DUYÊN TỚI LÀ LANG QUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 4: Tiểu Tam nhà Tiên quân.

Lại một trận pháo hoa nổ vang, cắt đứt suy nghĩ của Tư Đồ Ngu.

"Công chúa gì kia, vô cùng đáng ghét." Đây là tổng kết của nàng sau khi kết thúc hồi ức dài. Ôi, đi nhậm chức mới biết, Nhân Duyên Ty không dễ làm a! Vì tác hợp nhân duyên đã định, bôn ba mệt nhọc còn chưa tính, còn cách ngày phải hao tổn pháp lực vì Duyên Điền thực hiện Cam lâm *, ghi chép chuyện sinh trưởng của cây...

Quan trọng hơn, trong phủ còn có một Ngự Thư đại nhân ( cai quản sách vở) lạnh như băng trông coi nàng, mấy ngày nay mỗi ngày làm việc công, so với những vị Hoàng đế ở nhân gian còn mệt hơn, mà những Hoàng đế kia còn có ba ngàn mỹ nhân a, có giai nhân ở bên cạnh ôn nhu săn sóc, khổ nữa cũng chịu đựng a, thế mới nói nàng có bao nhiêu thảm, còn không bằng về núi tu hành, ít ra còn tự do tự tại! Nâng chén ngọc uống cạn, Quỳnh tương ngọc dịch chảy vào trong cổ họng, mang theo chút cay cay, thấm ruột thấm gan. Tâm tình Tư Đồ Ngu tốt hơn một chút, xoay người lại, sau lưng là cửa sổ xán lạn ánh sáng, đôi mắt dâm tà xán lạn như sao.

( *) Cam lâm: Làm mưa cho nơi gặp hạn hán lâu.

"Hiếm khi trốn ra ngoài a." Điều tiết tâm tình tốt rồi Tiên quân đại nhân vì bản thân rót thêm một chén. Chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy vào trong chén, ngân ngấn nước lấp lánh, tạo nên vòng ánh sáng óng ánh. Tư Đồ Ngu nhìn từng vòng từng vòng óng ánh, nhất thời thất thần. Cảm giác này, như lần đầu nhìn vào đôi mắt người kia, thâm thúy khó lường, như nhiếp hồn người, khiến người ta dễ dàng lạc lối trong con ngươi phát ra tia sáng u lãnh.

Chậc chậc, cũng may bổn tiên định lực tốt... Mãi đến khi rượu tràn đến miệng chén, Tư Đồ Ngu mới phục hồi tinh thần, đặt bầu rượu xuống, có chút buồn cười lắc đầu một cái, không hiểu vì sao nàng lại nhớ đến nàng ấy. Lập tức khôi phục dáng vẻ tà mị, "Vẫn là nhân gian tốt, hoa đẹp rượu ngon. A Tiểu Tam, ngươi không thể biểu hiện vui vẻ một chút sao, dù sao đi ra ngoài cũng tốt hơn ở cùng Lãnh Hồ Ly kia mà? Mau tới đây, để bổn tiên sờ một chút!"

Trong góc tối, một con Đại Cẩu hoàng kim chậm rì rì đi ra, làm như bất mãn hướng Tư Đồ Ngu kêu một tiếng.

"Ai nha, ngươi còn không tình nguyện, mau lại đây, chậm chậm rì rì như tiểu nương tử... Ách, chờ chút, hình như còn chưa biết ngươi là đực hay cái a." Tư Đồ Ngu bỗng nhiên cười tà ác, "Đến đến, bổ tiên kiểm tra một phen." Nói rồi liền nắm lấy thân mình lông vàng rực rỡ của Đại Cẩu lật qua nhìn.

"Vượng, vượng!" Đại Cẩu kim sắc cả kinh, con mắt trên trán cũng mở ra, giãy giụa muốn chạy trốn khỏi ma trảo.

Con Linh cẩu này là trên đường Tư Đồ Ngu đến Phong Lâm quốc đi qua một cánh rừng cứu nó, lúc đó nó đang bị một con trăn cuốn lấy, thoi thóp.

