DUYÊN TỚI LÀ LANG QUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 30: Tình này có thể đợi.

Khói sóng mênh mông, Bỉ ngạn hoa dường như luyện hỏa chi ngục ( lửa địa ngục), thiêu đốt hai đầu Hắc Thủy.

Tiên quân đại nhân đi nhiều thành quen, xuyên qua một cái lối nhỏ, đi đến cửa phòng một tòa điện, đá tung cửa. Lần này không có hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi gì xuất hiện. Điện phòng lớn như vậy, ngoài trừ từng hàng sách trên giá, cũng chỉ có một Phán quan vẻ mặt bình tĩnh ngồi trước bàn đọc sách.

"Minh Minh nàng đi xa nhà rồi, không có ở đây. Ngự Thư của ngươi cũng không ở nơi này, mệnh phàm nhân ngươi đã sửa một lần rồi, làm hại ta sau đó phải mất vài đêm để phê mệnh lần nữa, hiện tại ngươi đừng nghĩ đến chuyện sửa đổi ai nữa, Minh giới vì ngươi ngoại lệ một lần đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn có, lần trước ngươi lại không trượng nghĩa ở trước mặt Minh Minh nói xấu ta, lần này ngươi đừng nghĩ ta sẽ giúp ngươi cái gì." Phán Quan đại nhân không ngẩng đầu, cũng biết người đến là ai, nghiêm mặt, động tác phê duyệt sổ con trên tay cũng không dừng lại, trong miệng không chút lưu tình nào.

Chậc chậc, nếu không có những lời này, còn thật sự cho rằng vị Phán Quan này là do mặt than biến thành. Quả nhiên vật họp theo loài, sống lâu liền càng giống nhau sao? Tiên quân đại nhân bĩu môi, sửa sang một chút dung mạo, thong thả đi vào cửa.

"Phán Quan a, chúng ta quen biết đã lâu, lời khách sáo ta không nói nhiều. Lần này đến đây, đúng là... đúng là có việc muốn cầu cạnh ngươi."

"Đừng mơ tưởng." Phán Quan lạnh giọng.

"...Sao lại thế?!" Tiên quân đại nhân chạy đến cạnh bàn, chớp cặp mắt hoa đào, nắm lấy bả vai nàng: "Tiểu Phán Phán, bổn tiên chỉ muốn hỏi thăm một người, ừm... có lẽ nàng chết vào năm mươi năm trước."

Khuôn mặt Phán Quan càng âm trầm, nàng vẫn như trước vùi đầu vào sổ con. Không để ý đến Tư Đồ Ngu.

"Nàng là nữ tử của Thương Kỳ quốc, tên là Từ Hinh." Tư Đồ Ngu tiếp tục lắc bả vai nàng nói, lúc này, người vùi đầu ghi chép thần sắc khẽ biến. "Ngươi biết nàng", Phán Quan giương mắt nhìn Tư Đồ Ngu, giọng nói có chút kinh ngạc.

"Ừ? Nàng làm sao vậy?" Tiên quân đại nhân cũng rất kinh ngạc, theo lý một quỷ hồn bình thường, Phán Quan sao lại nhớ được, lại còn hỏi nàng như vậy.

"Quỷ hồn tên Từ Hinh kia kiếp trước có tích công đức. Sau khi nàng chết đi đến Minh Vương điện vẫn còn lưu lại ký ức dương gian, thật sự chấp niệm rất sâu a." Phán Quan vốn sắc mặt cứng rắn cũng hòa hoãn lại, buông sổ con, nhìn ngoài cửa, tựa hồ đang nhớ lại cái gì: "Khi đó nàng quỳ trên điện, đau khổ cầu xin Minh Minh cho nàng lưu lại trí nhớ kiếp trước ở dương gian, đợi người trong lòng của nàng tuổi thọ tận thì có thể cùng hắn tương phùng ở cõi âm, sau đó cùng nhau đầu thai chuyển thế. Đổi lại, nàng nguyện ý ở lại địa ngục lao động."

