tâm trạng của Nguyên Dịch có vẻ rất tốt, vì vậy anh ta bật nhạc trong xe, cho Nguyên Dịch một bản nhạc vui vẻ.

Trong đêm tối đèn hoa rực rỡ, bản nhạc có một đôi nam nữ vui vẻ hát tình ca, Nguyên Dịch bỗng nhiên cảm thấy, hôn nhân cũng không quá đáng sợ, nếu có thể sống cả đời với Nhan Tiểu Khê, hình như rất tốt.

Nhan Khê ở trong phòng vẽ tranh, cho đến khi hành lang truyền đến tiếng động, đứng dậy đi tới cửa, Tống Hải đã đi tới khúc cua cầu thang.


"Ba." Cô gọi Tống Hải, Nhan Khê đuổi theo bên cạnh ông, "Ba ngồi sofa một chút, con dọn cơm tối ra cho ba."

"Ba ngủ lâu như vậy," Tống Hải ngáp một cái, "Đừng chuẩn bị bữa tối, ba không muốn ăn bây giờ."

"Không ăn sao được, buổi trưa ba uống nhiều rượu như vậy, buổi tối không ăn chút gì, dạ dày chịu được sao?" Nhan Khê bưng cháo từ trong phòng bếp ra, đặt trước mặt Tống Hải, "Ba, tật xấu uống rượu của ba cũng nên sửa lại."

"Đổi, đổi, nhất định sửa đổi." Tống Hải bưng cháo lên ăn một miếng, cháo mang theo hương vị ngọt ngào của hoa quả, thập phần sảng khoái, "Cháo hoa quả?"

"Biết khẩu vị của ba không quá tốt, cố ý nấu cho ba." Nhan Khê cười, "Con thấy buổi trưa hôm nay ba còn rất vui vẻ."

"Ba đương nhiên vui vẻ, Nguyên Dịch có thể tốn nhiều tâm tư chúc thọ ba như vậy, có thể thấy được con ở trong lòng cậu ta có bao nhiêu quan trọng." Tống Hải ăn cơm nhanh, mấy ngụm liền đem nửa chén cháo vào bụng, "Điều ba lo lắng nhất chính là loại tổng giám đốc hào môn như cậu ấy không để ý đến tình cảm, hiện tại cuối cùng cũng có thể yên tâm được."


"Chẳng lẽ không phải bởi vì anh ấy tặng cho ba đồng hồ kim cương hợp ý ba sao?" Nhan Khê chỉ chỉ chiếc đồng hồ lắc lư trên cổ tay ông.

"Ba con là người thô thiển như vậy sao?" Tống Hải biểu tình đoan chính, "Nếu giống như con nói, vậy ba càng hài lòng nhất hẳn là cậu ấy sắp xếp đoàn xe sang trọng xa hoa đến đón ba, đó phải nói là vạn người chú ý, khiến cho người qua đường quay đầu lại vô số."

"Đoàn xe sang trọng?" Nhan Khê đầu đầy nước, "Đoàn xe xa hoa gì?"

"Con không biết chuyện này sao?" Tống Hải thấy Nhan Khê vẻ mặt mờ mịt, mới biết được cô thì ra nửa điểm cũng không biết, "Chính là an bài một đống hoa tươi trên mấy chiếc xe bản giới hạn, lái xe đến dưới lầu công ty ba đón ba dự tiệc."

Nhan Khê:...

Chỉ nghĩ đến hình ảnh này, Nhan Khê đã cảm thấy mình có chút chịu không nổi, Nguyên tiểu nhị là một tổng giám đốc hào môn, rốt cuộc là nghĩ ra những ý tưởng này như thế nào vậy, hết lần này tới lần khác ba cô thật đúng là vừa ý.


"Quên đi, hai người vui vẻ là tốt rồi." Nhan Khê nhận mệnh, một người là ba ruột của cô, một người là bạn trai của cô, cô có thể nói gì, đương nhiên chỉ có thể duy trì nụ cười, sau đó tiếp tục làm cho bọn họ vui vẻ nha.

Thế đạo này, làm con gái, làm bạn gái cũng không dễ dàng a.

Trở lại phòng, Nhan Khê đăng đoạn clip đã vẽ lên Weibo, thuận tay mở tin tức hot, cảm thấy sự chuẩn bị tâm lý vừa rồi của mình đều là vô ích.

Một con tiên hạcđược kết bằng hoa?

Hoa tươi cộng với kim cương ghép chữ thọ?

Nếu không thấy một chữ 囍 (hỉ), bạn có quyền nghĩ nó như một đội xe cưới đó.

Nhan Khê đã không còn dũng khí đọc bình luận dưới bài báo, tắt trang tin tức, yên lặng xem bình luận dưới bài vừa rồi mình đăng lên, nhìn các thiên sứ nhỏ trong khu bình luận, mới có thể làm cho tâm tình cô bình phục lại.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Khê cũng không trực tiếp đi đài truyền hình, mà cùng Triệu Bằng ra đường phỏng vấn ngẫu nhiên một số trẻ con chuẩn bị đi học, hỏi ba mẹ bọn họ có yêu bọn họ không.

Những đứa trẻ ngây thơ này, một số đối mặt với máy ảnh rất hoạt bát, một số sẽ nhút nhát, nhưng hầu hết đều chắc chắn trả lời đều là yêu.

Tất nhiên, cũng có những đứa trẻ trả lời không yêu, lý do là mẹ của bọn chúng đã “giữ tạm” tiền mừng tuổi của mình.

Nhan Khê bị những lời nói trẻ con này chọc cười, nhưng từ những lời nói của những đứa trẻ này có thể thấy, bọn họ được ba mẹ tỉ mỉ bảo vệ mà lớn lên.

Sau khi hoàn thành cuộc phỏng vấn này, Triệu Bằng tắt máy ảnh, nhìn vào thời gian, thở ra một hơi: "Sắc trời trông giống như sắp có tuyết."

Thời tiết năm nay tương đối quái dị, trước kia vào thời điểm này, đã sớm có tuyết rơi tán loạn, nhưng mà năm nay ngoại trừ có một trận tuyết nhỏ ra, ngay cả mưa tuyết cũng chưa thấy qua.
"A." Nhan Khê kéo mũ trên đầu, dậm chân nói, "Anh Triệu, chúng ta trở về đài đi."

Hai người bị đông lạnh đến mức rụt vào trong xe, mới dám cởi mũ và găng tay trên người, Triệu Bằng nói: "Tài liệu thu hoạch buổi sáng, hoàn toàn trái ngược với đề tài chúng ta cần làm trong kỳ này, có thể dùng được không?"

"Sao không thể dùng được, em cảm thấy những tài liệu này rất tốt." Nhan Khê ngược lại cảm thấy, khuôn mặt tươi cười sáng lạn của những đứa trẻ này, còn có những phiền não đáng yêu kia, là tài liệu vô cùng trân quý, "Quan hệ ba mẹ và con cái, cũng không chỉ là một mặt mâu thuẫn, ấm áp hài hòa cũng rất tốt."

Nhan Khê làm chương trình có sự kiên trì của mình, cô vẫn cảm thấy, một mực phê phán hay khen ngợi, cũng không tính là chuyện tốt. Những người nhạy cảm hơn, khi xem TV, có thể dễ dàng tạo ra sự đồng cảm. Ví dụ như có một số đứa trẻ nhìn thấy ba mẹ ngược đãi con họ trong tin tức, đem nội dung này ghi nhớ ở đáy lòng, nếu một ngày nào đó đứa nhỏ phạm sai lầm, ba mẹ hơi trách cứ đứa nhỏ vài câu, nó sẽ tưởng tượng mình là đứa nhỏ bị ngược đãi kia, sau đó tính cách cùng nội tâm đều sinh ra biến hóa, đối với đứa trẻ mà nói, cũng không phải chuyện tốt.
Và một số người lớn khi xem chương trình, nếu một số phụ huynh có thể nhận ra sai lầm của họ, thay đổi thái độ giáo dục của họ đối với con cái, điều này sẽ là lợi ích lớn nhất.

Buổi trưa chủ trì tin tức xong, cơm nước xong, Nhan Khê lại kéo Triệu Bằng đi làm, vừa ra khỏi cửa Nhan Khê liền nhịn không được đem đầu lui vào trong khăn quàng cổ, thật sự là quá lạnh.

"Tiểu Nhan à, không phải anh Triệu đã nói với em, trước khi em vào đài, một tuần anh có một nửa thời gian ở trên sân khấu hưởng điều hòa, khi em đến anh mỗi ngày đều chạy ra ngoài, da đều đen lên." Triệu Bằng khiêng máy quay ngồi vào trong xe, quay đầu nói với Nhan Khê, "Sao em có thể chịu được loại thời tiết này hay vậy?"

"Em cũng không chịu nổi a," Nhan Khê lạnh đến răng cũng run, "Hết thảy đều vì công việc mà."
"Không phải trong đài giao chương trình cho chúng ta, đã an bài phóng viên ngoại cảnh thu thập tài liệu sao?" Nhắc tới sách lược phía trên, Triệu Bằng ngữ khí có chút lãnh đạm, "Em cần gì phải nghĩ không ra, chính mình còn đến chịu tội."

"Có một số tiết mục em tự mình chạy tìm tài liệu càng thú vị hơn, bất quá chính là làm phiền anh Triệu." Nhan Khê cười rạng rỡ với Triệu Bằng: "Em đã quen hợp tác với anh, em cũng thích góc quay của anh hơn."

"Nể tình em như vậy, anh cũng chỉ có thể cùng em chịu tội." Triệu Bằng hừ nhẹ một tiếng, "Dù sao ngoại trừ em, những người dẫn chương trình có mặt mũi khác, cũng chướng mắt hợp tác với anh."

Năm đó hắn không cẩn thận đắc tội với một người tên tuổi lớn nào đó, mấy năm nay bị hạ xuống đài địa phương lăn lộn, trước đó từng người một ngụm "anh Triệu", "thầy Triệu", bây giờ mỗi người đều chạy rất nhanh.
Người còn trẻ như Nhan Khê, đã lăn lộn với người dẫn chương trình lớn, người trong đài muốn hợp tác với cô khẳng định là một lượng lớn, nhưng lúc cô đi làm, hết lần này tới lần khác còn mang theo mình, hơn nữa còn bày ra tư thái đối với vãn bối, đơn giản là nghĩa khí trọng tình cảm, người như vậy ở trong vòng danh lợi đã không còn thấy nhiều.

"Ai nói, kỹ thuật quay ảnh này của anh Triệu chúng ta, vừa lợi hại vừa trâu bò." Nhan Khê cười hì hì tâng bốc, "Điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện."

"Chuyện gì?" Triệu Bằng quay đầu nhìn cô.

"Chứng tỏ ánh mắt của em đặc biệt tốt."

Triệu Bằng: "Tiểu Nhan, da mặt của em càng ngày càng dày."

"Điều này chứng tỏ sự trưởng thành của em."

Triệu Bằng: ...

Nhớ lại lúc trước khi Nhan Khê mới lên đài, anh đấu võ mồm với cô thắng thua vẫn là 5-5, hiện tại anh đã nhiều lần bại trận, có thể thấy được người dẫn chương trình là một công việc tôi luyện da mặt cỡ nào.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Nhan Khê không trực tiếp quay trẻ em bị bỏ rơi cũng như những đứa trẻ bị bạo hành, mà là phỏng vấn những người hàng xóm của những đứa trẻ này, từ những lời nói của họ, để cho người xem hiểu được tình hình hiện tại của chúng.

Hầu hết các đánh giá nhận được đối với trẻ em bị bỏ rơi là: Hiểu biết, có thể chịu đựng khó khăn, tính cách hướng nội, nghiêm túc hay nghịch ngợm trong học tập, hay đi thâu đêm, đánh nhau.

Trẻ em bị bạo lực gia đình nghiêm trọng, ngoài việc có người thông cảm hoặc khen ngợi bọn họ sống có tình có lý, trẻ em bị bạo lực gia đình thậm chí còn có một số biểu hiện tức giận, chẳng hạn như nhút nhát, điểm kém hoặc tính khí xấu, tính cách thu mình, v.v.
Nhan Khê liên lạc với một thanh niên, từng bị người thân ngược đãi. Cậu năm nay mới 18 tuổi, nhưng từ mấy năm trước đã từ bỏ việc học, lúc Nhan Khê tìm được cậu, cậu đang chơi trò chơi trong tiệm net.