Linh cẩu tam nhãn là linh thể trời sinh, nhưng cần tự bản thân tu hành đạt linh thức, sau đó sẽ độ Thiên kiếp, mới có thể Hóa hình. Trong lúc đó phải chịu đựng thống khổ cùng cô tịch đằng đẳng không phải người thường có thể chịu đựng được, huống chi Linh cẩu có một loại nội đan rất dễ luyện hóa, có rất nhiều yêu ma cùng Tu tiên giả mơ ước nội đan của nó đều nhìn chằm chằm, con Linh cẩu đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng, thân vừa tu linh thức trong lúc mơ hồ lại bị con trăn nhân cơ hội đánh lén.

Tình cảnh này khiến Tư Đồ Ngu nhớ đến mấy trăm năm trước nàng ở trong núi tu hành, khi đó nàng một thân một mình, không có người thân bên cạnh, cũng không có bạn hữu, chỉ là một con Lang nhỏ yếu ứng phó với hoàn cảnh ác liệt bốn phía. Trong núi sâu thường có nguy cơ khắp nơi, nhiều lần suýt chút nữa nàng trở thành thức ăn trong bụng con Yêu xà ở núi Bắc, cũng may pháp lực mặc dù yếu, nhưng cơ linh [ cơ trí ] nhanh nhẹn, Yêu xà buộc nàng càng thêm khắc khổ, cần cù, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, tăng cao tu vi.

Trong một đêm trăng tròn, nàng rốt cuộc cũng có thể hóa thành hình người, lúc ánh trăng chiếu vào trong động, nàng nhìn thấy da dẻ trắng nõn cùng tay nhỏ mềm mại của mình. Một khắc đó, phảng phất có vô số con bướm phá kén bay ra, quanh quẩn xung quanh. Vì vậy nàng đắc ý vênh váo quên hết mọi thứ, đứng thẳng người dậy, loạng choạng đi ra sơn động, quên là tâm linh của mình còn chưa khôi phục hoàn toàn, đấu cùng con Yêu xà ẩn núp ở một nơi bí ẩn gần đó.

Lần đó đọ sức cùng Yêu xà có thể nói là lần tàn khốc nhất, cơ hồ tiêu hao hết pháp lực, kỳ quái là nàng không có bị ăn mất. Khi tỉnh lại đã biến về nguyên hình, khắp nơi loang lổ vết máu, cách nàng không xa là xác chết của con Yêu xà, vết máu màu xanh đen từ lâu đã cạn, thân rắn cách ba tấc bị chém thành hai đoạn, vừa chuẩn vừa ngoan. Hiển nhiên có người đã cứu nàng, kỳ quái là trong trí nhớ không có ấn tượng lúc sống chết này, khi đó nàng nghĩ mãi không ra, bây giờ nghĩ lại, có thể người đã cứu nàng đã xóa đi đoạn kí ức đó của nàng.

Sau đó ở đây, tháng ngày bình thản không có chuyện gì. Tư Đồ Ngu ngày qua ngày chuyên tâm tu hành. Yên lặng chịu đựng mưa gió ngồi ngộ đạo lạnh lẽo, cô tịch, cùng mỗi lần thay da đổi thịt bị giày vò, bị yêu vật thú hoang mạnh hơn nàng cắn bị thương sau đó trốn ở trong hang núi tự liếm láp vết thương, trong đêm tối ở dưới ánh trăng đối với hoa cỏ ngoài động lầm bầm lầu bầu...

Từng hình ảnh phảng phất như mới xảy ra ngoài hôm qua. Tư Đồ Ngu bỗng dưng cảm thấy có chút chua xót, con Linh cẩu thoi thóp ở trước mắt bị cự xà cuốn lấy khiến nàng không đành lòng. Yêu xà cái gì, đều thật đáng ghét. Liền trong nháy mắt vung tay lên, đánh bay con xà kia. Con Linh cẩu này ngược lại cũng biết tri ân báo đáp, sau khi được cứu dù chưa khỏe kéo thân thể suy yếu đến trước mặt Tư Đồ Ngu, suy nhược kêu: Vượng...

Phảng phất như một đạo sấm sét xẹt qua, trong nháy mắt Tư Đồ Ngu nảy sinh ý định. Đại cẩu vàng kim, còn có thể nói vượng, ừ, thật là một linh vật chiêu tài a, đến lúc đó đi đến nhà mới cũng có thể trông cửa này nọ...

Vì thế Tiên quân đại nhân liền phóng khoáng bao nuôi một con Đại Cẩu tam nhãn, cũng đặt tên cho là Tiểu Tam. Sau đó, hai con cùng vui vẻ, rộn ràng chạy tới Phong Lâm quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc