DUYÊN TỚI LÀ LANG QUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 5: Lãnh mỹ nhân - Mộ Dung Ly Túc.

Tư Đồ Ngu đang nỗ lực xoay thân Đại Cẩu lại, tra xét không được sẽ không bỏ qua, thật vất vả lật qua lật lại, con Cẩu này lại dùng móng vuốt che đi vị trí then chốt!

"Tiên quân, đây là đang bắt nạt Tam Nhi sao?!" Bất thình lình một thanh âm lành lạnh từ phía sau vang lên, Tư Đồ Ngu bỗng nhiên cả kinh, a, khí tức này...

Không sai, ngoại trừ Lãnh Hồ Ly kia, trước mắt còn chưa có ai vừa xuất hiện đã khiến Tư Đồ Ngu có cảm giác như nuốt một khối băng. Vốn khuôn mặt tươi cười, trắng nõn của Tiên Quân thoáng chốc trở nên trắng bệch. Máy móc quay đầu lại, quả nhiên thấy một Bạch Y Tiên Tử, phong hoa tuyệt đại. Cùng với con ngươi như mực, hàn khí bức người...

"Quý phủ còn một lượng lớn sự vụ chưa xử lý, Duyên Điền đã lâu không Cam lâm, nhân duyên nhân gian thác loạn. Tiên Quân lại không thấy bóng dáng." Âm thanh trong veo tươi đẹp nhưng có hàn ý. Dừng một chút, Một Dung Ly Túc khẽ nhếch cằm, đôi mắt trong suốt như nước, trực tiếp nhìn vào mắt Tư Đồ Ngu. Khóe môi nổi lên độ cong như cười như không, khiến dung nhan tuyệt mỹ có thêm mấy phần khí tức nguy hiểm, "Đại nhân, không biết hoa đẹp rượu ngon ở nhân gian, có thỏa mãn ngài hay không?"

( *) Cam lâm: Làm mưa ở nơi hạn hán.

Tư Đồ Ngu thầm nói không tốt, dời mắt khỏi con ngươi nhiếp người kia, lén lút lau mồ hôi lạnh trên trán, khuôn mặt lấy lòng: "Nào có, Ngự Thư nói đùa. Ta cũng chỉ đến thể nghiệm và quan sát dân tình, để có thể càng an bài nhân duyên tốt hơn a."

Tiên Tử đẹp thì đẹp, nhưng lại rét lạnh có gai. Tư Đồ Ngu yên lặng cảm thán, đáng tiếc, đáng tiếc!

"Như vậy, rất tốt." Mộ Dung Ly Túc thu hồi nụ cười nguy hiểm, đi ra ngoài cửa, "Tuy rằng ở cùng Lãnh Hồ Ly như ta không vui vẻ, nhưng đại nhân cũng cần phải trở về xử lý sự vụ trong phủ, tẫn trách nhiệm của Tiên quân, không phải sao?"

Tư Đồ Ngu nghe nàng nói thế, trong lòng lập tức hồi hộp, vội vàng theo sau, "Ách, ta không có ý đó a, ngươi cũng đừng tức giận a." Chỉ là bóng dáng bạch y lay động không thèm để ý tới, ung dung đi đến một bên lan can, ngẩng đầu nhìn về pháo hoa lúc sáng lúc tối phía xa. Không nói nữa.

Đứng phía sau Mộ Dung Ly Túc, Tư Đồ Ngu lần đầu tinh tế đánh giá nữ tử đã ở cùng nàng một đoạn thời gian. Nói ra thì nàng cũng là mỹ nhân nổi danh trong tam giới, người theo đuổi vô số, một người lại một người bị hàn khí của nàng cự tuyệt ngàn dặm.

Thân thế của nàng ít người biết tới, Tư Đồ Ngu chỉ biết nàng là đồ đệ của Nhân Duyên Ty - Phong Lâm quốc tiền nhiệm, mà bây giờ, nàng ấy là Ngự Thư của Tư Đồ Ngu nàng. Lúc này Mộ Dung Ly Túc đưa lưng về phía nàng, dáng ngọc yêu kiều. Tóc đen như thác nước uyển chuyển mềm mại rũ xuống nhẹ nhàng ở sau lưng, chiếc váy thuần trắng vô tình được pháo hoa chiếu rọi, hiện ra những hoa văn rực rỡ đẹp đẽ, nhưng cành lá quấn quanh hoa, càng giống như một loại đồ đằng thần bí.

