Max nuốt vội, suýt thì mắc nghẹn. Đôi mắt xanh xám của người đàn ông trước mặt bắn lên nàng ánh nhìn kỳ dị, trái ngược với cái vẻ lờ đà lờ đờ1 như mọi khi.
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Max.
Nếu nàng nói mình không thể, thì chắc chắc, nàng sẽ bị coi như một kẻ vô dụng trước mặt các hiệp sĩ, những người vốn luôn coi nàng như một kẻ xa lạ, làm tốn thì giờ của bọn họ. Nhưng, nếu nàng đồng ý, thì nàng tin tương lai trước mắt này sẽ chông gai biết chừng nào.
Max không biết phải nghiêng về bên nào vì cả hai trông đều đáng sợ như nhau cả, vì vậy nàng quyết định lờ đi ánh nhìn của pháp sư và giả vờ chú ý đến món súp mình đang ăn, với hy vọng bọn họ sẽ chuyển chủ đề. Tuy nhiên, Ruth lại đưa tay ra, chắn tầm mắt của nàng. Lúc này, đôi mắt xếch của anh chàng chiếu thẳng vào nàng, làm Max thêm đứng hình lần nữa.
“….Có qua có lại nhé?”
“Tôi-tôi không giỏi giang cho lắm nên giúp cậu…” Max thành thật thú nhận với anh.
“Tui biết. Việc này mà tui cáng đáng2 được thì tui đã chẳng nhờ người rùiiii.” Anh chàng vừa nói vừa nhìn xuống dưới.
Mong muốn giúp đỡ Ruth nhói lên trong lòng nàng, khi trông chàng pháp sư trước mặt mới đáng thương làm sao. Còn đang nhìn anh với ánh mắt thương cảm, thì anh chàng, như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, ngẩng phắt đầu lên. Bị bắt gặp, Max ưỡn thẳng lưng, tỏ ra vô cảm.
“Người còn nhớ tui từng giúp người cả về vật chất lẫn tinh thần khum?” Chàng pháp sư đột nhiên lên tiếng, làm Max buông thìa.
“Đ-đúng là vậy. Nhưng tôi thật sự không thể….” Max bắt đầu phản đối – nàng muốn lắm nhưng đâu thể giúp gì được cho anh. Nàng không chỉ mù kinh nghiệm mà còn mù mờ, chưa biết chuyện quái gì sẽ xảy đến với mình nếu nàng đồng ý. Cái tính đỏng đà đỏng đảnh của anh thì cứ sáng nắng chiều mưa3, khá là đáng sợ. Max không dám nhìn mặt pháp sư, trong khi Ruth thì cứ tiến lại gần nàng như con đỉa.
“Tất cả những gì phu nhân cần làm chỉ là sắp xếp lại các bản ghi chép và tính toán đơn giản thôi. Việc này dễ lắm, đến người còn làm được.” chàng pháp sư nói, khiến Max thở dài.
Vị hiệp sĩ ngồi cùng hai người, vờ như không nghe thấy cuộc trò chuyện của cả hai, chỉ chăm chăm vào đĩa ăn của mình, cuối cùng cũng phải chen ngang.
“Này, pháp sư…Đừng có làm quá. Vô lễ với phu nhân rồi đấy nhớ.”
Nàng nghĩ nếu giờ từ chối pháp sư, nàng sẽ bị lên án như một kẻ vô ơn, và rồi cứ khi nào gặp mặt là anh sẽ lại gán cái mác khó nghe ấy cho nàng. Nàng dám chắc vị pháp sư lập dị này sẽ làm thế nếu nàng từ chối anh.
~ Vào blog chính của Chú Cá Nhỏ để được cập nhật chương mới nhất ~
Hơn thế nữa, nàng tự nhủ sớm muộn gì mình cũng sẽ phải ngậm bồ hòn làm ngọt4 nhưng đâu thể tránh mãi được. Bằng sự thông minh của bản thân, cuối cùng nàng cũng gật đầu đáp lại. Thấy vậy, đôi lông mày cau có của Ruth cong ngược lên5. Rồi anh chàng múc ít khoai tay trong đĩa của mình sang cho nàng như bày tỏ lòng thiện chí.
“Tôi sẽ không bao giờ quên ân huệ này.” Chàng pháp sư bảy tỏ lòng biết ơn đối với nàng. Max cười gượng đáp lại anh.
“Dạo này dành nhiều thời gian cùng nhau nên chắc hai vị thân thiết lắm nhỉ.” Hebaron, chàng hiệp sĩ to béo lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người nãy giờ, bỗng nhận xét. Rồi anh ta gãi gãi đầu, như mong muốn mọi người hiểu ra được hàm ý trong câu nói của mình. Max do dự, quay sang nhìn Hebaron, cẩn thận nói.
“C-cậu ấy cho tôi vài lời khuyên trong việc trang trí lâu đài.”