Người trẻ tuổi tóc này có chút dầu mỡ, trên áo khoác cũng dính vết bẩn, đối mặt với ống kính vô cùng khác biệt, thẳng đến khi Nhan Khê nhiều lần cam đoan, sẽ đánh khảm mặt hắn, giọng nói cũng sẽ xử lý, hắn mới thả lỏng một chút.

Đi ra khỏi tiệm net, thấy hắn lạnh đến run rẩy, Nhan Khê tìm một cửa hàng đồ uống nóng gần đó, ngồi xuống nói chuyện với hắn.

Nhan Khê hỏi hắn, có hận người thân ngược đãi hắn không, người thanh niên gật đầu: "Đương nhiên hận, tôi thậm chí còn muốn trở về đánh bọn họ một trận, nhưng bây giờ không muốn nữa."

"Tại sao?" Nhan Khê nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mắt, đẩy điểm tâm trước mặt mình về phía cậu, nhưng thanh niên này có chút thẹn thùng, cũng không tiện cầm lên ăn.
"Không muốn trở lại nơi đó, hiện tại tôi ở bên ngoài làm việc, có tiền tiêu xài, có thể lên mạng, có ăn có uống, cả đời cũng không muốn ngốc ở chỗ đó cả đời." Người trẻ tuổi cầm ly trà sữa, vẻ mặt có vài phần tự đắc, nhưng lại có một loại dũng khí cố gắng chống đỡ ra, "Đánh người là phạm pháp, vạn nhất bị bắt vào, mẹ tôi lại khóc."

"Vậy cậu vẫn hận ba mẹ cậu sao?"

Người trẻ tuổi trầm mặc một lát, hai mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm Nhan Khê "Hận hay không là rất quan trọng sao?"

Nhan Khê nói không nên lời truy vấn, vì thế mỉm cười với hắn: "Vậy cậu tùy tiện nói chuyện với tôi một chút đi, vừa rồi tôi thấy cậu chơi trò chơi, trước kia tôi cũng từng chơi trò này, đáng tiếc lộ trình trong trò chơi quá phức tạp, tôi luôn lạc đường, sau đó không chơi nữa."
Nói đến trò chơi mình thích, người trẻ tuổi nhất thời lấy lại tinh thần, tựa hồ trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp Nhan Khê rốt cục cũng có cuộc nói chuyện tìm lại được sự tự tin, nói đến phía sau còn tiếc nuối Nhan Khê không tiếp tục chơi, bằng không hắn còn có thể làm sư phụ của Nhan Khê.

Nhan Khê nhìn đĩa đựng đồ ăn nhẹ, người trẻ tuổi tâm tình thoải mái ăn một nửa điểm tâm, nhưng hơn phân nửa còn lại không đụng đến.

Hai người mặt đối mặt nói chuyện hai ba tiếng đồng hồ, cho đến khi sắc trời dần tối, Nhan Khê ngừng phỏng vấn.

"Kỳ thật không có gì hận không hận, đối với tôi mà nói, đã không còn quan trọng nữa," Người trẻ tuổi bỗng nhiên mở miệng, "Tôi và ba mẹ tôi không có bao nhiêu tình cảm, bọn họ không muốn quản tôi, tôi cũng không muốn phiền toái bọn họ, bình thường không có ai đến làm phiền tôi, cũng rất tự tại."
Nghe được lời nói không quan tâm này, trong lòng Nhan Khê có chút không thoải mái, cô nhìn đôi tay thô ráp của người thanh niên: "Cậu có từng nghĩ tới, trở lại trường học không?"

"Không nghĩ tới, những người đọc sách đều là mọt sách," Người thanh niên nhếch miệng cười, "Nói không chừng sau này tôi trở thành triệu phú, còn có thể để cho những mọt sách cao tài học rộng làm việc cho tôi."

Triệu Bằng ở một bên quay phim thầm nghĩ, chỉ có tiền triệu liền muốn thuê người tài đến làm công, tiểu tử này nghĩ cũng quá tốt đẹp rồi.

Nhưng mà đối với người trẻ tuổi này mà nói, có lẽ một triệu chính là một khoản tiền lớn, cậu ta nhìn thấy cũng chỉ xa như vậy, đây cũng không phải lỗi của cậu ta.

