Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Tại trường đua ngựa, Nhan Khê thay trang phục cưỡi ngựa, trên trường đua ngựa có vài vị khách đang phi ngựa, cách xa cô không thấy rõ những người này trông như thế nào, lấy quan hệ bạn bè của cô ở Đế Đô, cho dù thấy rõ diện mạo của những người này, đại khái cô cũng không biết họ là ai.
"Nhan Tiểu Khê, "Nguyên Dịch cưỡi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm đi tới trước mặt cô ấy, "Lên đi."
Lần này Nhan Khê không có tự mình tạo ra động tác khó, thành thành thật thật giẫm lên ghế trèo lên lưng ngựa, cô phát hiện con ngựa này là con ngựa lúc trước, nhưng yên ngựa hình như đã thay đổi, hôm nay ngồi thoải mái hơn lần trước rất nhiều.
Không nghĩ tới Nguyên tiểu nhị còn rất cẩn thận, yên ngựa này là vì cô mà thay đổi?
"Chúng ta đi chậm hai vòng trước." Nguyên Dịch không hiểu sao cảm thấy để Nhan Khê từ sau lưng ôm mình có chút không được tự nhiên. Anh nên để Nhan Khê ngồi trước mình, anh muốn cùng Nhan Khê thay đổi vị trí, nhưng sợ Nhan Khê nhìn ra anh có mưu đồ khác, liền nghẹn lại những lời này trở về, "Trường đua ngựa có hơi nhỏ một chút, nhưng để duy trì bố cục ban đầu của biệt uyển, cho nên không thể dở bỏ kiến trúc bên cạnh."
"Nhỏ?" Nhan Khê nhìn trường đua ngựa rộng rãi vô cùng, một lúc lâu không nói nên lời, chỗ nào nhỏ vậy?
"Nguyên tiểu nhị, anh nếu nói những lời này trước mặt người ngoài, sẽ bị đánh."
"Không nói với người ngoài, chỉ có nói với cô" vành tai Nguyên Dịch lại bắt đầu chuyển sang màu đỏ, "Cô và những người đó không giống nhau."
"Chỗ nào không giống nhau?" Nhan Khê cười tủm tỉm hỏi, "Là bởi vì tôi đẹp hơn?"
Nguyên Dịch:...
Có đôi khi anh nhịn không được mà hoài nghi, tim, gan, lá lách, phổi, thận, mắt, não của anh có chỗ nào không ổn, vì sao hết lần này tới lần khác đi coi trọng nữ nhân này như vậy? Nói những lời mập mờ một cách lộ liễu như vậy, sao cô lại không nghe ra được?
Đang nghĩ ngợi, thắt lưng của anh bị Nhan Khê nhẹ nhàng chọt một cái: "Nguyên tiểu nhị, bọn họ nói người không biết cưỡi ngựa, ngồi ở phía sau tương đối nguy hiểm, nếu không anh đổi vị trí với tôi đi?"
Nguyên Dịch điều khiển ngựa dừng lại, xoay người xuống ngựa, nói với Nhan Khê: "Cô dịch lên phía trước một chút."
"Tôi không dám cử động" Nhan Khê mở to hai mắt, đầy sương mù nhìn Nguyên Dịch, "Anh, anh đỡ tôi."
Lúc Nhan Khê nói không dám cử động, Nguyên Dịch đã nắm lấy một tay cô, sau đó đỡ eo cô, giúp cô từng chút một di chuyển về phía trước. Eo của Nhan Khê mềm mại nhỏ nhắn y như trong tưởng tượng của anh, sau khi đỡ cô, anh có loại xúc động muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng có một câu nói rất hay, tình yêu cần sự tôn trọng, nếu bạn bị du͙ƈ vọиɠ sai khiến, thì bạn vẫn chưa đủ tư cách để nói lời yêu đương.
Anh thuần thục trèo lên lưng ngựa, từ phía sau Nhan Khê vòng qua hai tay, kéo dây cương của ngựa, tư thế này giống như đang ôm cô vào trong ngực vậy. Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao có người nói "Có được em như có được cả thế giới", trước kia anh cảm thấy lời này quá giả tạo, nhưng hiện tại, không còn từ ngữ nào có thể hình dung cảm giác của anh bằng câu nói này.
