DƯỚI GỐC CÂY SỒI

Maximilian Calypse lo lắng đi đi lại lại trong phòng tranh.

Nàng căng thẳng đến nỗi chẳng nhận ra mình đang cắn móng tay cho đến khi Công tước xứ Cross bước vào. Vừa nghe thấy tiếng gậy của ông nện xuống sàn là Max đã vội giấu tay mình sau lưng.

“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần về cái thói bẩn thủi ấy rồi hả?”

“Con xin, xin lỗi…”

Max cúi đầu thấp đầu trước giọng nói lạnh lùng của cha nàng. Ngài công tước chậc lưỡi nhìn khắp phòng.

“Đừng có làm xấu mặt tao. Mày may mắn hơn những gì mày đáng được nhận đấy. Tao sẽ không tha thứ nếu mày gây ra rắc rối cho gia đình vì cái cách cư xử dơ bẩn của mày.”

Lưng nàng toát mồ hôi lạnh. Nàng sợ đến cứng người, mở miệng một cách khó khăn:

“Thưa cha, con sẽ làm mọi thứ theo lời cha. Con sẽ.. chàng,ngay khi, chàng đến…”

Nàng có thể đọc được vẻ mặt cha mình thế nào mà chẳng cần ngước lên. Khi nàng nói, ông luôn nhìn thẳng nàng với ánh mắt chán ghét.

Max cố nói chuyện một cách bình tĩnh nhất có thể:

“Thưa cha, con sẽ cố, con sẽ cố ạ. Cuộc, cuộc hôn nhân này, cuộc…”

“Thôi”

Ngài công tước gõ mạnh cây gậy xuống sàn.

“Ngay cả hôm nay… nhưng không. Mày không thể bình tĩnh trong vài tiếng được à? Tên nào mà thèm lấy một đứa nói lắp bắp như ngựa làm vợ hả!”

“Con-con…”

“Riftan Calypse không còn là 1 tên hiệp sĩ thấp kém nữa! Hắn giờ là một trong những bậc thầy kiếm thuật của lục địa, và còn là một “chiến binh dũng mãnh” tiêu diệt được Rồng Đỏ! Nếu nó muốn, Giáo Hội cũng sẽ chấp thuận cho nó ly hôn với mày.”

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy kinh khủng rồi, ông ta thở dài ngao ngán. Trán ông nhăn lại.

“Vì danh dự nhà Cross, mày không nên ly hôn với với một hiệp sĩ đến từ thiên đường! Không thể vì một đứa con gái ngu ngốc trong nhà mà cả gia tộc trở thành trò cười cho thiên hạ được.”

Nàng cắn môi. Nàng muốn nói đó không phải lỗi của mình mà cứ ứ nghẹn trong cổ họng. Nàng chưa từng muốn kết hốn với Riftan Calypse và nàng biết chàng cũng nghĩ thế. Không phải chính công tước là người đã thúc đẩy cuộc hôn nhân không ai mong muốn này sao?

Dù ông ta có đọc được những suy nghĩ nổi loạn của nàng hay không, thì cha nàng vẫn giữa bộ mặt lạnh lùng.

“Phải chi mày đẹp được bằng một nửa Rosetta… Không, ít nhất thì cũng phải bình thường bằng nửa con bé, thì tao đã chẳng phải tìm cách này để làm hắn bằng lòng.”

Khi nhớ đến người chị em cùng cha khác mẹ của mình, người có vẻ đẹp tựa đóa hồng, những lý lẽ trong nàng dần tan ra thành cát. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống của nàng, Công tước xứ Cross tàn nhẫn nói.

“Ngay cả vua Ruben cũng muốn hắn làm con rể ổng, dù đối phương có từ chối thì việc đó cũng có thể xảy ra! Tất cả là do mày không giữ được trái tim hắn ta.”

“Nh-nhưng…chàng-chàng, sau đám cưới, ch-chàng đã rời đi vào hôm sau…”

Nàng định cãi lại rằng nàng có thể níu giữ trái tim chàng nếu nàng có cơ hội để mở lời. Nhưng chưa kịp thốt lên thì cây gậy đã giáng xuống người Max, nàng giật mình khuỵu xuống. Cơn đau dữ dội đến nỗi nàng chẳng thể hét nổi.

“Đừng có nghĩ đến việc cãi lại tao. Chỉ nghĩ đến thói quen kinh tởm của mày là tao đã thấy giận điên người rồi.”

Nàng vội gật đầu, sợ bị ăn đập lần nữa. Công tước, đang mím chặt môi như muốn đay nghiến lần nữa, thì chợt nghe có tiếng gõ cửa. Tiếng nói nhẹ từ người hầu truyền đến.

“Thưa ngài, Hiệp sĩ vùng Remdragon đã đến ạ.”

“Dẫn anh ta đến phòng tranh.”

Max kinh hãi nhìn cha nàng. Ông ta tức giận nghiến răng đe dọa:

“Nói rõ cho Calypse biết mày không thể ly hôn! Một lần nữa, nếu mày làm cả gia tộc chịu nhục nhã, mày sẽ phải trả giá đắt!”

Rồi ngài công tước rời khỏi phòng, bỏ lại Max một mình. Nàng khó khăn đứng dậy, vịn vào cửa sổ, nín thở chờ cơn đau dịu đi.

Những tia nắng mùa thu rọi xuống ánh mắt đau khổ của nàng. Nàng vẫn cố nuốt nước mắt vào trong. Có khóc cũng chẳng cứu vãn được tình thế. Mà có khi chỉ càng làm nàng thêm đáng thương mà thôi.

Max siết chặt bàn tay run run của mình. Nàng phải ngẩng cao đầu. Đối với một người phụ nữ trong xã hội này, ly hôn tựa như một bản án tử. Không chỉ bị chễ giễu mà còn là một vết nhơ không thể xóa bỏ đối với cả gia đình.

Bình luận

Truyện đang đọc