Để xóa đi nỗi ô nhục, một người đàn ông trong gia tộc sẽ phải đấu kiếm với Riftan Calypse. Mà cha nàng làm gì có con trai, cũng chẳng có người thân hay hiệp sĩ nào của ông có thể so được với chàng.
Ai mà có thể đánh bại được kiếm sĩ diệt rồng chứ? Cuối cùng, nó chỉ làm ô uế danh tiếng gia tộc và cha nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng. Có khi nàng còn phải đối mặt cái chết trước cả khi chính thức ly hôn ý chứ. Đó là cha nàng mà…
“Vậy làm thế nào…”
“Nhưng chàng sẽ nghe mình chứ?”
Nàng cắn môi, cảm xúc nàng giờ như đang treo leo trên vách đá. Họ kết hôn chỉ vì lợi ích của Ngài Công tước xứ Cross và các hiệp sĩ.
Ba năm trước, khắp lục địa người ta truyền tai nhau rằng Rồng Đỏ vùng Aranthal đã thức tỉnh. Vua Elnuma Ruben Đệ Tam đã hạ lệnh từ chư hầu đến các binh sĩ phải hàng động ngay lập tức.
Đương nhiên, Công tước xứ Cross cùng hiệp sĩ của mình cũng phải tham gia cuộc chiến này. Nhưng cha nàng đã chối bỏ trách nhiệm bằng cách gả nàng cho Riftan Calypse.
Nàng rùng mình khi nhớ về những lời xì xào bàn tán đầy xúc phạm từ những vị khách trong buổi tiệc cưới. Chàng hiệp sĩ quèn, Riftan, bị kéo ra khỏi buổi lễ chỉ vì không thể làm trái ý Ngài Công tước. Sự tức giận và nhục nhã mà chàng chịu đựng thật không thể tượng tưởng được. Vẻ mặt kiềm chế của chàng cũng thật đáng sợ.
“Giá như ta đẹp chỉ bằng một nửa của Rosetta… Có lẽ chàng sẽ thấy tốt hơn và không nghĩ đến chuyện ly hôn.”
Ý nghĩ tự chế nhạo vụt qua đầu nàng. Dù có địa vị thấp, nhưng Riftan Calypse cũng là người đàn ông có diện mạo thu hút. Ngay cả Rosetta, người luôn chế nhạo xuất thân của chàng, cũng phải đỏ mặt khi thấy chàng hiệp sĩ.
Riftan có thể đã có nhiều mối tình lãng mạn với những quý cô xinh đẹp khác. Một người đàn ông như vậy chắc sẽ chẳng để tâm đến một kẻ cà lắm như cô vợ của chàng. Hơn thế nữa, giờ chẳng ai có thể ảnh hưởng đến địa vị của chàng nữa.
“Nếu chàng kết hôn với con gái nhà vua… mình cũng chẳng thể khiến chàng mủi lòng dù có cầu xin thế nào đi nữa.”
Bọn họ chỉ có một đêm bên nhau. Ngày hôm sau, Riftan cùng đoàn quân đã rời đi chẳng lời từ biệt. Thậm chí, chàng còn không gửi cho nàng lấy một bức thư. Nàng nghi ngờ liệu chàng có coi nàng là vợ mình không.
Khi nàng đang ôm mặt rầu rĩ, một giọng nói ảm đảm truyền đến.
“Thật là một cảnh tượng đáng xem.”
Max bất ngờ nhìn lên. Từ khi nào xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa nhìn chằm chằm nàng?
“Cô vợ của ta đang run rẩy, chờ đợi người chồng trở về từ cõi chết.”
Người đàn ông bước đi chậm rãi, nói lên những lời chế giễu. Nàng nhìn lên, đến quên cả hít thở. Riftan Calypse, đang mặc một chiếc áo dài ngang lưng màu xanh trong bộ áo giáp bạc, như một thầy tu, chàng trông cao lớn và hống hách hơn những gì nàng nhớ.
“Ta không mong chờ được chào đón nồng hậu, nhưng cũng chẳng có lý do gì mà nàng lại nhìn ta như dịch bệnh thế.”
Từng lời nói lạnh lùng làm Max tỉnh táo. Mặt nàng cắt không còn giọt máu khi nghĩ rằng nàng đã xúc phạm chàng chỉ ít phút sau khi họ gặp lại.
“Ch-chàng đi, bình an, về an toàn….”
“Mình biết nói gì đây? Mình chẳng biết gọi chàng là gì.”
Riftan? Như thế thì thân mật quá. Ngài Calypse? Nàng sẽ bị chê cười mất. Nàng tự lẩm bẩm một mình, bỗng nàng cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt khiến nàng phải lùi lại.
Nàng không hiểu sao chàng nhìn nàng như vậy. Như thể mọi chuyện chưa đủ tệ hơn, khuôn mặt người đàn ông vì lý do nào đó trở nên lanh tanh. Chàng kéo tay nàng và thốt lên gay gắt.
“Ít nhất cũng phải tỏ ra hạnh phúc chào đón ta chứ.”
Nàng đông cứng lại khi thân thể hai người đứng sát nhau, mùi của vải da, của lũ ngựa, và của hơi mồ hôi xộc vào mũi nàng. Mùi hương nam tính của chàng thoáng qua tâm trí, khơi lại ký ức đã chôn sâu từ 3 năm trước.
Cái nhìn của chàng thật cứng rắn đến nóng bỏng. Chàng nhìn xuống nàng như đang ngắm nhìn một con mồi tươi sống, như một chú chó săn đang chuẩn bị tận hưởng bữa ăn của mình.
Nàng vội vàng rũ mắt xuống, mặt nàng nóng lên như bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời.
Tim nàng đập nhanh từng nhịp, khi những kí ức về cuộc hôn nhân của hai người từ từ trở lại. Cuối cùng chồng nàng đã quay về. Nàng biết đối mặt chàng thế nào đây?