"Vậy các ngươi đồng ý với nàng sao?" Tư Đồ Ngu có chút không dám tin. Chấp nhất của nữ tử kia khiến nàng động dung ( cảm động).

"Ừ, chúng ta đồng ý." Phán Quan gật đầu, "Aiz, thật là một cô nương ngốc. Năm mươi năm tới, nàng thật không có một câu oán hận ở trong địa ngục làm khổ sai, vì người nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm a..."

Cái này khiến cho Tiên quân đại nhân cũng ngồi không yên nữa, nàng lập tức đứng lên, âm thanh kích động: "Nàng ở đâu, dẫn ta đi gặp nàng a!" Phán Quan cầm lấy sổ con lần nữa, vùi đầu đọc, làm ra dáng vẻ không chút biểu tình, đáy mắt chợt lóe ra tính toán. Tư Đồ Ngu thấy nàng như vậy, lại đến run run bả vai nàng: "Đừng a, cùng lắm ta đưa cho ngươi mấy quyển đông cung đồ ta cất giấu, Minh Minh nhà ngươi rất thích xem a."

--- Phốc! Phán quan lập tức bị phá vỡ, trên mặt chợt hồng, ngẩng đầu nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi: "Tư! Đồ! Ngu!"

Tiên quân đại nhân lại thong thả tự nhiên chơi đùa ngón tay trắng noãn của mình, cười tà mị: "Thế nào, động lòng?"

"Ngươi!" Phán quan giận dữ nhìn tên vô lại này, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng có chút chần chừ nói: "Trừ phi --- ngươi nói cho ta biết trước khi gặp ta, Minh Minh nàng từng thích ai."

"Ta làm sao có thể làm loại chuyện này?"

"Ngươi thường xuyên làm loại chuyện này!"

✂━━━━━━



Tam trọng thiên giới, phủ Tiên quân.

Lúc này sắc trời đã tối, chân trời mơ hồ có mấy ngôi sao lẻ loi phát sáng. Lương đình trong hoa viên, Bạch y mỹ nhân nhẹ nhàng dựa vào cột đá, nhìn bóng cây lay động bên ngoài đình trong đêm tối, ánh mắt xa xăm.

"Ai nha, tỷ ngươi sao lại như hòn vọng phu vậy?" Mộ Dung Tương váy đỏ quyến rũ cắn một khối dưa lưới đi đến bên cạnh nàng, cười nói: "Đang lo lắng cho Tiên quân nhà tỷ sao?"

Biết muội muội không biết chừng mực, Mộ Dung Ly Túc lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, giọng nói có chút giận dỗi: "Có cái gì tốt mà lo lắng. Có lẽ nàng đang giúp người nào kết tơ hồng a!", "Ha ha, vừa nhắc đến nàng giọng điệu của tỷ liền bất thiện a." Mộ Dung Tương không chút để tâm mắt lạnh của tỷ tỷ, cười càng giảo hoạt: "Ta có pháp bảo có thể tính được Tiên quân đại nhân đang ở chỗ nào, ngươi có muốn biết hay không a?"

"Không cần."

"Ah, thật đúng là không được tự nhiên a."

"Ta nói rồi, ta cùng nàng không giống như ngươi nghĩ." Mộ Dung Ly Túc âm thanh trầm lãnh, khuôn mặt trầm tĩnh, cũng chỉ có chính nàng mới hiểu được, lúc này nội tâm của nàng rất không bình tĩnh, "Hơn nữa, có ít thứ, ta không biết có nên chạm vào hay không, bảo trì bộ dáng bây giờ, có lẽ càng tốt." Ánh mắt Bạch y mỹ nhân càng thâm thúy, mấy ngày nay nàng trốn tránh, Tư Đồ Ngu và Mạc Dao có quá nhiều trùng hợp, phảng phất có một đáp án sinh động, khiến nàng tâm hoảng, lo sợ.

