Max tự hỏi liệu người quản gia có cau mày khi nghe nàng nói lắp không. Ngược lại, Rodrigo trang trọng đặt một chiếc cốc bạc và một số dao dĩa khác trước mặt nàng, không biểu lộ bất kỳ nét mặt nào. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng bắt đầu ăn một cách chậm rãi dù đang đói lắm rồi.
Tuy không phải là người hay ăn uống, nhưng Max nhận ra giờ mình chẳng thể buông thìa xuống được. Nàng chỉ thấy thèm ăn kể từ sau cuộc hành trình gian khổ đến Anatol mà chưa có gì để lấp bụng vào đêm qua. Hoặc có thể, do nàng được phục vụ toàn những món ngon.
Nàng nhanh chóng ăn hết sạch bát súp đầy ụ thịt rau. Nàng phết bơ lên bánh mì mới nướng và thậm chí còn ăn hết cả một lát bánh nhân thịt. Khi đã ăn no, cô kết thúc bằng rượu táo ngọt và cảm thấy hơi say say.
“Ngài có muốn ăn thêm nữa không ạ?” quản gia đứng một bên hỏi.
“T-tôi đủ rồi, cảm ơn ngài.”
Nàng nhẹ nhàng lau miệng và đứng dậy khỏi bàn. Sau khi rời khỏi phòng ăn, Rodrigo tiếp tục dẫn nàng đi tham quan lâu đài.
“Lâu đài Calypse được xây dựng cách đây 150 năm bởi Ngài Anatol, một hiệp sĩ của đế chế Roem. Khi Roem sụp đổ, rất nhiều quái vật bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong khu vực này, cho thấy nơi đây đã không còn dưới ách thống trị của Bảy vương quốc nữa. Bốn mươi năm trước, vì lý do địa lý, vùng đất này trở thành một phần của Whedon, nhưng trong những năm đầu thì không có nhiều cư dân đến sinh sống. Do đó, ở những vùng không có người trông coi, lũ quái vật cứ thế sinh sôi nảy nở.
Rodrigo đi ngang qua sảnh và tiếp tục kể lại lịch sử của Anatol.
“Nhưng từ mười năm trước, Ngài Riftan Calypse, lúc đó mười tám tuổi, vừa được phong tước hiệp sĩ, đã trở thành Lãnh chúa của Anatol.”
Bước chân ông chậm lại, giọng nói phấn khích hơn, “Lãnh chúa không chỉ sửa sang toàn bộ lâu đài mà còn cho cải tạo lại các bức tường thành để bảo vệ lãnh địa. Nhờ có sự bảo vệ vững chắc và mạnh mẽ từ ngài ấy khỏi sự hoành hành của lũ quái vật hay các linh hồn xấu xa, mà số người sinh sống ở đây tăng lên đáng kể.”
Câu chuyện của người quản gia thật hấp dẫn mà giọng kể của ông cũng rất hào hùng. Mặc kệ sự bộc phát của chàng trước mặt người hầu vào hôm trước, không gì có thể nghi ngờ lòng trung thành của ông ấy với Riftan.
“Nhưng… tôi đoán ta nên chăm chút hơn cho diện mạo của lâu đài, nơi đây – do tôi đã quá chú tâm đến chất lượng công trình của lâu đài Calyspe. Nên bên trong có hơi u tối.”
Rodrigo nói thêm, trông rõ bối rối, khiến Max cười e thẹn; đây là vấn đề mà nàng phải bắt tay vào giải quyết.
“Ở-ở đây có-có bao nhiêu phòng vậy?” nàng hỏi. Vì chưa bao giờ được nghe kể, nên giờ nàng mới hỏi.
“Chỉ riêng phía bên này của lâu đài đã có hơn một trăm phòng. Có khoảng bốn mươi phòng trong tòa nhà phụ và tòa tháp của lâu đài, cùng 250 phòng khác, bao gồm cả khu vệ binh và phòng cho các hiệp sĩ.”
Max choáng khi nghe đến số lượng phòng mình phải quản lý. Làm sao nàng có thể trang trí với tất cả số phòng đó? Trong khi nàng còn đang rối trí, Rodrigo vẫn tiếp tục…
“Còn có năm phòng tiếp khách chính, hai phòng tiệc, hai thư phòng, mỗi tầng có một phòng tiếp trà riêng… tất cả đều chưa từng được sử dụng trong suốt những năm qua.”
