ĐỪNG TRÔNG MẶT MÀ BẮT HÌNH DONG

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Bàn bạc với bạn bè trong nhóm về các biện pháp tuyên truyền, Nhan Khê lấy ipad ra, bắt đầu vẽ bản thảo. Trước đó đã bàn bạc với biên tập viên của nhà xuất bản để xuất bản một cuốn sách khác, cô đã vẽ một số bản thảo, bởi vì công việc quá bận rộn, đã không giao bản thảo suôn sẻ.

Lúc đầu vẽ mẫu truyện nhỏ này, chỉ để an ủi người mẹ bị bệnh nặng hạnh phúc, bây giờ nó đã trở thành sở thích của cô, ai đó có thể thích tranh vẽ của cô, có thể có cảm giác xúc động từ các nhân vật dưới ngòi bút của cô, trái tim cô sẽ tràn đầy niềm vui.

Vẽ một lúc, cô dụi dụi mắt, đứng dậy xuống lầu lấy cho mình một ly nước. Khi đi ngang qua thư phòng Tống Hải, phát hiện đèn trong thư phòng vẫn còn sáng, liền gõ cửa: "Ba, ba vẫn chưa ngủ sao?"


"Nhan Nhan à." Tống Hải quay đầu nhìn con gái đang đứng ở cửa, tháo kính trên sống mũi ra, "Ba đọc xong mấy văn kiện sẽ ngủ ngay."

Nhan Khê xuống lầu rót cho Tống Hải một ly nước: "Đừng thức quá khuya, thân thể quan trọng hơn."

Tống Hải cười buông bút trong tay xuống, xoay người nhìn Nhan Khê: "Hôm nay con tham dự buổi họp báo ra mắt trò chơi của Nguyên Dịch?"

Nhan Khê gật đầu: "Dạ, đến xem một chút, game rất thú vị."

"Mấy người bạn cũ của ba, chiều nay có sang nhà chơi, hỏi ba hôn lễ của hai đứa con khi nào tổ chức." Tống Hải bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Những lão gia hỏa này ở nhà thúc giục con cái bọn họ thì thôi, còn thúc giục đến nhà chúng ta, thật sự là xen vào việc của người khác."

"Bình thường mọi người không phải chơi thân với nhau sao, có lẽ bọn họ cũng chỉ là ý tốt quan tâm một chút." Nhan Khê đặt ly lên tay trái Tống Hải, "Nhưng bây giờ con vẫn chưa có ý định kết hôn."


"Đối với Nguyên Dịch không có lòng tin?" Tống Hải cười hỏi.

Video phỏng vấn hôm nay ông đã xem qua, tiểu tử Nguyên Dịch kia rõ ràng muốn cùng con gái ông kết hôn, lại lo lắng truyền thông nói con gái trèo cao bái kim, cho nên dứt khoát tự mình nói ra trước, không để cho truyền thông có cơ hội phỏng đoán lung tung.

"Nguyên Dịch rất tốt, không phải đối với anh ấy không có lòng tin, con cùng anh ấy bên nhau rất vui vẻ, con không cần làm bộ ra vẻ thục nữ, anh ấy cũng sẽ không lấy bối cảnh gia tài ra nói chuyện. Tuy rằng ngoài miệng anh ấy thích nói đại nam nhân nên như thế này thế kia, nhưng bình thường khi ở chung với anh ấy, anh ấy luôn sắp xếp tốt hết thảy, cũng sẽ không chạm đến điểm nhạy cảm của con." Nhan Khê nở nụ cười, "Ngoại hình của anh ấy thoạt nhìn có chút hung dữ, nhưng nội tâm là một người đàn ông rất dịu dàng, ấm áp lại rất đáng yêu."


"Không nghĩ tới con đánh giá cậu ấy cao như vậy." Trong lòng Tống Hải có chút không có tư vị, mắt thấy người đàn ông quan trọng nhất trong lòng con gái muốn biến thành người khác, người làm ba như ông, muốn điều chỉnh tâm tính thật đúng là không dễ dàng, "Nếu trong lòng con, cậu ấy tốt như vậy, vì sao không muốn kết hôn?"