"Lúc ngựa chạy có thể sẽ hơi lạnh" Nguyên Dịch cẩn thận thu hai cánh tay lại một chút "Nếu lạnh, nhớ nói tôi biết."
"Ừm."
Nhan Khê cúi đầu nhìn cánh tay vòng quanh mình, cười tủm tỉm gật đầu.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Con ngựa đi không nhanh, thỉnh thoảng có người từ phía sau bọn họ vượt qua, nhưng không biết có phải là ảo giác của Nhan Khê hay không, cô phát hiện những người này sau khi vượt qua, đi về phía trước một đoạn, đều sẽ len lén nhìn về phía sau vài lần, giống như cô và Nguyên Dịch là sinh vật quý hiếm gì vậy.
"Nguyên tiểu nhị, anh cảm thấy hai chúng ta hiện tại giống cái gì không?"
"Giống như cái gì?" Nguyên Dịch có chút tâm viên ý mãn, trong đầu anh đầy suy nghĩ, Nhan Tiểu Khê tóc thật thơm, cổ thật trắng, hắn muốn chạm vào mặt cô, nhưng anh không dám.
"Giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích" Nhan Khê tự mình nở nụ cười, "Có điều anh không giống hoàng tử cho lắm."
Nguyên Dịch:...
Quên đi, hắn không so đo với nữ nhân.
Dù sao kết cục trong truyện cổ tích, hoàng tử cùng công chúa sẽ sống hạnh phúc bên nhau, hắn không ngại bị cô đùa giỡn vài câu. Nhìn Nhan Khê như đang tựa vào trong ngực mình, Nguyên Dịch có loại ảo giác hai người bọn họ là người yêu của nhau.
"Nhan Tiểu Khê, tôi..."
"Nguyên tiểu nhị" Chu Hàn cưỡi ngựa chạy tới.
Vui vẻ nói, "Tớ từ xa đã nhìn rất giống hai người, không nghĩ tới thật sự là..." Nguyên Dịch liếc mắt nhìn hắn, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò, ngay lúc thời khắc mấu chốt, bóng đèn lại xuất hiện.
"Đúng rồi, tớ nhớ tới còn có người bạn muốn đi đón, các cậu cứ chậm rãi chơi." Chu Hàn phản ứng rất nhanh, quay đầu ngựa, trong nháy mắt liền chạy đi thật xa.
Nhan Khê nhìn bóng lưng hắn đi xa, phong cách làm việc của mấy công tử hào môn, đều như thế... Nói chuyện không ăn nhập gì với nhau?
"Bạn bè của anh ai cũng đều rất thú vị." Nhan Khê nhịn không được cười nói, "Khó trách quan hệ các anh tốt như vậy."
Đây là khen hắn hay tổn thương hắn vậy? Nguyên Dịch nửa ngày lấy hết dũng khí, lại bị bạn hắn đến phá đám, lại phải nhịn xuống. Tục ngữ có câu, một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt không còn, anh sợ Nhan Khê thấy rõ tâm tư của mình, sợ Nhan Khê ngay cả bạn bè cũng không muốn có quan hệ với anh.
/Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt không còn: ý bảo làm việc gì cũng nên dứt khoát một lần cho xong/
"Phi!" Anh vỗ vỗ con ngựa, con ngựa vốn còn chậm rãi đi về phía trước, cất bước chạy nhanh.
"Ngựa ngoan, mau chạy nhanh một chút, chạy xong Nguyên tiểu nhị sẽ cho bé ăn cỏ."
"Cô hát vớ vẩn gì vậy." Tâm tình Nguyên Dịch có chút buồn bực, bị Nhan Khê đùa giỡn, buồn bực cũng không còn nữa, "Nghiêm túc một chút."
"Trước mặt anh, tôi nghiêm túc không nổi" Nhan Khê thẳng thắn nói, "Tôi nghiêm túc rất đáng sợ đó."
