ĐỪNG TRÔNG MẶT MÀ BẮT HÌNH DONG

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

.....

Chiều thứ sáu, Nhan Khê kết thúc cuộc phỏng vấn, lúc về nhà đã là đêm khuya. Ngâm mình trong bồn tắm chốc lát, chờ cảm giác mệt mỏi trên người dần dần biến mất, cô mới từ trong bồn tắm bước ra.

Vừa mặc áo choàng tắm vào, điện thoại di động đặt ở trong phòng vang lên, người gọi là Đào Như, cô ấn vào nghe máy và mở loa ngoài, sau đó bắt đầu tô màu cho mấy trang truyện của mình.

"Nhan Đại Hà! Làm thế nào mà cậu bắt được nhị đổng của chúng tớ vậy?!"

"Không phải các cậu nói, không cần ngần ngại, cứ ăn hắn đi sao?" Nhan Khê tô màu rất nhanh, "Hiện giờ cậu bất giờ cái gì chứ?"

"Tớ nào biết được người cậu muốn ăn là khối xương cứng chứ." Đào Như ở đầu dây bên kia lải nhải nói một đống lời, thấy Nhan Khê nói chuyện hứng thú không cao, "Cậu làm sao vậy?"


"Không có việc gì, cậu nói đi, tớ đang nghe đây." Ngay từ khi sự việc trở nên ồn ào trên mạng, cô đã sẵn sàng chuẩn bị để bạn thân tra cứu.

"Tớ còn tưởng rằng cậu đang phiền lòng vì những chuyện khác." Đào Như không mở miệng nói chuyện của Ngụy Hiểu Mạn, "Tìm thời gian chúng ta tụ tập một chút, sắp nửa tháng rồi chúng ta chưa gặp mặt."

"Được, thuận tiện tớ mang ảnh có chữ ký của nghệ sĩ lần trước cậu nhờ." Động tác Nhan Khê tô màu dừng lại, "Đúng rồi, cậu đã nghe chuyện liên quan đến Ngụy Hiểu Mạn chưa?"

"Chuyện gì?" Đào Như nghi hoặc, "Ngoại trừ cô ấy sắp kết hôn, còn chuyện gì khác?"

"Không có, tớ thuận miệng hỏi một chút." Nhan Khê giọng nói bình tĩnh, "Cuối tuần sau tớ sẽ dẫn các cậu tới một nơi thú vị chơi."

Đào Như không nghe ra giọng điệu Nhan Khê có chỗ nào không đúng, nói đùa một hồi, sau đó mới cúp điện thoại.


Như Đào mở phần mềm trò chuyện, có người khuyên cô nên tham gia hôn lễ của Ngụy Hiểu Mạn, sự tình đã trôi qua lâu như vậy rồi, huống chi chuyện năm đó, là mâu thuẫn giữa Nhan Khê và Ngụy Hiểu Mạn, người ngoài cuộc không nên vì chuyện này mà không tham dự. Ý tứ trong lời nói, là đang ám chỉ cô và Dương Mẫn thiên vị Nhan Khê, đối với Ngụy Hiểu Mạn không công bằng.

Nói cũng thật hay, bọn cô không thiên vị nạn nhân, chẳng lẽ còn thiên vị tiểu tam?

Bất quá đối với loại bạn học không có bao nhiêu giao tình tranh luận với nhau cũng thật vô nghĩa, Đào Như trực tiếp trả lời đối phương một câu.

【 Xin lỗi, ngày mai tôi phải tăng ca, tiền chúc mừng tôi sẽ nhờ người mang qua. 】

Không phải là muốn tiền mừng sao, cô cho là được, cô còn thiếu chút tiền này sao.

Sáng sớm thứ bảy, Nhan Khê còn đang ngủ, đã bị điện thoại của Nguyên Dịch đánh thức, cố gắng xốc lại tinh thần, mặc quần áo chình tề, khi Nhan Khê đi ra khỏi cửa, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.


"Tối hôm qua cô làm gì vậy?" Nguyên Dịch đưa bữa sáng dì Lý làm cho Nhan Khê, "Dì Lý nghe nói tôi đi gặp cô, cố ý làm cho cô."

"Cám ơn" Nhan Khê ngáp một cái, "Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"

"Đưa cô đi chơi." Nguyên Dịch chỉnh lại cổ áo, "Trước đó đã nói, lịch trình hôm nay của cô, sẽ do tôi phụ trách."