"Con nghĩ con phải chia sẻ một chiếc giường lớn với Nguyên Dịch còn cả không gian riêng tư của con, có chút mơ hồ không biết thế nào." Nhan Khê ngồi xuống sô pha, giọng nói có chút lơ lửng: "Ba, ba nói có phải con có vấn đề không?"

"Nhan Nhan, có phải vì ba và mẹ con ly hôn, mới khiến con lo sợ hôn nhân không?" Trong lòng Tống Hải có chút khổ sở, mặc dù ông và Nhan Vận cực lực đối tốt với đứa nhỏ, nhưng hai người bọn họ ly hôn, đối với Nhan Nhan vẫn có ảnh hưởng.
"Ba, ba nghĩ đi đâu thế?" Nhan Khê dở khóc dở cười: "Tuy là ba và mẹ ly hôn, nhưng tình yêu của hai người dành cho con một chút cũng không thiếu, sao con lại vì chuyện này mà sinh ra sợ hãi hôn nhân chứ. Con chính là..." Nhan Khê bất đắc dĩ cười nói, "Chính là không quen chia sẻ giường của con với một người lớn, chia sẻ cuộc sống của con, con sợ mình không thể thích ứng được."

"Đứa nhỏ ngốc, nếu con sống với cậu ấy không quen, con có thể về nhà với ba."

Nhan Khê: Ba, ba thật sự thấy ổn không? Dường như có mùi châm ngòi ly gián ở đây.

Trong nháy mắt này, Nhan Khê bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ ba cô cũng không muốn cô kết hôn như vậy, chỉ là ý tứ hỏi vài câu.

"Ba nói giỡn với con thôi." Thấy vẻ mặt con gái cạn lời, Tống Hải nhịn không được nở nụ cười: "Nếu con đã từng nghĩ đến việc sống chung với cậu ấy, lo lắng những điều không quen, chứng tỏ trong đầu con đã bắt đầu tưởng tượng muốn kết hôn với cậu ấy."
Nhan Khê nghe vậy ngây người.

"Nếu như con thật sự không có tâm tư sống cả đời với cậu ấy, làm sao có thể suy nghĩ những vấn đề này?" Tống Hải bật cười, "Bình thường con là đứa nhỏ rất thông minh, sao lại gặp vấn đề của mình, liền hồ đồ rồi."

"Đều trách anh ấy không có việc gì lại đi đề cập đến việc kết hôn, con mới có thể nghĩ loại chuyện này." Nhan Khê thẹn quá hóa giận nói, "Ba, con đi ngủ trước."

Hiếm khi thấy con gái lộ ra bộ dáng thẹn thùng trước mặt mình, Tống Hải vui vẻ nhìn con gái vội vàng rời khỏi thư phòng.

Nhưng nghĩ đến con gái là bởi vì tiểu tử thúi khác mà thẹn thùng, Tống Hải lại cảm thấy không quá sảng khoái, hai loại cảm xúc ở trong nội tâm giao chiến vô số hiệp, cuối cùng ông phải dùng “nội công” hợp chúng lại với nhau, đêm nay tâm tình phức tạp, không thích hợp cho công việc.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Tục ngữ nói tình trường đắc ý, dù sao cũng phải có chút thất vọng, Nhan Khê cùng tổ tiết mục tốn không ít tinh lực mới chế tác tốt chương trình giáo dục của ba mẹ với con cái, bởi vì cấp trên cảm thấy đề tài quá mức nhạy cảm, kế hoạch phát sóng vào tối thứ tư tạm thời hoãn lại.

Mấy ngày kế tiếp, Nhan Khê cùng đồng nghiệp trong tổ tiết mục nghĩ biện pháp làm thế nào để chương trình vượt qua đợt kiểm duyệt bên trên. Có đôi khi bận rộn mở internet, liền thấy rất nhiều quảng cáo game di động liên quan đến công ty Nguyên Dịch phát triển, trang chủ Weibo của cô cùng bạn bè, cũng có người bắt đầu chơi trò chơi này, thậm chí chân tình chân ý giới thiệu cho người khác.