"Đáng sợ cỡ nào?" Vừa vặn gió thổi lên, Nguyên Dịch lo lắng gió quá lớn, nâng cao một cánh tay ngăn ở bên má Nhan Khê, giúp cô cản gió lạnh thổi tới, "Sao tôi lại khiến cô nghiêm túc không nổi?"
"Vì anh là bạn trai của tôi."
Trái tim Nguyên Dịch thình thích nhảy cả lên.
"Mặc dù là giả."
Trái tim điên cuồng nhảy không ngừng, giống như là treo lên cao 10 mét, ầm một tiếng đập vào trong nước, nhất thời an tĩnh không ít.
"À."
Nhan Khê ngồi ở phía trước vụиɠ ŧяộʍ cười cười, thân thể hơi dựa về phía sau, giống như con chim nhỏ cuộn mình vào cái tổ ấm áp, "Nguyên tiểu nhị, trước kia anh nói anh thích em gái ngực to chân dài, vậy anh đã tìm được người hợp khẩu vị chưa?"
Nguyên Dịch:...
Hắn thuận miệng nói, cô sao lại nhớ kỹ như vậy? Sớm biết hắn sẽ mắt mù coi trọng Nhan Khê, lúc trước sẽ không nói những lời như vậy, ôm đá đập chân.
"Cái gì ngực lớn, nếu không phải vì để cho cô an tâm ngồi xe của tôi, tôi sẽ hy sinh hình tượng của mình, nói loại lời này sao?" Loại thời điểm này, chỉ có thể đánh chết không nhận nợ mới là cách thông minh nhất, Nguyên Dịch tuy rằng chưa từng nói những lời yêu đương, nhưng vào giờ khắc này, anh đã nắm được sự linh hoạt cơ trí của đám đàn ông khi đối mặt với nguy cơ, đại khái loại thói quen đánh chết cũng không nhận nợ này, đã khắc vào trong gen đàn ông, cho nên bọn họ mới có thể vô sư tự thông.
"Ngoạii hình và vóc dáng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là cảm giác." Nguyên Dịch nghiêm túc nói, "Trước khi gặp đúng người, ai cũng không thể cam đoan mình thích kiểu người nào."
Giống như chính hắn.
Lúc trước hắn làm sao có thể nghĩ tới, hắn sẽ thích người hay đấu võ mồm với mình, còn thích nữ nhân hại mình bị toàn trường phê bình.
Đây đều là số phận.
"Vậy cũng đúng, trước kia tôi cảm thấy mình thích người đàn ông da trắng xinh đẹp, lịch sự nho nhã, trước khi Tống Triều uy hiếp công việc của ba tôi, nói thật thì hắn rất phù hợp với khẩu vị của tôi."
Bàn tay của Nguyên Dịch siết chặt dây cương, thích thở không thông.
"Nhưng ánh mắt này cũng rất khó hiểu." Sau khi tiếp xúc với hắn, Nhan Khê lắc đầu cảm khái nói, "Tôi thế nhưng đối với Tống Triều không hề có cảm giác, chẳng lẽ là tôi có thể xuyên qua sự việc, thấy được bản chất của hắn?"
Tâm tình từ sương mù chuyển sang nắng ấm, Nguyên Dịch gật đầu: "Xem ra mắt của cô vẫn còn sử dụng được."
"Cảm ơn đã khen ngợi" Nhan Khê vỗ vỗ cánh tay hắn, "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
"Tiểu Nguyên tổng ngài khách khí, về sau ngài có nhu cầu gì, cứ việc nói một tiếng, lão Vương tôi nhất định vượt lửa băng sông, không từ chối." Vương tổng cười cười dẫn đường, " Nghe nói Tiểu Nguyên tổng thích cưỡi ngựa, khu biệt uyển này cũng có trường đua ngựa, mà còn có đầy đủ hết mọi thiết bị, đợi chút nữa sẽ chọn cho ngài con ngựa tốt nhất."
"Vương tổng khách khí." Nguyên Bác cùng đối phương hàn huyên, không nói cho vị Vương tổng này biết, biệt uyển này chính là sản nghiệp của em trai hắn.