Trước đó... Anh có nói vậy sao?

Kết quả Nguyên Dịch thật đúng là dẫn cô đi chơi cả buổi sáng, đến phòng vẽ tranh chơi tô màu, khiến cô được rất nhiều trẻ em khen ngợi; sau đó hai người đi câu lạc bộ bắn súng, Nhan Khê ngoại trừ lúc huấn luyện quân sự đại học, cầm súng đánh lung tung vài cái mục tiêu, những lúc khác cũng chỉ được sờ qua súng đồ chơi.

Có huấn luyện viên thấy Nhan Khê không biết bắn, chuẩn bị tiến lên dạy kỹ thuật bắn súng của Nhan Khê, bị Nguyên Dịch đưa tay ngăn lại. Huấn luyện viên nhìn hai người, nhất thời tỉnh ngộ, giơ ngón tay cái về phía Nguyên Dịch, thức thời lui vào trong góc.
"Tay giơ lên, đừng lắc." Nguyên Dịch từ phía sau Nhan Khê, nhẹ nhàng nâng cánh tay Nhan Khê lên, "Di chuyển sang bên trái một chút."

Anh cách Nhan Khê rất gần, lúc Nhan Khê quay đầu, hai má không cẩn thận đụng phải môi anh, tay hắn hơi run lên, viên đạn bắn trượt mục tiêu, "Cô, cô phải chú ý một chút."

"Nguyên tiểu nhị..."

"Chuyện gì?"

"Mặt anh đỏ quá."

"Trong đây quá buồn chán, cô luyện tập tiếp đi, tôi đi ra ngoài hít thở không khí."

"Vậy anh đừng đi ra ngoài quá lâu." Nhan Khê đáng thương nhìn anh, "Nơi này trước đây tôi chưa từng tới, ở một mình có chút không được tự nhiên."

Nguyên Dịch đi ra vài bước lại quay trở về, đặt mông ngồi xuống bên cạnh.

"Anh không đi ra ngoài à?" Nhan Khê nghiêng đầu nhìn hắn.

"Tôi sẽ cùng cô luyện tập một chút." Nguyên Dịch quay đầu, "Đợi lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi nơi khác."
Nhan Khê nở nụ cười, buông súng xuống, tháo nút bịt tai và kính xuống, đi tới trước mặt Nguyên Dịch: "Không luyện nữa, chúng ta đi."

"Không luyện tập tiếp?" Nguyên Dịch khó hiểu, "Sao vậy?"

"Tôi sợ anh buồn chán." Nhan Khê cười tủm tỉm nhìn anh, "Đi thôi, địa điểm tiếp theo."

Nguyên Dịch sửng sốt một lát, đứng dậy nói: "Vậy lần sau sẽ dẫn cô đến đây lần nữa."

"Được." Nhan Khê nghĩ, loại nam nhân thoạt nhìn có chút hung dữ, thực tế rất dễ mềm lòng lại rất đáng yêu, thật sự là vừa đáng yêu vừa ngon miệng.

Nhan Khê không nghĩ tới Nguyên Dịch lại dẫn cô đến khách sạn Trường Phong, cô liếc mắt nhìn Nguyên Dịch một cái, không hỏi anh vì sao lại tới đây. Chiếc xe đi qua cổng cuối cùng chạy vào bãi đậu xe ngầm.

"Không hỏi tôi vì sao dẫn cô đến đây ư?"

"Không có gì để hỏi." Nhan Khê xuống xe, nâng cằm lên nói, "Dù sao anh cũng không đem tôi đi bán."
Rất nhanh có một nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục tới chào hỏi, Nhan Khê nhận ra đây là quản lý khách sạn lần trước tiếp đãi cô và Nguyên Dịch, gật đầu với đối phương, đứng ở phía sau Nguyên Dịch không nói gì.

"Nguyên tiên sinh, chuyện ngài nói với tôi, tôi đã sắp xếp thỏa đáng." Quản lý nhỏ giọng báo cáo với Nguyên Dịch, cẩn thận dùng khóe mắt trộm nhìn Nhan Khê một cái, xem ra vị nay 8 9 phần muốn trở thành nhị thiếu phu nhân Nguyên gia.

"Vất vả mọi người, tiền thưởng tôi sẽ cho người chuyển vào tiền lương của các anh." Nguyên Dịch xoay người nói với Nhan Khê, "Đi, tôi dẫn cô lên phòng nghỉ ngơi."