Rodrigo cúi đầu hối lỗi.
“Các hiệp sĩ chẳng ai thích trà hết, nên thậm chí tôi cũng không chắc sao mình phải đi chợ lựa loại trà ngon nhất chứ.”
Max nghĩ đến cảnh Riftan ngồi trước bàn, tay cầm một tách trà nhỏ, khiến nàng suýt bật cười. Thực sự, nàng không thể tưởng tượng nổi các hiệp sĩ hay Riftan, lại đi thưởng trà. Thay vào đó, chắc chắn sẽ phải là một cốc bia lớn.
“Lãnh chúa Riftan có thích trà không?” rồi quản gia thận trọng hỏi, “Hai người có cùng nhau uống trà không, thưa phu nhân…?”
Max hơi đỏ mặt khi nhắc đến tên chồng. “Ch-chàng cũng thích lắm.”
“Thế, tôi sẽ bảo phục vụ chuẩn bị trà khi nào ngài ấy về. Và tất nhiên, chỉ những lá trà ngon nhất mới được phục vụ cho lãnh chúa và phu nhân lâu đài.”
“T-tô-tôi mong chờ lắm.”
Một nụ cười nhẹ hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ, khiến ông trông trẻ hơn. Trước khuôn mặt hiền từ ấy, Max cũng thả lỏng người. Rodrigo có vẻ là một người tốt bụng.
“Vậy, để tôi dẫn người đi tiếp nhé.” Ông tiếp tục nói khi hai người bước xuống cầu thang.
“Như người cũng thấy, phòng ăn nằm bên cạnh phòng tiếp khách chính của tầng một, còn khu phòng dành cho nữ, trong đó có phòng của người, nằm ở trung tâm của tầng ba. Thư phòng của Lãnh chúa nằm ở phía bắc cuối tầng ba. Các sảnh tiệc và các phòng nghỉ nằm trên tầng hai. Cuối cùng, tầng tư là thư viện chính của lâu đài.”
“Còn một thư viện sao?”
“Dạ đúng,” ông gật đầu. “Trên kệ có khoảng 8,000 cuốn sách. Hầu hết đều có từ thời Roem…người có muốn ghé thăm thư viện không, thưa phu nhân?”
Max do dự một lúc. Từ những kiến thức ít ỏi mà nàng biết, sách được bán với giá cực kỳ đắt đỏ; Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng vô tình làm rách một trang hay làm xước mặt bìa? Riftan sẽ nghĩ nàng là người bất cẩn – nàng không thích như thế chút nào.
Thay vào đó, Max lắc đầu. “Tôi-tôi sẽ đi vào lúc khác…”
Rodrigo gật đầu mà không hỏi thêm. “Tiếp theo tôi sẽ dẫn ngài đến phòng tiếp khách và sảnh tiệc.”
Max nghiêm túc gật đầu. Phòng tiếp khách và phòng tiệc là những nơi quan trọng nhất để chào đón những vị khách từ bên ngoài. Sẽ tốt hơn nếu đến những phòng này trước, như vậy nàng có thể nắm bắt ý tưởng trang trí.
Nàng đi theo quản gia đến phòng tiệc và há hốc mồm kinh ngạc khi vừa bước vào. Phòng tiệc rộng rãi trống hoác. Hơi lạnh thoảng qua từ sàn nhà chào đón nàng, một số thậm chí còn luồn vào từ cửa sổ bị nứt toác.
“Chúng ta vẫn chưa có một buổi yến tiệc nào…” quản gia lẩm bẩm, lại trở nên bối rối lần nữa.
“À,” Max cố gắng xua tan bầu không khí. “Hẳn chưa có vị khác nào ghé thăm…”
“Hầu hết khách của lâu đài đều là hiệp sĩ, mà họ thậm chí còn không ở lại đủ lâu để xem một trận bóng. Họ có lẽ cũng không thích thế, nhưng họ hay nhậu ở phòng ăn lắm.”
Rodrigo dừng lại, nghĩ nghĩ một lúc. “Chúng tôi chưa bao giờ mời bất kỳ nhà quý tộc nào đến ăn tối cả. Sau khi chi nhiều tiền để sửa chữa lâu đài, xây tường mới và gia cố cầu kéo — chúng tôi không còn đủ khả năng để tổ chức các bữa tiệc xã giao nữa rồi.”