Mộ Dung Tương cắn dưa trong tay, khóe mắt liếc nhìn thần sắc Mộ Dung Ly Túc chậm rãi mở miệng: "Cái tên Tư Đồ Ngu này, tâm tính trẻ con, ham thích hưởng lạc, rất không đáng tin cậy. Nhưng mà a... Ở bên cạnh nàng, lại khiến người ta cảm thấy an tâm." Mỹ nhân xinh đẹp dừng một chút, nhìn người bên cạnh, giọng nói ý vị thâm trường: "Nàng cùng Mạc Dao... không hề giống nhau."

Mộ Dung Ly Túc nghe vậy run lên.

Đúng là, không hề giống nhau a...

✂━━━━━━

Sơn thôn vùng ngoại ô, lúc này ngôi sao đã phủ xuống. Tư Đồ Ngu đi trên con đường mòn trên đồng ruộng, tâm tình phức tạp. Nhớ lại vừa rồi ở trong thư phòng Minh quân, Phán Quan mở một trang trong sách sinh tử: "Ưm, không lâu trước đó nàng đã chuyển thế đầu thai, mang theo trí nhớ kiếp trước."

"Không phải nói phải đợi Quý Hàm sao?" Tư Đồ Ngu ngạc nhiên.

"Chờ đợi dài đằng đẵng, rất khó khăn." Phán Quan nhếch miệng: "Minh Quân cũng có tâm, cũng mềm lòng a."

Cầm lấy sách sinh tử, Tư Đồ Ngu nhìn nội dung phía trên, thật lâu không bình tĩnh lại.

Lại là, Hồ điệp sao?!

"Chỉ cầu cùng chết, làm bạn bên cạnh người. Coi như tâm nguyện hoàn thành." Phán Quan cầm lại sách sinh tử, "Người tên Quý Hàm, tuổi thọ sắp tận."

- ------------------



Tư Đồ Ngu không tiếng động than nhẹ, tường bước đến gần bãi cỏ, nhưng ở vài mét phía ngoài dừng lại, đứng yên.

Tiếng đàn uyển chuyển, lưu luyến như kể. Lão nhân vẫn còn trên cỏ, cúi đầu đánh đàn không chịu dừng lại. Bốn phía tối tăm, đã không nhìn rõ sự vật, trong bóng tối, vài tiếng ho khan dồn dập hỗn loạn hòa trong tiếng đàn, ngón tay lão nhân bắt đầu run rẩy, tiếng đàn dần loạn.

Một con Hồ điệp bay quanh hắn, lên cao xuống thấp. Cuối cùng chậm rãi rơi trên đầu vai hắn.

Lão nhân dần thay đổi thần sắc, trong mắt tỏa ra ánh sáng không biết tên.

Trong thoáng chốc, phảng phất có một đôi tay, nhẹ nhàng đặt trên vai hắn. Người nào đó ở bên tai ngâm nga thủ khúc quen thuộc bằng giọng nói quê hương, giống như quá khứ, bên bờ cầu nhỏ, xuân thủy ánh hoa lê, đôi mắt thiếu nữ lộ ý cười, ôn nhu gọi hắn, Quý Hàm.

"Hinh nhi..."

Một giọt nước mắt chảy xuống, nước bắn tung tóe trên thân đồng mộc cầm.

Tiếng đàn tắc nghẽn, cuối cùng đứt đoạn,... lão nhân an tường nhắm mắt lại.

Tiếng chuông tỏa hồn từ xa đến gần, trong bóng tối dần hiển hiện hai bóng người, một đen một trắng. Hắc Bạch Vô Thường nhìn thoáng qua Tư Đồ Ngu đứng bên cạnh, đến gần lão nhân, mang theo hắn, còn có hồn phách của một người khác. Trong ánh sáng nhàn nhạt, một nam một nữ nắm tay nhau, nhìn nhau cười.

"Tiên quân, có thể ban cho ta và nàng nhân duyên kiếp sau không?" Trước khi đi, Quý Hàm nhìn về phía Tư Đồ Ngu.

"Thỉnh cầu của ngươi, ta đồng ý."

Viền mắt Tư Đồ Ngu có chút phiếm hồng, nhìn theo bọn họ đi xa.

