DUYÊN TỚI LÀ LANG QUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Phiên ngoại 6: Gia đình vui vẻ.

"Phụ thân, tiểu di nương có phải mập hơn trước hay không?" Một hôm nọ, Tiểu Bạch Lang ở trước hoa viên phơi nắng hỏi Đại Bạch Lang bên cạnh.

Đại Bạch Lang liếc nhìn mấy mỹ nhân đánh cờ trong đình, nói chính xác là liếc nhìn Hồng y nữ nhân phong tao bụng nhô kia, sau đó quay đầu, lộ ra biểu tình như nhịn cười, dùng móng vuốt xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lang nói: "Hài tử ngốc, trong bụng di nương con là tiểu biểu muội của con đấy."

"Tiểu biểu muội?" Tiểu Lang nghiêng đầu, rất không hiểu: "Di nương tại sao đem biểu muội ăn vào bụng?"

"A?" Đại Bạch Lang kinh ngạc mở to mắt, thật sự khó có thể đuổi kịp tư duy tiểu hài tử. Ở trong đầu suy nghĩ lý do thoái thác tương đối dễ dàng dụ hài tử, mở miệng nói: "Ách... Không phải ăn vào bụng, mà biểu muội con tiến vào bụng di nương ngủ, chờ tỉnh ngủ sẽ đi ra gặp con."

Lại không nghĩ đến hài tử nghe xong ánh mắt sáng lên, nhảy lên, ngoắc cái đuôi hét lên: "Thật lợi hại! Nhưng làm sao chui vào? Chui vào như thế nào nha? Con cũng muốn đi vào, con muốn ôm biểu muội ngủ!"

Nghe tiểu tuyết cầu vui vẻ mềm ngọt nói, Đại Bạch Lang cảm giác thật sâu vô lực, không thể làm gì khác hơn là vỗ trán, nhìn nữ nhi vẻ mặt thiên chân vô tà khoát tay nói: "Được rồi, ta chỉ nói giỡn, di nương con là mập lên."

"Tư Đồ Ngu ngươi nói ai mập!" Người bên kia thính tai nghe được, ưỡn bụng nhỏ từ trong đình đi ra. Thanh Trạc vội vàng theo qua, rất hiền tuệ đỡ tay Mộ Dung Tương, rất sợ nàng vướng chân bể đầu.

Tư Đồ Ngu cười khẽ một tiếng, biến trở về hình người. Tiểu Lang bên cạnh cũng không có biến thành dáng dấp tiểu cô nương mà ở tại chỗ xoay vài vòng, ô ô kêu lên tiếng, sau đó ngẩng đầu đáng thương nhìn phụ thân mình. Lan Y đã đủ trăm tuổi, hiện tại đã trở về nguyên hình, tạm thời trở thành phế nhân, Tư Đồ Ngu chuẩn bị qua Trung Thu năm nay sẽ mang nàng đến chỗ sư phụ Ly Túc tu hành.

"Cũng may chất nữ ta đơn thuần nhu thuận, nếu giống ngươi nhất định sẽ gây họa cho một đám Thần Tiên tỷ tỷ gì đó rồi." Mộ Dung Tương đến gần véo véo gương mặt Lan y, còn xinh đẹp cong khóe miệng, chế nhạo nói. Tiên Quân đại nhân nghe vậy đuôi lông mày nhíu lại: "Ta chưa từng gây họa cho nữ tử nào?"

Lúc này Bạch y mỹ nhân cũng từ đầu kia đi đến, tiếp nhận nữ nhi trong tay Tư Đồ Ngu. Mộ Dung Tương nhìn Tỷ tỷ nhà mình chép miệng, nói với Tư Đồ Ngu: "Vậy, tỷ ta thì không phải sao?"

Tiên Quân đại nhân nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Hì hì, chuyện kiêu ngạo nhất đời này của ta là đem tỷ ngươi kéo vào hồng trần nha.", "Nói bậy gì đó." Mộ Dung Ly Túc đứng bên cạnh nghe nàng nói như vậy, khẽ giận nói, mặt lại nhuộm hồng, ba phần đoan chính thanh nhã, bảy phần mềm mại đáng yêu.

Thanh Trạc nhìn một nhà ba người hạnh phúc trước mắt, đáy mắt xẹt qua tia thư thích, mặt mày cong cong, chậm rãi nắm tay Hồng y nữ tử bên cạnh. Lực chú ý của Mộ Dung Tương lại ở nơi khác. Nàng thấy tỷ tỷ nhà mình dáng dấp tiểu phụ nhân khóe mắt hàm xuân, tiếu ý càng sâu, dùng ánh mắt thâm ý lướt qua người Mộ Dung Ly Túc mấy lần, như hiểu rõ gật đầu.

"Mộ Dung Tương, ánh mắt hèn mọn của ngươi là sao hả?" Tiên Quân đại nhân thấy ánh mắt mỗ nữ nóng rực, bất mãn nói. Mộ Dung Tương liếc nàng, nghiêng thân tới, vẻ mặt giảo hoạt: "Tư Đồ Ngu, ngươi rất lợi hại đấy!", "Lợi hại cái gì?" Tiên Quân không rõ nguyên do.