Phòng của khách sạn Trường Phong, quan trọng chính là quý khí tao nhã, Nhan Khê cầm một tách trà, ngồi dựa vào cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy khung cảnh hôn lễ phía dưới, "Anh dẫn tôi đến, chỉ muốn xem hôn lễ này thôi sao?"
"Hôn lễ này có gì đẹp mà xem?" Nguyên Dịch rũ mí mắt xuống, nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên trà, "Tôi chỉ muốn cô trước mặt bạn bè cũ, lấy lại mặt mũi."

Chuyện năm đó Nhan Khê tuy rằng một câu cũng chưa nói, nhưng chuyện bị bạn tốt và bạn trai phản bội, khẳng định sẽ có không ít người sau lưng cười nhạo cô, thậm chí là chê cười. Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, người xem chuyện cười có thể bình tĩnh đi tham dự hôn lễ của tiểu tam, tuy rằng chú rể không phải người đàn ông năm đó, nhưng mặt mũi vẫn nên lấy lại.

Quan trọng nhất là, anh muốn cho tất cả mọi người biết, năm đó ánh mắt Nhan Khê không tốt, "bạn trai hiện tại" mới chính là người đàn ông tốt nhất của cô.

Mặc dù... Mặc dù thân phận bạn trai của anh là giả, nhưng ai dám chắc nó sẽ không thành sự thật chứ?
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

"Hiểu Mạn, em có mệt hay không, nếu mệt thì nói, ngồi sofa bên cạnh nghỉ ngơi một lát." Lưu Gia mặc âu phục thẳng tắp, nhẹ giọng nói nhỏ với Ngụy Hiểu Mạn, "Khách mời đều đến đông đủ, em nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ."

Ngụy Hiểu Mạn chậm rãi lắc đầu, nhìn vào cửa vài lần, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: "Cậu ấy chắc chắn sẽ không đến."

Lưu Gia nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Người làm việc ở đài truyền hình, ngày nghỉ không cố định, có lẽ hôm nay cô ấy không có thời gian, em đừng nghĩ nhiều."

"Không phải em suy nghĩ nhiều." Ngụy Hiểu Mạn được Lưu Gia đỡ ngồi xuống, "Tính cách của Đại Hà em biết, yêu chính là yêu, hận chính là hận. Nếu cô ấy còn coi em là bạn, đừng nói hôm nay có công việc, cho dù hôm nay có mưa đá, cô ấy cũng sẽ nghĩ biện pháp mà tới."
Chuyện năm đó, ngay cả chính cô hồi tưởng lại, cũng sẽ cảm thấy mình vô cùng ghê tởm, đừng nói đến suy nghĩ trong lòng Đại Hà thế nào.

"Mặc kệ trước đây hai người có mâu thuẫn gì, chẳng lẽ cô ấy không thể nể tình..." phù dâu là bạn tốt của Ngụy Hiểu Mạn, cũng là bạn học đại học.

"Cô ấy không biết," Ngụy Hiểu Mạn ngắt lời người bạn thân, "Tớ không nói với cô ấy."

Cô không mở miệng được, năm đó có lỗi với Đại Hà, hiện tại chẳng lẽ lại lấy lý do bệnh nặng, ép buộc cô ấy tha thứ cho mình?Nếu cô thực sự làm điều đó, sự việc này cũng sẽ đáng buồn nôn như năm đó.

Lưu Gia muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ đến nếu mình nói cho Hiểu Mạn Biết, anh đã nói cho Nhan Khê chuyện cô bị bệnh, nhưng Nhan Khê vẫn không muốn đến, trong lòng Hiểu Mạn sẽ càng thêm khổ sở, cho nên chuyện này hắn vẫn nên giấu vào trong bụng.
"Xin hỏi, cô Ngụy Hiểu Mạn là ai?"

Lưu Gia nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, đứng dậy bảo vệ Ngụy Hiểu Mạn ở phía sau: "Xin hỏi anh có chuyện gì không?"

"Xin chào, chúng tôi thay mặt Nhan tiểu thư đến tặng quà." Người đàn ông đi đầu lấy ra một phong bao lì xì thật dày đưa cho Lưu Gia, "Nhan tiểu thư nói, cô ấy không có thời gian tham gia hôn lễ, chúc cô Ngụy tân hôn vui vẻ."