Chỉ một bóng lưng, cũng có thể nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng tâm tư mỹ nhân, thủy chung không cách nào đoán được.

Đột Nhiên Tư Đồ Ngu có loại xúc động muốn tìm hiểu nữ tử này, muốn biết quá khứ của nàng, trong ký ức của nàng là vui vẻ hay đau khổ, trong lòng nàng có cất giấu câu chuyện gì hay không, có người nàng thích hay không. Nhưng rất nhanh thì bị ý nghĩ này dọa đến. Nàng luôn tiêu sái tự tại, chưa từng bị ai tác động đến tiếng lòng, Lãnh Hồ Ly này, quá nguy hiểm.

Tự xoắn xuýt, Tư Đồ Ngu không phát hiện Lãnh mỹ nhân đã sớm xoay người lại, cùng với độ cong không dễ phát giác nơi khóe miệng.

"Tam nhi, là nữ tử đấy." Gió lướt nhẹ nhàng qua lỗ tai, kèm theo ngữ khí bình thản như nước của người kia.

Tư Đồ Ngu ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, người trước mắt đã hóa thành vài sợi khói trắng tung bay, nương theo dư âm chậm rãi hòa với bóng đêm, xa dần rồi biến mất. Theo bản năng đưa tay, nhưng không bắt được cái gì. Chỉ có mùi hương hoa lan nhàn nhạt còn lưu lại trong không khí.

Đột nhiên hít một hơi, a, mùi hương cũng thật lạnh lẽo a.

Không hiểu sao, Tư Đồ Ngu cảm thấy có một loại mất mát, thất vọng, đứng lặng ở một bên lan can, đêm man mát, đoàn người rộn rộn ràng ràng.

"Tiểu Tam là nữ, ta đã sớm nhìn ra rồi. Vừa nãy lật thân nó lại, nó che ngực đấy, ha ha ha ha..."

Được rồi, chút sầu não vừa rồi đều là biểu hiện giả dối.

Bên trên lầu các, nữ tử váy đỏ xinh đẹp đột nhiên cười đến sung sướng, đại cẩu vàng kim bên cạnh oán niệm ngẩng đầu lên, căm giận hướng chủ nhân kêu một tiếng: Vượng...

✂━━━━━━

Tư Đồ Ngu: (¬‿¬) Quả nhân có bệnh, quả nhân háo sắc!

Phật tổ: ٩(^‿^)۶Muốn tu thân dưỡng tính, [ Quỳ Hoa Bảo Điển * ] là lựa chọn hàng đầu, chiết khấu bảy mươi phần trăm, còn tặng thêm tranh thêu chữ thập nha.

Tiểu Tam: ( -"-)Vượng!

✂━━━━━━

( * ) Quỳ Hoa Bảo Điển: Đây chính là bí kíp võ thuật thượng thặng có chung một nguồn gốc với Tịch Tà Kiếm Pháp do cặp vợ chồng tiền nhân phái Hoa Sơn với tên người chồng có chữ Quỳ, người vợ có chữ Hoa sáng tạo nên.

Nguyên tắc luyện "Quỳ Hoa Bảo Điển" trước hết phải "Dẫn Đao Tự Cung", đây là loại võ công mang tính dương tà, khi luyện hơi nóng sẽ bốc lên ngùn ngụt vì vậy cần phải cắt đi bộ phận sinh dục để tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma.

Đông Phương Bất Bại là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, cũng là người duy nhất luyện thành "Quỳ Hoa Bảo Điển" và trở thành đệ nhất cao thủ trong Tiếu Ngạo Giang Hồ. Phải "dẫn đao tự cung" để tu luyện, vì thế Đông Phương Bất Bại cũng trở thành kẻ bán nam bán nữ. Đông Phương Bất Bại hàng ngày sống trong cung cấm như một hoàng hậu, ngồi thêu hoa, yêu một chàng trai là Dương Liên Đình, và đến chết vẫn cầu xin Nhậm Ngã Hành tha mạng cho Dương Liên Đình.

Bình luận

Truyện đang đọc