DUYÊN TỚI LÀ LANG QUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 78: Hồi nương gia ( về nhà mẹ đẻ).

Hồ giới, giữa núi non trùng điệp, có một tòa cung điện nguy nga đứng sừng sững.

Trước cửa cung tụ tập một đám người y phục hoa lệ. Vĩnh Nguyệt dựa vào lòng người yêu, thoải mái nheo mắt, ăn bồ đào đối phương đưa tới. Mộ Dung Hàn Thủy một tay ôm lấy nàng, còn tay kia động tác nhu hòa cầm lấy từng quả bồ đào đưa vào trong miệng nàng, xong rồi còn vô cùng săn sóc cầm lấy đĩa tiếp lấy hạt bồ đào nàng phun ra, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, đều sẽ dùng mắt trêu đùa thân mật nhau, hai người ăn ý ngọt ngào. Đám trưởng lão đứng bên cạnh đều tự giác nhìn sang chỗ khác, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm sương mù màu trắng ngăn cách ở phía trước cách đó không xa, tận lực không để mình phải nhìn thấy thứ không nên thấy, vẻ mặt tràn đầy chăm chú nghiêm túc.

Ngồi trên ghế mềm, Mộ Dung Tương nhìn hai vị mẫu thân bỗng nhiên trở nên đặc biệt ân ái dính dính, tức giận quay người ôm eo người bên cạnh: "Tiểu công chúa, ngươi xem nương các nàng so với chúng ta còn giống phu thê mới cưới hơn."

"Các nàng cửu biệt thắng tân hôn mà." Thanh Trạc bình tĩnh trả lời. Mộ Dung Tương nghe xong dứt khoát đùa giỡn lưu manh, ôm eo người ta dùng sức mà cọ: "Ta mặc kệ, ta cũng muốn ngươi đút ta ăn bồ đào nha."

"Yêu nữ chết tiệt, ngươi buông tay a..., muốn đút ăn cũng là người làm mới đúng a! Ta mới là nương tử của ngươi!" Thanh Trạc bị cọ đến tai đỏ ửng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn sẵng giọng, nhưng động tác đối phương lại càng lúc càng xấu.

"Này, ngươi! Bàn tay háo sắc của ngươi đang làm gì đó!" Công chúa đại nhân dựng đôi mày lá liễu.

"Người ta sớm là người của ngươi, còn xấu hổ cái gì a." Hồng Hồ Ly cười đến xinh đẹp.

- -------------------

Một đám trưởng lão cùng thị nữ bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía trước càng lúc càng đờ ra.

Từ phía trước, một thị nữ từ trong lớp sương mù ngăn cách kia chạy đến bị đông đảo ánh mắt chứa oán niệm đâm trúng, thân hình chấn động, sửng sốt rồi tràn đầy nghi ngờ mà chạy đến trước mặt chủ tử hô: "Bệ hạ!"

"Đã nói bao nhiêu lần, đừng gọi ta là Bệ hạ, phải gọi là Nữ Vương Bệ hạ!"

"Báo cáo Bệ hạ, Đại Công chúa cùng Phò mã đã đến."

"Hả? Rốt cuộc cũng đến sao?" Vĩnh Nguyệt nghe thấy tin tức lập tức từ trong lòng Mộ Dung Hàn Thủy ngồi thẳng dậy, nheo mắt nhìn cách đó không xa. Chỉ thấy trong lớp sương mù trắng xóa, chậm rãi đi ra hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại. Vạt áo tung bay, dung mạo thanh nhã, không hổ là Thần tiên quyến lữ, là một đôi khiến người người ước ao.

Bốn phía vang lên tiếng than thở nho nhỏ. Vĩnh Nguyệt đứng lên, hướng người đi đến tươi cười nghiêng nước nghiêng thành.