“À ha…” Hebaron vụng về đáp lại rồi ngoạm thật to một miếng bánh mì, nhìn hai người với vẻ mặt tư lự6. Max gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực của mình trước thái độ khá hờ hững của Hebaron đối với nàng, rồi cố gắng hoàn thành bữa ăn trong im lặng. Nhưng sự im lặng xung quanh họ lại một lần nữa bị phá vỡ khi Hebaron lên tiếng.
“Lâu đài nhìn trông khá đẹp mắt.” Anh nói với mọi người, Max khó khăn nuốt thức ăn rồi trả lời.
“À…Cả-cảm ơn ngài.”
Người đàn ông ngắm nhìn khắp nơi như đang chiêm ngưỡng cả căn phòng. Hành động dò xét có chủ ý này của anh trông thật khó xử đối với Max, khiến nàng dần thấy không thoải mái khi ngồi cạnh. Max và Hebaron đã biết nhau từ lâu, dù vậy, họ chưa bao giờ chính thức làm quen với nhau cả, mới chỉ nhìn lướt qua đối phương.
Max không thoải mái khi trò chuyện với Hebaron cũng là điều dễ hiểu – họ vẫn còn xa lạ với nhau, vì vậy, Max quyết định dõi ánh mắt theo khi anh ta nhìn ngắm khắp căn phòng. Trong lúc này, mọi người đều chìm trong im lặng. Chẳng bao lâu sau, các hiệp sĩ, đã ăn xong, bắt đầu đứng dậy, lần lượt từng người một đi lên phía trước, cúi đầu cung kính với nàng rồi rời khỏi nhà ăn.
Max nhìn xuống bát súp của mình, dường như thức ăn trông cũng không còn tươi ngon gì đối với nàng nữa.
“Các Hiệp sĩ Remdragon thật không công bằng. Cả cái thái độ đó nữa, làm tôi cứ lăn tăn chuyện này mãi.” Lời nói của Ruth làm Max giật mình, quay lại nhìn. Ruth dường như không nhận ra điều này, anh vừa nhúng bánh mì vào bát súp vừa nói tiếp với giọng điệu chua ngoa.
“Cuộc viễn chinh lần này nếu thắng lợi thì sẽ là cơ hội để các Hiệp sĩ thể hiện sức mạnh của mình với khắp lục địa, nhưng nếu ngược lại thì chẳng khác nào giáng mạnh một đòn vào lòng tự tôn của bọn họ.”
Rồi hai mắt Ruth nhìn xa xăm, như đang trôi mình đến một miền xa thẳm. “Rồng Đỏ thật đáng sợ. Không có Lãnh chúa Calypse thì đã có ba bốn hiệp sĩ tử trận rồi. Thực tế, vào thời điểm đó, nhiều người cận kề với cái chết lắm, trong đó có cả Lãnh chúa Calypse, ngài ấy đứng ở đầu chiến tuyến, nên không ít lần rơi vào cảnh thập tử nhất sinh7.”
Max dần cứng người, dù giọng kể của Ruth cứ đều đều, vô cảm, như anh chỉ đang kể một câu tầm phào.
“Công tước xứ Croix đã giao cho Lãnh chúa Calypse một chuyến đi gian khổ, đầy hiểm nguy. Thế mà ngay cả cô con gái cũng chẳng có lấy một hành động nào để bênh vực cho chồng mình, người đang bị đẩy vào chỗ chết thay cho cha nàng.”
“Tôi –tôi đã….” Max định phản biện thì Ruth lại cất lời.
“Các hiệp sĩ đi theo Lãnh chúa Calypse vẫn luôn nghĩ như thế đấy.” Ruth đặt thìa xuống, nói với khuôn mặt vô cảm.
Môi Max run rẩy. Nàng muốn phản bác rằng chính nàng mới là người bị cho ra rìa. Và cũng chính nàng mới là người bị họ phớt lờ suốt thời gian qua. Người chồng đó đã ép buộc nàng, rồi lại rời đi mà không một lời từ biệt. Nàng còn từng cho rằng, chàng không muốn cũng như chẳng để tâm đến nàng chút nào cả.
Nàng biết phải làm gì đây? Sao lúc nào cũng là hai vai nàng gánh hết mọi lỗi lầm?
Lờ đà lờ đờ1: hay lờ đờ, thiếu ngủ, thiếu sức sống
Cáng đáng2 : Nhận lấy và làm, coi như nghĩa vụ của mình (nói về công việc khó khăn)
Sáng nắng chiều mưa3 : anh chị Cá vẫn hay bảo là sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt:))) ý chỉ tính cách thất thường
Ngậm bồ hòn làm ngọt4 : phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng (tựa như phải ngậm bồ hòn), mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ
Đôi lông mày cau có của Ruth cong ngược lên5 : ý là cong như thế này nè ^_^
Tư lự6 : trầm tư, suy nghĩ
Thập tử nhất sinh7 : rất nguy kịch, ý ở đây nói không ít lần suýt rơi vào cửa tử