Ngụy Hiểu Mạn cầm bao lì xì, phong bao lì xì này được thiết kế hết sức cầu kỳ, nhưng lại không có một chữ viết tay. Một xấp quà thật dày, làm trong lòng cô ấy có loại cảm giác chua xót nói không nên lời.

"Hiểu Mạn, Hiểu Mạn" phù dâu nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Sắp đến 12 giờ rồi, hôn lễ sắp bắt đầu."

Ngụy Hiểu Mạn mở bao lì xì ra, bên trong là mấy xấp tiền mới, thậm chí ngay cả con dấu ngân hàng cũng không xé ra.
"Mấy vạn tiền lễ..." ngữ khí phù dâu có chút vi diệu, "Thật không hổ là người làm MC."

"Xin chào các vị" quản lý khách sạn đi tới trước mặt bọn họ, lễ phép cúi chào trước mặt hai người, "Xin hỏi mọi người là bạn của cô Ngụy Hiểu Mạn đúng không?"

Cha mẹ Lưu Gia thấy con trai cưới một người phụ nữ bị bệnh nặng rất bất mãn, nể mặt con trai, hôm nay tuy rằng xuất hiện tại lễ cưới, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm. Hiện tại đột nhiên thấy người của khách sạn Trường Phong tới hỏi Ngụy Hiểu Mạn, trong lòng có chút ngoài ý muốn. Khách sạn này là do bọn họ nhờ vào quan hệ bạn bè, mới đặt được chỗ, sao nhân viên khách sạn không chào hỏi con trai bọn họ, lại đi chào hỏi Ngụy Hiểu Mạn?

"Xin chào, tôi là Ngụy Hiểu Mạn."

"Xin chào cô Ngụy, tôi là quản lý của khách sạn này. Lúc trước không biết Ngụy tiểu thư là bạn của Nhan tiểu thư, nếu như có chỗ nào không chu đáo, mong Ngụy Tiểu thư thông cảm bỏ qua. Để bay tỏ lời xin lỗi của chúng tôi, hôm nay tất cả các chi phí hôn lễ tại khách sạn, chúng tôi sẽ giảm giá 60%. " Quản lý khách sạn bắt tay với Nguỵ Hiểu Mạn, "Nếu tiểu thư có bất kỳ nhu cầu khác, hãy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của tiểu thư."
"Chờ một chút," phù dâu nghe được ba chữ "Nhan tiểu thư", "Xin hỏi Nhan tiểu thư trong lời ngài nói chính là chỉ... Nhan khê?"

"Đúng vậy." Quản lý mỉm cười với phù dâu, "Nhan tiểu thư cố ý dặn dò chúng tôi, không thể để Ngụy tiểu thư chịu sự chậm trễ nào."

"Khách sạn các ngài được đứng dưới tên Trường Phong, tại sao lại nghe lời cô ấy như vậy?" phù dâu có chút kinh ngạc, khi nào mặt mũi của người dẫn chương trình lại lớn như vậy?

"Cô nói đùa, Nhan tiểu thư là bạn gái nhị thiếu chúng tôi, con dâu tương lai Nguyên gia, bạn của Nhan tiểu thư, chúng tôi làm sao có thể không chiếu cố tốt?" Quản lý lại khách khí với người Lưu gia vài câu, mới lịch sự rời đi.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

"Hiểu Mạn, bạn của con rốt cuộc là ai, sao lại có mặt mũi lớn như vậy?" Mẹ Lưu trên mặt nặn ra nụ cười, "Chúng ta nợ cô ấy nhân tình lớn như vậy, khi nào có cơ hội mời cô ấy ăn cơm, coi như là cảm ơn người ta giúp đỡ."
"Vị quản lý vừa rồi không phải đã nói sao?" Ngụy Hiểu Mạn miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, "Cô ấy là thiếu phu nhân tương lai của Nguyên gia, đương nhiên có mặt mũi lớn như vậy." Từ sáng đến giờ, mẹ Lưu chưa bao giờ cười với cô, hiện tại nghe nói cô có một "người bạn lợi hại", lại có thể bật cười nói chuyện.

Chỉ tiếc bọn họ tính toán sai rồi, "người bạn lợi hại" này sẽ không có chuyện nể mặt cô, cũng sẽ không có chuyện chiếu cố việc làm ăn của Lưu gia.