Hồng y mỹ nhân vung tay, liếc nhìn tỷ nhà mình nói: "Tỷ của ta, nàng... không biết lại có rồi sao?"

"Tương nhi..." Trên mặt Mộ Dung Ly Túc nóng lên.

"Hả, thật sao?" Thanh Trạc nghe vậy, mở to mắt hạnh nhìn bụng Mộ Dung Ly Túc, "Không biết lần này là Tiểu Bạch Lang hay Tiểu Hồ Ly đây?"

"Ha ha, Lang hay Hồ Ly ta đều thích. Đến lúc đó một nhà bốn người hóa về nguyên hình ở nóc nhà phơi nắng ngắm phong cảnh, thật hạnh phúc a." Tư Đồ Ngu cười sáng lạn.

"Hừ, như một đống tuyết cầu." Mộ Dung Tương thấy nàng vui vẻ như vậy, chế nhạo.

"Tương Tương a, ngươi đây là ao ước ghen tỵ đi? Có bản lĩnh thì sớm đem hài tử trong bụng sinh ra a." Tiên Quân ném cho nàng một mị nhãn.

"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, đến lúc đó một nhà ba người chúng ta cũng hóa nguyên hình phơi nắng."

"—Phốc! Ta nhớ không lầm bản thể Thanh Trạc là Liên hoa đi. Vạn nhất hài tử trong bụng ngươi cũng giống Thanh Trạc..." Trong đầu Tư Đồ Ngu hiện ra một bức tranh như vầy: Dưới ánh mặt trời, một Tiểu Hồng Hồ Ly cùng... hai cây Liên hoa chung chỗ một chỗ... "Thật sự, thật sự rất tình cảm a! A ha ha ha..." Nàng nhịn không được cười to.

Vẫn vùi trong lòng mẫu thân nghe các đại nhân nói chuyện, tiểu hài tử như nghe hiểu chút gì, nháy mắt hỏi: "Thì ra tiểu di nương thật sự sẽ sinh tiểu biểu muội sao?", "Không có đâu không có đâu, tiểu di nương của con là mập lên thôi." Tiên Quân đại nhân rất nghiêm túc đáp.

"Sắc Lang chết tiệt, ngươi nói bậy gì đó!" Hồng y mỹ nhân mày liễu dựng lên, vươn ngón tay ngọc chọt lấy eo Tư Đồ Ngu: "Ngươi mới cần phải bớt mập một chút, hóa thành nguyên hình như một quả cầu."

"Dù sao cũng không ảnh hưởng đến hình người của ta."

"Tỷ, ngươi không quản nàng sao?!"

"Ha ha..."

Hai vị mỹ nhân cùng một Tiểu Bạch Lang nhìn hai người đang ầm ĩ, đồng thời lắc đầu.

✂━━━━━━



Đảo mắt một tháng trôi qua.

Tư Đồ Ngu mang theo thê nhi cưỡi một đóa miên hoa vân nhàn nhàn nhã nhã hướng một tòa Tiên sơn trên Thiên giới bay đi.

"Nương, các người sẽ đến thăm Lan nhi sao?" Dựa vào lòng Mộ Dung Ly Túc, Tiểu Lang ngẩng đầu lên, đáng thương dùng đầu cọ cọ cằm nàng. Mộ Dung Ly Túc cười sờ sờ lỗ tai lông xù của nữ nhi, "Sẽ, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời sư công, ta cùng phụ thân con sẽ đến thăm con."

"Thật vậy sao?" Như muốn chứng thực, tiểu tử kia đem đầu ngược lại hướng đại nhân kia. Vì vậy Tư Đồ Ngu đưa tay ôm lấy nàng, hôn một cái: "Thật sự, phụ thân và mẫu thân sẽ không lừa con."

"Nga,... nhưng nếu ta nhớ các người thì phải làm sao đây?" Tiểu tử kia cúi đầu suy nghĩ một chút lại hỏi, lúc này đôi mắt to long lanh đã rưng rưng nước mắt. Tư Đồ Ngu đau lòng ôm chặt nàng, "Hài tử, đến chỗ sư công núi đẹp nước xinh, huống chi còn có rất nhiều sư tỷ muội dung mạo xinh đẹp, thời gian sẽ trôi qua rất dễ dàng."

"Vì sao có sư tỷ muội xinh đẹp thì thời gian qua dễ dàng?" Tiểu tử kia khụt khịt.

Tư Đồ Ngu liếc nhìn nữ tử đẹp như u lan bên cạnh, chép miệng một cái: "Ừm... có câu như thế này... ừm, như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên*."

( *) Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên: một câu hát trong vở "Mẫu Đơn Đình" của Thang Hiển Tổ thời Minh, tạm dịch 'người đẹp tựa hoa tươi, tuổi xuân trôi như nước'.

"Những lời này không thích hợp dùng ở đây nha?" Bạch y mỹ nhân cong khóe miệng.

"Ai quan tâm chứ."

Miên hoa vân thong thả bay xa.

✂━━━━━━

P/S: Hết rồi, tạm biệt mọi người ((o('∀`)o))!

Bình luận

Truyện đang đọc