Trước câu hỏi thét lên từ nàng, môi chàng nhếp lên đầy giễu cợt.
“Ta đã nói rồi, nàng là vợ ta. Chúng ta đã làm chuyện đó từ 3 năm trước. Sao nàng còn giả vờ ngây thơ vậy?”
Max đỏ từ đầu tới chân. Xấu hổ, mặt nàng nóng lên thấy rõ, tay bồn chồn túm lấy chăn.
“Khỉ thật, đừng có hoảng hốt thế, ta chỉ thay quần áo cho nàng thôi! Lẽ ra hôm tân hôn nàng nên ngất đi nếu thấy ghê tởm khi biết ta chạm vào nàng!”
Vai nàng run rẩy; tâm trí hỗn độn kinh khủng. Vô cùng tức giận, Riftan thốt lên, “Một phu nhân quý tộc hư hỏng đang chán nản, thậm chí tức giận chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này.”
Max đỏ mặt lẩm bẩm không rõ ràng, “Em xin lỗi.”
Đáp lại lời xin lỗi của nàng chỉ là sự yên tĩnh. Ngay sau đó, Max nghe tiếng bản lề cửa đóng lại khi Riftan rời đi. Chỉ còn một mình nàng với bốn bức tường lạnh lẽo.
Nàng thất vọng lắc đầu. Hôm nay nàng đã làm chồng mình thất vọng bao lần rồi? Vẫn chưa có lần nói chuyện bình thường nào kể từ khi hai người gặp lại vài giờ trước. Có sao không nếu chàng cứ như thế?
Max cắn môi lo lắng. Riftan giờ coi nàng là vợ, nhưng không dám chắc chuyện sau này được. “Không,khi nào chàng suy xét lại chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Nỗi sợ chuyện ly di vẫn đeo bám nàng, khiến nàng thấy chán ghét bản thân.
“Nếu chàng nhận ra mình là kẻ vô dụng thì sao? Chàng chắc chắn sẽ càng căm ghét mình hơn.”
Chàng là một hiệp sĩ, đi lên bằng chính khả năng của mình. Giờ chàng đã có danh tiếng, hiển nhiên sắp tới chàng sẽ được mời đến những buổi xã giao hay các yến tiệc.
Nghĩ về điều đó, Max thở dài, càng thêm chán nản. Nàng hiểu rõ mình không phải người vợ sẽ được chồng mình khoe ra ngoài. “Chắc chắn chàng sẽ sớm nhận ra và bắt đầu đánh đập mình… giống như cha. Sao mình không về nhà mong cha thứ lỗi trước khi điều ấy diễn ra?”
Nàng nhớ lại hình ảnh chàng đứng thẳng, nắm chặt chuôi kiếm. Chàng chỉ một nhát đã xẻo được con quái vật to gấp ba chàng. Thật kinh khủng khi nghĩ đến cảnh chàng sẽ vung roi đánh nàng. Viễn cảnh có khả năng sẽ xảy ra ấy khiến nàng run sợ.
“Nhưng… chàng chưa từng đánh mình mà.” Nàng nhíu mày trầm ngâm. Chàng chưa từng vung tay đánh nàng ngay cả nhiều lần bực tức với nàng. Có khi chàng không độc ác như cha.
Nhưng, họ chỉ mới gặp lại nhau. Không thể nói trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Đang cân nhắc đến những điều có thể xảy ra thì nàng nghe thấy tiếng lạch từ cửa vào. Riftan trở lại phòng với một khay đựng bánh mì và súp nóng hổi.
“Đây là bánh mì lúa mạch và súp rau củ. Nàng hãy ăn trước rồi hẵng ngủ. Chúng ta ở lại nhà trọ này tối nay và ngày mai sẽ rời đi ngay khi mặt trời.”
Chàng khay thức ăn xuống cạnh giường. Max chớp chớp mắt. Chàng tức giận rời đi và mang đồ ăn về như chưa có chuyện gì cả. Người đàn ông này… thật khó đoán.
“Nàng nghĩ gì vậy? Ăn đi không nguội.”
Nàng vội vàng bưng bát súp và lấy thìa gỗ.
“Cảm ơn chàng, ta sẽ ngăn ngay..”
Max khuấy bát súp, thổi và đưa lên miệng. Có hơi nóng, nhưng cũng không làm phồng rộp lưỡi nàng. Thành thật mà nói, nàng không đói, nhưng vẫn cố ăn vài thìa, sẽ giúp nàng thấy ổn hơn.
Sau một phút, nàng đặt thìa xuống, không thể không liếc chồng mình. Chàng ngồi chiếc ghế cạnh giường và đang lau kiếm. Trông chàng trẻ hơn 2 3 tuổi so với tuổi thật.
“…Nàng nhìn gì thế? Sao không ăn tiếp?”
Chàng có mắt sau gáy à? Nàng đỏ mặt khi nghĩ chàng phát hiện ra nàng đang nhìn trộm.
“Em-em muốn thay…” Nhìn xung quanh, nàng nói, “Em không thấy you phục của mình đâu cả.”
Chàng quay lại, chần chừ hé miệng, dùng thìa khuấy bát súp,
“Giờ muộn rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai ta sẽ mua cho nàng bộ mới.”
“Y, y phục của em…”
“Ta đã bảo dọn phòng giặt rồi.”
Chàng nói chuyện bình tĩnh, khuôn mặt chàng phản chiếu qua thanh gươm rất rõ ràng. Nàng do dự rất lâu rồi mới nói tiếp.
“Quần lót của em. Trả lại đây.”
Lúc này, gương mặt chàng đỏ bừng lên. Chàng xoa mạnh tay lên miệng, rồi mới trả lời một cách điềm tĩnh.
“Bị xé rách rồi.”