Tư Đồ Ngu ngước nhìn trong tích tắc, thiếu chút nữa bị chọc mù mắt. Quả nhiên Hồ tộc thật nhiều mỹ nhân a, vô luận nam nữ đều quốc sắc thiên hương. Lúc này trước mắt một đám lớn nam nữ xinh đẹp mỉm cười nhìn qua, quả thật khiến nàng trong nháy mắt sinh ra loại ảo giác có được hậu cung.

Cũng ngay lúc này, truyền đến thanh âm lành lạnh bằng tâm ngữ của Hồ Ly nhà nàng, ngữ điệu nguy hiểm: "Không cho phép nhìn loạn, không cho phép nhìn chằm chằm người khác." Thân hình Tư Đồ Ngu cứng đờ, nghiêng mắt nhìn mỹ nhân bên cạnh, thấy người kia đang ôn nhu mỉm cười với đám đông nam nữ đối diện, không chút nào giống với dáng vẻ nói những lời kia. Nếu không phải nàng hiểu tính tình Hồ Ly nhà mình, còn tưởng vừa rồi nghe lầm đấy. Vì vậy Tiên Quân đại nhân nắm lấy bàn tay mềm mại của mỹ nhân, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không liếc mắt nhìn nhiều người khác đâu."

"Hừ, nửa mắt cũng không cho!" Mộ Dung Ly Túc truyền đến tâm ngữ một lần nữa, ngữ điệu bất đồng lúc trước, trong lạnh nhạt giống như có chút làm nũng, như thế nào khiến người ta cảm thấy... thật ngạo kiều khả ái đây! Trong Lòng Tiên Quân xao động, nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, nàng thật muốn ôm Hồ Ly nhà mình hôn vài cái.

"Ha ha, tỷ a, rốt cuộc các ngươi cũng đến, nên ở đây lâu một chút đi." Đợi các nàng đến gần, Mộ Dung Tương nhanh chóng chạy đến giữ lấy cánh tay Mộ Dung Ly Túc lắc lắc. Thanh Trạc cũng đi đến, bất động thanh sắc kéo nàng ra khỏi người ta, mặt mày cong cong: "Ha ha, có thể tụ họp cùng một chỗ, thật tốt." Nói rồi dùng ngón tay chọt chọt bả vai Tư Đồ Ngu: "Aiz, Tư Đồ Ngu, chợ đêm Hồ giới chơi rất vui a, so với Tam trọng Thiên giới của ngươi náo nhiệt hơn nhiều, đến lúc đó chúng ta dẫn ngươi đi hảo hảo chơi đùa một chút."

Đuôi mày Tư Đồ Ngu giương lên, cười xấu xa: "Hắc, có cái gì ly kỳ, bổn tiên đi qua rất nhiều chỗ thú vị, muốn đi dạo phố xá Hồ giới thì Ly Túc có thể tùy thời mang ta đi a. Nhưng thấy các ngươi nhiệt tình mong chờ như vậy, chúng ta sẽ lưu lại mấy ngày.", "Ai ôi!!! Tư Đồ Ngu, gan ngươi phì rồi phải không, dám nói với chúng ta như vậy, để tỷ tỷ ta hảo hảo dạy dỗ ngươi một chút." Công chúa đại nhân còn chưa nói xong, Hồng y bên cạnh liền nhào đến, như muốn véo lấy khuôn mặt Tư Đồ Ngu. Tư Đồ Ngu cười trốn sau lưng Mộ Dung Ly Túc, vứt cho nàng một cái mị nhãn: "Aiz aiz, khuôn mặt bổn tiên không phải ai cũng có thể véo đâu, còn có a, hiện tại ta là trưởng bối của ngươi, ở trước mặt ta xưng tỷ tỷ, ngươi không biết xấu hổ sao?"