"Mẹ." Lưu Gia làm sao có thể không rõ ý đồ của mẹ Lưu, hắn mở miệng giữ lại tâm tư muốn hỏi tiếp của bà, "Có chuyện gì trở về rồi nói sau."

Mẹ Lưu thấy con trai mất hứng, chỉ có thể nhịn xuống.

Phù dâu đứng bên cạnh nhớ tới đoạn thời gian trước mình còn nói Nhan Khê không có tình người, trong lòng âm thầm có chút hối hận, sớm biết Nhan Khê có bản lĩnh như vậy, lúc cô nói chuyện, hẳn là khách khí thêm một chút.
Trong hôn lễ có rất nhiều người, không giấu được bí mật, rất nhanh những bạn học đại học của Nhan Khê đều biết cô tuy rằng không tới dự hôn lễ, nhưng lại sắp xếp bảo khách sạn tính giá ưu đãi cho lễ cưới, thậm chí ngay cả quản lý khách sạn cũng tự mình đến chào hỏi.

"Lúc trước là người nào, cấm sừng Nhan Khê yêu đương với Ngụy Hiểu Mạn, cuối cùng lại chia tay Ngụy Hiểu Mạn, kết quả hai người phụ nữ này đều tìm được người đàn ông lợi hại hơn hắn. Nhan Khê và Ngụy Hiểu Mạn, đại khái phải cảm ơn hắn vì đã không cưới họ."

"Tính tới tính lui, trong ba người này Nhan Khê là người vô tội nhất, bị bạn trai cắm sừng, bị bạn tốt phản bội. Nghe nói hôm nay cô ấy tuy rằng không đến, nhưng đưa tới mấy vạn lễ kim, cũng quá rộng lượng rồi."

"Cũng đúng, nếu là tôi..."
"Quên đi, chuyện mấy năm trước, ở hôn lễ của người ta nhắc tới cũng không hay."

Nhan Khê nhìn hôn lễ chính thức bắt đầu, Ngụy Hiểu Mạn cùng chú rể tay trong tay đi trên thảm đỏ, cùng nhau hẹn ước, còn có tiếng nhạc du dương. Cô đứng dậy đóng cửa sổ lại, nói với Nguyên Dịch, "Tôi đói bụng, chúng ta ăn cơm đi."

Dùng cơm xong, Nhan Khê nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nói với Nguyên Dịch: "Nhờ người chuẩn bị giấy bút giúp tôi."

"Được."

Trong buổi hôn lễ Ngụy Hiểu Mạn khôngcó đến từng bàn kính rượu, vừa cầm cự được nghi thức mở đầu, cô liền đi vào toilet nôn mửa vài lần, trang điểm nhiều lớp mới miễn cưỡng che dáng vẻ tiều tụy trên mặt.

Khi tiệc cưới kết thúc, cô tươi cười nói lời tạm biệt với các khách tham dự.

Hôm nay, cô ấy là cô dâu xinh đẹp nhất.

"Ngụy tiểu thư," một nhân viên khách sạn cầm bó hoa kiều diễm đi tới, "Đây là hoa Nhan tiểu thư tặng cô."
Ngụy Hiểu Mạn giật mình, đưa tay cầm bó hoa xinh đẹp này.

Cô nhớ năm nhất đại học, bốn cô gái bọn họ ngồi bên ngoài sân bóng đá xem một chàng trai tặng hoa cho bạn gái, khi đó cô nói rằng tặng hồng rất tục khí, cô thích hoa bách hợp hơn.

6 năm trôi qua, cô không ngờ Nhan Khê vẫn còn nhớ rõ những lời này.

Cầm giấy ghi chú trong bó hoa, cô nhìn thấy phông chữ quen thuộc trên đó.

Mỗi người đều có cuộc sống mới, tất cả đều vui vẻ, chúc hạnh phúc.

Ngụy Hiểu Mạn đã cố gắng chống đỡ thật lâu kiềm nén nước mắt, cuối cùng lại ôm hoa khóc thành tiếng.

Một số sai lầm sẽ không có cách sửa chữa. Thời gian sẽ không quay trở lại, mọi thứ sẽ không trở lại.

"Muốn đi đâu?" Bên ngoài khách sạn, Nguyên Dịch hỏi Nhan Khê bên cạnh.

"Đi cưỡi ngựa đi." Nhan Khê đón nhận ánh mắt của anh, "Anh dạy tôi."
"Được."

....

Bình luận

Truyện đang đọc