Đạp ánh trăng, trở về phủ Tiên quân. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, gió đêm hơi lạnh. Tiên quân tâm tình buồn bã đi vào hậu hoa viên, ngẩng đầu, ánh mắt liền đối diện Bạch y mỹ nhân người đang đứng yên lặng trong bụi hoa.

"Còn chưa ngủ sao?!" Tư Đồ Ngu cong khóe miệng, lại không đi qua.

"Ngươi... có thể theo ta đi dạo một chút không?" Cách bụi hoa, Mộ Dung Ly Túc rốt cuộc không hề tránh ánh mắt nàng, do dự một chút, nhẹ giọng nói.

"Chậc chậc, thật khó có được a. Mấy ngày nay ngươi không phải vẫn luôn tránh ta sao?" Tư Đồ Ngu chậm rãi vòng qua bụi hoa, đi đến bên cạnh Mộ Dung Ly Túc, hai người cùng nhau đứng dưới ánh trăng. Khóe mắt nàng còn mang theo chút mệt mỏi, rõ ràng là lời nói đùa giỡn, lại hàm chứa nhàn nhạt thương cảm. Đáy lòng Bạch y mỹ nhân nổi lên chút loại cảm giác tựa như đau lòng.

"Xin lỗi." Mộ Dung Ly Túc nhẹ giọng nói với nàng, khuôn mặt ẩn trong ánh trăng, mông lung không thấy rõ biểu tình.

"Ta muốn biết nguyên nhân." Tư Đồ Ngu cúi đầu đá viên đá trên đường, người kia trầm mặc không nói. Hai người đi trên đường mòn ở hoa viên, gió nhẹ thổi bay vạt áo, cánh hoa rơi lả tả chạm vào tay áo, nhàn nhạt hương khí.

"Được rồi, ngươi không muốn nói thì thôi vậy." Tiên Quân thở dài, ngược lại khôi phục giọng điệu hài hước nói: "Nhưng ta lại có chút hoàn niệm Lãnh Hồ Ly trước kia luôn tùy thời xuất hiện bên cạnh ta, nghiêm mặt gọi ta trở về Duyên điền thi cam lâm a."

"Hiện tại ngươi rất tự giác, không cần ta gọi." Mộ Dung Ly Túc không khỏi cong môi.

"Bởi vì ta không muốn ngươi cảm thấy ta không đáng tin cậy." Tư Đồ Ngu dừng chân, giương mắt nhìn Mộ Dung Ly Túc, thẳng tắp nhìn vào con ngươi đen như mực của nàng: "Ta muốn khiến ngươi cảm thấy an tâm a, Hồ Ly."

Ánh trăng mông lung, mùi hoa nhàn nhạt. Giọng nói Tư Đồ Ngu ôn nhu, ánh mắt thâm thúy. Tim Mộ Dung Ly Túc bỗng đập loạn nhịp.

Cái tên Tư Đồ Ngu này, tâm tính trẻ con, ham thích hưởng lạc, rất không đáng tin cậy. Nhưng mà a... Ở bên cạnh nàng, lại khiến người ta cảm thấy an tâm... Lời Mộ Dung Tương vang vọng bên tai.

Có lẽ a!

Trên đường mòn, hai người sóng vai đi, thân ảnh màu trắng xa dần ẩn vào trong bóng đêm.

✂━━━━━━

Thiên cung, phủ Công chúa

Thanh Trạc: (*˙︶˙*) Thanh Thủy, chuẩn bị bạc, xiêm y, ừm... còn có châu báu đồ trang sức nữa.

Thanh Thủy: (。・ω・。) Vâng, Công chúa.

Thanh Trạc: ( '͈ ◡ '͈) Ah, còn có dây thừng hồng, đừng quên.

Thanh Thủy: (。・ω・。) Vâng, Công chúa.

Thanh Trạc: ( ' ▽ ') Được rồi, bộ trang phục khiêu vũ, cũng mang theo.

Thanh Thủy: (*゚∀゚*) Công chúa, người xác định, chúng ta chỉ xuất môn đi một chút sao?!

Thanh Trạc: (≖ ‿ ≖) Dĩ nhiên không phải, ta là muốn đi bắt Lang!

Bình luận

Truyện đang đọc