Nhan khê không hiểu sao cảm thấy có chút kiêu ngạo nhỏ, thiếu chút nữa không đành lòng ở trong vòng bạn bè lướt qua nói một lần, trò chơi hai người đang chơi, là của công ty bạn trai tôi nghiên cứu phát hành. Cũng may lý trí của cô còn online, không làm ra loại tú ân ái này đến mức muốn người ta dí đánh.
Không quá mấy ngày, ngay cả trong đài cũng có đồng nghiệp bắt đầu chơi trò chơi này, có mấy đồng nghiệp quen thuộc với cô còn hỏi, có thể nể mặt mọi người tương đối thân thuộc, giúp bọn họ lấy mấy cái mã xác minh gói quà tặng.

Nhan Khê đương nhiên... Chỉ có thể mỉm cười và hứa với họ.

Những gói quà mã xác minh này, vốn là phương tiện quảng cáo, gói quà tặng làm cho người chơi có loại ảo giác nhặt được tiện nghi, chờ bọn họ toàn tâm toàn ý lao vào trò chơi, ví tiền sẽ không bị tay bọn họ điều khiển.

Nhóm đồng nghiệp rất hạnh phúc, Nhan Khê thấy rằng mối quan hệ của mình đã tăng lên một bước.

Tình bạn đổi lấy gói mã xác minh trò chơi, điều này thực sự làm cho mọi người dở khóc dở cười.

Ngay cả Tiểu Dương cũng nghiện vào thế giới trò chơi, nếu không phải cô còn có đạo đức nghề nghiệp, không chừng có thể cầm điện thoại chơi cả ngày.
Để chương trình về quan hệ và giáo dục của ba mẹ với con cái có thể phát sóng, Trần Bội và Nhan Khê trước mặt lãnh đạo cấp trên nói không ít lời tốt, lại tìm ra không ít chính sách tuyên truyền của nhà nước, mới cuối cùng mới thuyết phục cấp trên, để chương trình này phát sóng bình thường.

Sau khi chương trình được phép phát sóng, tổ tiết mục liền thay thế nội dung chương trình chuẩn bị phát sóng ngày hôm sau, đổi thành tập đầu về quan hệ và giáo dục của ba mẹ với con cái.

Buổi chiều Nhan Khê đến phòng thu chuẩn bị ghi hình chương trình với Thẩm Tinh Nhan, ở hành lang gặp Triệu Uyển Đồng.

So sánh với lần trước gặp mặt, Triệu Uyển Đồng tựa hồ lại gầy đi một chút, bất quá ánh mắt thoạt nhìn rất có thần, đi đường cũng có chút tinh thần.

"Nhan, Nhan Khê" Triệu Uyển Đồng gọi cô lại, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, "Tôi nghe nói chương trình mới nhất của cô có đề tài nhạy cảm."
"Hử?" Nhan Khê không ngờ cô ấy lại quan tâm đến nội dung chương trình của mình, hơi kinh ngạc mới nói, "Cũng may, không tính là nội dung nhạy cảm, chỉ là sau khi chương trình phát sóng, có thể sẽ dẫn đến một ít tranh cãi."

"Thật sự là con dê mới sinh không sợ hổ, tới lúc khán giả mắng cô, cũng đừng cảm thấy ủy khuất mà khóc." Triệu Uyển Đồng không được tự nhiên quay đầu, không nhìn Nhan Khê, "Nghề của chúng ta, không cẩn thận sẽ bị khán giả chỉ trích, cô chính là trải qua quá ít."

Nhan Khê thấy bộ dáng không được tự nhiên của cô ấy, cười hỏi: "Cô quan tâm đến tôi à?"

"Tôi ăn no rảnh rỗi mới thèm quản cô, không cần tự mình đa tình." Triệu Uyển Đình hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại rời đi.

Nhan Khê nhìn chằm chằm bóng lưng cô ấy một hồi, nhịn không được cười ra tiếng.
Càng hợp tác với Thẩm Tinh Nhan, Nhan Khê lại càng có thể nhận ra năng lực bản thân không đủ, địa vị chủ trì nhất tỷ của đài Đế Đô, thật sự không phải nói cho có.

"Gần đây em tiến bộ rất nhanh." Thẩm Tinh Nhan ngồi trước gương trang điểm bảo chuyên gia trang điểm tẩy trang cho mình: "Xử lý ngôn ngữ, trưởng thành hơn rất nhiều."

"Nếu như không có chị Thẩm dạy, em cũng không thể học được nhiều thứ như vậy." Nhan Khê thật lòng cảm ơn Thẩm Tinh Nhan, "Thật sự rất cảm ơn chị."