Lúc rời khỏi tiệm đồ uống nóng, Nhan Khê lại mua một phần đồ ăn nhẹ cho thanh niên.
"Cám ơn." người trẻ tuổi xách hộp bánh tâm, nói với Nhan Khê, "Cô không giống với người dẫn chương trình trong tưởng tượng của tôi lắm."

"Người dẫn chương trình trong trí tưởng tượng của cậu là gì?" Nhan Khê dùng khăn quàng cổ che hơn phân nửa khuôn mặt cô, bởi vì thật sự quá lạnh.

"Nghiêm túc, ít nói ít cười chẳng hạn." Người thanh niên gãi gãi tóc mình, "Khi chương trình phát sóng, cô có thể nói trước cho tôi biết một tiếng không, nói như thế nào, tôi cũng coi như được lên TV"

"Được."

Nhan Khê gật gật đầu, "Đến lúc đó tôi bảo nhân viên nhắn tin cho cậu."

Người thanh niên một lần nữa cảm ơn, sau đó kéo khóa áo khoác đi vào gió lạnh.

Nhan Khê nhìn chằm chằm bóng lưng hắn trong chốc lát, thẳng đến khi bóng dáng hắn biến mất ở góc đường, mới xoay người lên xe.

"Anh tưởng em sẽ nhét tiền cho thằng nhóc kia." Triệu Bằng nói.
"Không thích hợp." Nhan Khê lắc đầu, "Nếu em cho cậu ta tiền, đối với anh ta mà nói, có lẽ là một loại sỉ nhục."

"Chậc."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Triệu Bằng lắc đầu, "Chờ sau này đối tượng phỏng vấn gặp nhiều, lòng liền chậm rãi cứng rắn."

Nhan Khê cười mà không trả lời, không đến chuyện sau này, ai có thể cam đoan đây.

Phải mất mấy ngày, Nhan Khê mới thu thập đầy đủ tài liệu, chương trình này dự kiến phát sóng vào tối thứ tư tuần sau, Nhan Khê bảo nhân viên nhắn tin cho mấy đối tượng phỏng vấn chính, nói cho bọn họ biết thời gian phát sóng.

Thật vất vả mới bận rộn xong, cuối tuần cùng Nguyên Dịch đi chơi hai ngày, liền nghênh đón buổi họp báo game di động do Nguyên Dịch nghiên cứu phát hành.

Là bạn gái của Nguyên Dịch, Nhan Khê ăn mặc lộng lẫy, ngồi ở ghế vip cùng Nguyên Dịch.
"Khả năng phản ứng của người dẫn chương trình trực tiếp anh mời rất tốt." Nhan Khê nhỏ giọng nói với Nguyên Dịch, "Rất biết khuấy động không khí."

Nguyên Dịch một thân âu phục vừa vặn, dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, thập phần có phong cách tinh anh trong thương trường, lời nói ra một chút cũng không tinh anh: "Cho nên phí thuê hắn rất cao."

Trò chơi này chuyển thể từ những câu chuyện truyền thuyết được truyền lại hàng ngàn năm, cho dù từ tạo hình nhân vật hay tín năng chơi, có rất nhiều chỗ để khen ngợi. Quan trọng nhất là, Nhan Khê phát hiện trò chơi khi tuyên truyền, còn đánh dấu văn hóa truyền thống bản địa, tình cảm cũng có trong đó.

Là một người ngoài nghề, Nhan Khê không biết làm trò chơi, nhưng buổi tuyên truyền truyền thông còn chưa kết thúc, cô là người thích chơi trò chơi, đã tràn ngập tò mò về trò chơi này, đủ để chứng minh sự thành công của ban tuyên truyền.
Nhưng đối với các phương tiện truyền thông, trò chơi là rất thú vị, tin đồn hào môn cũng rất thú vị.

Ví dụ như trong buổi tuyên truyền trọng yếu như vậy, Nguyên Dịch công khai mang theo bạn gái ngồi ở vị trí chủ nhà, có phải đại biểu cho rằng ngày cưới của hai người này sắp tới, Nhan Khê là bà chủ đóng đinh trên bảng Ân Thái?

------

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên tiểu nhị: Muốn kết hôn.

Mọi người ăn dưa: Bà chủ?

Đại Hà:???

...

Bình luận

Truyện đang đọc