Đoàn người xuyên qua hành lang dài đi tới trường trường đua ngựa, Nguyên Bác đang nói chuyện với mọi người bỗng nhiên dừng lại, có chút không dám tin chớp chớp mắt.
"Tiểu Nguyên tổng? Tiểu Nguyên tổng?" Vương tổng thấy Nguyên Bác đột nhiên không nói lời nào, ánh mắt còn nhìn chằm chằm một đôi nam nữ trên trường đua ngựa, trong lòng âm thầm có chút kỳ quái, Nguyên tổng quen biết đôi nam nữ này sao?
Đang lúc hắn tò mò, chỉ thấy con ngựa đôi nam nữ kia đang cưỡi đang dần chạy vào, hắn nghe được Tiểu Nguyên tổng mở miệng.
"Nguyên Dịch!"
Nhan Khê đang nói chuyện với Nguyên Dịch về chuyện cao trung Đế Đô, cô học ở trường này không được mấy tháng, cho nên ký ức cũng không nhiều, chỉ nhớ rõ trường học có mấy quyển sách kia, hình như còn có bức tượng gì nữa.
"Bức tượng đã không còn nữa" Nguyên Dịch rất tùy ý nói, "Gia đình tôi một lần nữa quyên tiền khắc một bức tượng khác."
"Tại sao phải một lần nữa..."
"Nguyên Dịch!"
Lời nói của Nhan Khê bị cắt đứt, cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, trên hành lang có mấy người đàn ông mặc âu phục, người đi đầu có chút quen mắt, hình như là... Anh trai của Nguyên tiểu nhị?
"Khụ." Cô còn muốn thừa dịp hôm nay, xác định chuyện tình cảm của hai người, không ngờ đến nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, xem ra kế hoạch của cô phải khéo dài hơn rồi.
"Anh" Nguyên Dịch cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không nhìn hoàng lịch, bóng đèn đều sáng hơn một cái, chính là đến phá hư bầu không khí.
Nguyên Dịch đỡ Nhan Khê xuống ngựa, cởi mũ bảo hộ xuống đưa cho nhân viên công tác, mang theo Nhan Khê đi tới trước mặt Nguyên Bác: "Anh hai"
"Ừm" Nguyên Bác gật gật đầu, lịch sự cười nói với Nhan Khê, "Cô chính là Nhan tiểu thư? Hân hạnh được gặp."
"Xin chào Nguyên tiên sinh" Nhan Khê bắt tay đối phương, hai bên đều rất khách khí.
Mọi người phía sau Nguyên Bác lúc này mới phản ứng lại, thì ra là nhị thiếu gia Nguyên gia, khó trách Tiểu Nguyên tổng luôn chủ động mở miệng chào hỏi.
"Nguyên nhị thiếu, xin chào."
Nhan Khê nghe bọn họ gọi Nguyên Bác là Tiểu Nguyên tổng, nhưng lại gọi Nguyên Dịch là Nguyên nhị thiếu, trong mắt những người này, Nguyên Dịch chỉ là nhân vật phụ của Nguyên gia mà thôi. Cô quay đầu nhìn Nguyên Dịch, phát hiện anh dường như đã sớm quen với cách xưng hô này, trên mặt không có nửa điểm bất mãn.
Tuy rằng Nguyên Dịch không quan tâm, nhưng trong lòng cô lại có chút không thoải mái.
Nguyên tiểu nhị nhà cô có năng lực như vậy, dưới trướng lại có nhiều sản nghiệp, những người này có phải bị mù mắt hay không?
"Em trai tôi là ông chủ công ty Ân Thái, mọi người gọi cậu ấy là Tiểu Nguyên là được, không cần khách khí như vậy." Nguyên Bác ngữ khí bình thản, "Vị bên cạnh này là bạn gái cậu ấy, Nhan Khê."
Nhan Khê: Hả, bây giờ cô có xem như đang ra mắt gia trưởng không?
Tốc độ này có nhanh quá không?
Quay đầu nhìn Nguyên Dịch, cười đến vẻ mặt hòa khí, tựa hồ đối với cách giới thiệu của Nguyên Bác, rất vừa ý.
Rất tốt.
....