"Không cần khách sáo, là em có năng lực lĩnh ngộ mới có được, bằng không chị cho dù mỗi ngày lôi kéo bên tai em dạy, em cũng sẽ không có tiến bộ lớn hơn." Gần đây liên tiếp có truyền thông đồn đại Nhan Khê và Nguyên Dịch sắp kết hôn, cô còn cho rằng Nhan Khê không có tâm tình dẫn chương trình tốt, không ngờ là cô nghĩ sai, Nhan Khê không chỉ mỗi một kỳ đều rất nghiêm túc, hơn nữa còn dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần trưởng thành.
Nếu như mười năm trước cô gặp được Nhan Khê, có lẽ sẽ không có tâm tính bình thản như vậy, bởi vì loại thiên tài này thật sự khiến người ta ghen tị.

Hai người tẩy trang xong, Nhan Khê thấy Thẩm Tinh Nhan nhận được một cuộc điện thoại, có lẽ là ngón tay không cẩn thận chạm vào màn hình, mở loa ngoài.

Nhan Khê nghe thấy đầu dây bên kia truyền ra một giọng nam, cô không hiểu sao cảm thấy giọng nam này có chút quen tai. Nhưng Thẩm Tinh Nhan nhanh chóng tắt tính năng rảnh tay, cho nên trong thời gian ngắn cô cũng không có đầu mối gì. Quan trọng nhất là, cô cũng không thích rình mò sự riêng tư của người khác, cho nên quay đi liền đem chuyện này quên ở sau đầu.

Trở lại phòng làm việc do Kênh 8 an bài cho mình, Nhan Khê nhìn xương rồng không tinh tế trên bàn mình, nhìn sắc trời âm u bên ngoài, trên mạng nói xương rồng cho phơi nắng một chút là tốt rồi, loại thời tiết này lấy đâu ra mặt trời, chuyển ra bên ngoài có phải sẽ bị đông lạnh ẻo luôn hay không?
Trong đầu nghĩ đến những thứ lộn xộn, Nhan Khê lại xem kế hoạch chương trình 《Chuyện quanh ta》, chọn hai người mà mình cảm thấy ứng ý chuẩn bị tự mình đi quay phim.

Vừa mới làm xong ý tưởng sơ lược, cửa văn phòng bị gõ, người đi vào là đồng nghiệp bộ phận quảng cáo.

Vừa nhìn thấy đồng nghiệp trong bộ phận quảng cáo, Nhan Khê liền cảm thấy có chút đầu to, cô cầm giấy tờ che mặt: "Mỹ nhân tỷ tỷ, hôm nay em rất bận rộn."

"Hôm nay không nhờ em giúp chúng tôi hợp tác nữa." Đồng nghiệp phòng quảng cáo cười hì hì nói, "Tối nay bộ phận chúng tôi tụ tập ăn cơm, tốt xấu gì em cũng coi là viện trợ từ nước ngoài của bộ phận chúng tôi, cho nên chủ nhiệm bộ phận của chúng tôi cố ý để tôi mời em."

"Mỹ nhân, thật không khéo, hôm nay em có hẹn rồi, chị hiểu hôn." Nhan Khê ném cho đối phương một ánh mắt tú ân ái.
"Tôi hiểu tôi hiểu." Đồng nghiệp bộ phận quảng cáo cũng không cưỡng cầu, "Vậy lần sau có cơ hội gọi em sau."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Tiễn đồng nghiệp trong phòng quảng cáo đi, Nhan Khê nhìn thời gian, chuẩn bị về nhà. Trên thực tế đêm nay cô không hẹn với Nguyên Dịch, mấy ngày nay Nguyên Dịch bận đến mức chân không chạm đất, thường quên ăn cơm, may mắn còn có cô nhớ gọi cho anh bữa ăn dinh dưỡng, bằng không đã sớm phát tác bệnh dạ dày.

Nhưng Nhan Khê phát hiện, mỗi lần chỉ cần cô nói dối, sẽ thành sự thật. Nhìn Từ Nhã đứng ngoài cửa lớn, Nhan Khê hối hận sâu sắc vì đã không lĩnh hội được tinh túy của câu chuyện "Cậu bé chăn cừu và đàn sói".

Trước đây có một đứa trẻ thích nói dối, và sau đó đứa bé đã bị sói ăn thịt.
Nhan Khê rất muốn làm bộ như không nhìn thấy gì, đi qua bên cạnh Từ Nhã. Nhưng Từ Nhã mở miệng gọi cô lại, hiển nhiên là cố ý đến gặp cô.

"Nhan tiểu thư, chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện không?" Từ Nhã một tay xách túi xách, tay kia không ngừng tém tóc mai bên tai, bà ấy đang khẩn trương.

Nhan Khê gật đầu.

Từ Nhã thở phào nhẹ nhõm, lúc xoay người rời đi, thậm chí còn vấp chân một chút, nếu như không phải Nhan Khê đúng lúc đỡ lấy bà, đại khái bà sẽ ngã một cái.

"Cám ơn." Từ Nhã xấu hổ cảm ơn Nhan Khê, Nhan Khê cười cười không nói gì.

Nhan Khê không ngồi xe của Từ Nhã, Từ Nhã tựa hồ cũng không kiên trì, bà ngồi theo vào xe Nhan Khê, để tài xế của mình lái xe đi theo phía sau.

Xe chạy ra một đoạn thật dài, sau khi yên tĩnh thật lâu, Từ Nhã nói ra một câu: "Nhan tiểu thư thật có năng lực, còn có thể tự mình lái xe."
"Bây giờ rất nhiều cô gái sẽ tự lái xe" Nhan Khê dừng xe ở ngã tư đèn giao thông, "Dì quá khen."

"Vậy sao." Từ Nhã cười gượng vài tiếng, trong xe lại khôi phục bầu không khí xấu hổ.

Cuối cùng hai người tìm một quán trà hoàn cảnh thập phần yên tĩnh ngồi xuống, ngồi ở trên lầu có thể nhìn thấy núi giả cùng với hồ cá koi dưới lầu, Từ Nhã tựa hồ rất thích địa điểm như vậy, Nhan Khê cảm thấy cử chỉ của đối phương đều trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Cô cho rằng Từ Nhã sẽ móc ra một khoản tiền để cho cô rời khỏi Nguyên Dịch, nhưng hai người ngồi một tiếng đồng hồ, Từ Nhã chỉ nói đến tình cảm của bà và chồng tốt bao nhiêu, trước kia xem nhẹ con mình có bao nhiêu áy náy, hiện tại rất hối hận vân vân mây mây.

Nhan Khê không hiểu rõ dụng ý của bà ấy, nếu làm ba mẹ cảm thấy hối hận, nên tận lực bù đắp cho đứa nhỏ bị tổn thương, nói với bạn gái như cô có ích lợi gì?
Bất quá thấy đối phương đàm luận hưng phấn không giảm, Nhan Khê yên lặng tiếp tục pha trà cho đối phương.

"Hiện tại trong phòng vắng vẻ, Tiểu nhị dọn ra ngoài, anh cả cũng không thích trở về." Từ Nhã rũ mắt xuống, thở dài nói, "Nhan tiểu thư, tình cảm của cô và Tiểu nhị rất tốt, nó nhất định sẽ nghe lời cô. Cô... có thể giúp tôi khuyên nhủ nó, không nên tức giận với chúng tôi, ba hắn nói những lời đó không phải là cố ý. Ba nó sĩ diện, không thể xin lỗi con trai mình, nhưng tôi biết ông ấy rất hối hận."

Từ Nhã không nói ba Nguyên Dịch đến tột cùng muốn nói cái gì, nhưng cô suy đoán, những lời này đại khái có liên quan đến cô, bằng không Từ Nhã hẳn là sẽ nói ra, mà không phải bây giờ ngữ ngữ không rõ như vậy.

"Dì Từ, tuy rằng con là vãn bối không hiểu chuyện lắm, bất quá con cảm thấy loại chuyện này, chú ý chính là muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông. Nếu như giữa chú dì và Nguyên tiểu nhị có hiểu lầm hay là lỗi lầm gì, hẳn là chú dì nên tự mình giải quyết, con nghĩ... Con không có khả năng thuyết phục anh ấy."
"Tại sao?" Từ Nhã khó hiểu nhìn Nhan Khê, "Chẳng lẽ cô không muốn nhìn gia đình Tiểu nhị hòa thuận sao?"

"Người đều có thân xa cách gần, nếu như con thật sự muốn tham gia loại chuyện này, con sẽ đứng ở bên cạnh Nguyên tiểu nhị, mà không phải giúp chú dì nói chuyện." Nhan Khê bưng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, "Trên thực tế, từ đầu đến cuối con không tham dự chuyện này, đã là bởi vì gia giáo tốt đẹp nhà con không cho phép con làm như vậy."

Bằng không lấy ba mẹ Nguyên gia rút đi quyền quản lý của Nguyên tiểu nhị ở Trường Phong, làm hại hắn bị cư dân mạng chê cười, cô đã sớm không cho vợ chồng Nguyên gia sắc mặt tốt, thậm chí còn làm ra chút chuyện khiêu khích ly gián, để Nguyên tiểu nhị triệt để cùng ba mẹ căng thẳng.

Từ Nhã sửng sốt, bà kinh ngạc nhìn Nhan Khê một lúc lâu, thế nhưng cũng không tức giận, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: "Cũng đúng, tất cả mọi người đều thích hướng về phía người mình, cô như vậy cũng không có gì sai."
"Thật ngại quá, hôm nay là tôi quấy rầy Nhan tiểu thư." Từ Nhã đứng lên: "Tuy rằng lúc trước cùng Tiểu nhị tranh cãi một chút không vui, nhưng tôi cùng ba Tiểu nhị đã không nhúng tay vào chuyện giữa cô và Tiểu nhị nữa, mong Nhan tiểu thư yên tâm."

Lúc xuống cầu thang, Nhan Khê lại đỡ Từ Nhã một cái.

"Nhan tiểu thư, cô là một cô gái rất tốt." Từ Nhã ngồi trước xe, xoay người hỏi Nhan Khê, "Nhưng mà cô thật sự không có ý định đổi công việc khác sao?"

"Con cảm thấy công việc hiện tại rất tốt, không cần phải thay đổi." Nhan Khê lễ phép mỉm cười.

Từ Nhã có chút thất vọng, bất quá nghĩ đến lời lão gia tử trong nhà nói, rốt cuộc không nói gì, trầm mặc ngồi lên xe rời đi.

Nhan Khê đứng tại chỗ vài phút, xoay người đi vào một nhà hàng danh tiếng gần đó, sau khi đóng gói xong đồ ăn, lái xe đến công ty Ân Thái.
Tòa nhà của tổng công ty Ân Thái được xây dựng vô cùng khí phái, Nhan Khê đỗ xe xong, vừa đi tới cổng công ty, bảo vệ ở cửa liền hành lễ cho cô, cô gật đầu trả lời, mới đi vào đại sảnh.

Quầy lễ tân là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn thấy Nhan Khê xuất hiện, đầu tiên là ngẩn người, sau đó hai mắt phát sáng chào hỏi cô: "Nhan tiểu thư, cô đến thăm Nguyên tổng sao?"

"Vâng."

Nhan Khê cười cười với hai cô gái: "Làm phiền."

Cô gái lễ tân cười tủm tỉm nói với Nhan Khê hiện tại Nguyên Dịch đang ở đâu, sau khi Nhan Khê đi vào thang máy, các cô ấy còn vẫy tay với Nhan Khê.

Đến tầng, Nhan Khê tùy ý có thể nhìn thấy nhân viên đi đi lại lại vội vã, những người này mặc bộ đồ nghề nghiệp thẳng tắp, trước ngực đeo thẻ công việc, cô cầm hộp giữ ấm, trước mặt những tinh anh của công ty này, có vẻ có chút không hợp nhau.
Bất quá ánh mắt tinh anh của các nhân viên này nhìn cô đều rất ôn hòa, bầu không khí chỉnh thể làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Nhan Khê đi tới văn phòng Nguyên Dịch, văn phòng mở nửa khép lại, cô đứng ở ngoài cửa, vừa lúc nhìn thấy anh đứng mặt đối mặt với một người phụ nữ tướng mạo diễm lệ.

----

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên tiểu nhị: Anh thực trong sạch, so hành lá đậu hủ muốn trong sạch hơn!

Ngủ ngon ~

Bình luận

Truyện đang đọc