"Hắc, xem ta có bắt được ngươi hay không?!" Mộ Dung Tương xắn tay áo, tức giận nói. Lúc này mỹ phu nhân mặc váy phượng kim sa đi đến từ móng vuốt Mộ Dung Tương xách Tiên Quân đại nhân rời đi, "Ai ôi! Ái tế a còn không mau đến đây, để chúng ta hảo hảo nhìn xem." Vĩnh Nguyệt tư thái xinh đẹp đem Tư Đồ Ngu đẩy vào trong một đám nữ nhân lớn tuổi, sau đó phất tay cho mọi người hồi cung: "Đến, chúng ta vừa đi vừa nói, ta đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, chúng ta trở về uống một chén."

- -------------------

"Trăm nghe không bằng mắt thấy, Đại Phò mã quả thật tuấn mỹ phi phàm, rất xứng đôi với Đại Công chúa a."

"Đúng vậy, A Túc nhà ta thật tinh mắt, hắc hắc."

"Ai nha, rốt cuộc A Túc cũng tìm được quy túc tốt a..."

- -------------------

Hình ảnh chuyển đến đại điện, vẻ mặt Tư Đồ Ngu tràn đầy mỉm cười ngồi trên bàn tiệc, trên bàn đầy món ăn mỹ vị quý hiếm, mùi hương trái cây tỏa nhẹ nhàng, nhưng nàng vô tâm động đũa, như ngồi trên đống lửa. Bởi vì một bàn lớn các Trưởng lão di nương đều đang nhìn nàng với hai mắt tỏa sáng, dường như nàng mới là món ăn ngon nhất vậy. Mà hai vị nhạc mẫu lại khí định thần nhàn sống chết mặc bay, chẳng qua nụ cười kia nhìn thế nào cũng đều rất gian trá. Vĩnh Nguyện thì thôi đi, ngay cả Mộ Dung Hàn Thủy ở trong lòng nàng thanh lãnh cao nhã cũng như vậy, thật sự bị làm hư mất rồi!

Vuốt vuốt khuôn mặt cười có chút cứng đờ, Tư Đồ Ngu ôn nhu nói với những phụ nhân vẫn còn đang lải nhải nói 'Đại Phò mã': "Các vị trưởng bối cứ gọi ta là A Ngu đi." Đại Phò mã gì đó có chút không được tự nhiên, nhưng cũng còn đỡ, vẫn so với 'Nhị Phò mã' mạnh mẽ hơn một chút, ánh mắt chuyển đến Mộ Dung Tương ở đối diện đang cười híp mắt gắp thức ăn, ha ha, 'Nhị ( nhấn mạnh) Công chúa', aiz... đột nhiên rất muốn cười a...

Chúng phụ nhân nghe Tư Đồ Ngu nói vậy, lập tức mặt mày hớn hở: "Ha ha, tốt, tốt, A Ngu thật sự nhu thuận hiểu chuyện a." Đám mỹ nhân trên bàn cơm cười cười, Tiên Quân đại nhân có loại cảm giác choáng váng như ngã vào bụi hoa, lúc này, trong bụi hoa xuất hiện một người nam nhân, rất nghiêm túc nói: "A Ngu a, hai người các ngươi tính khi nào có hài tử vậy?"

Tư Đồ Ngu càng choáng váng hơn, ánh mắt chung quanh đồng thời nóng rực. Nàng quay đầu, đáng thương nhìn Bạch y mỹ nhân bên cạnh một mực cười im lặng. Đang vì những lời này ngây người, Mộ Dung Ly Túc tiếp thu cầu trợ của người yêu, phục hồi tinh thần lại, trên mặt nhuộm một tầng đỏ nhạt, "Dượng, cái này... không vội."

"Cái gì không vội, chúng ta vội muốn chết, hai người các ngươi còn có bên kia nữa, đều phải cố gắng hơn." Mọi người có chút không vui, nói rồi cùng chuyển hướng sang đôi phụ phụ mới cưới khác. Người ngoài ý muốn bị liên lụy ngược lại không thèm để ý chút nào, thản nhiên nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ cố gắng."

"Các ngươi a, chỉ biết qua loa với lão nhân chúng ta." Mọi người tràn đầy tang thương thở dài vài tiếng, rồi quay người hướng về phía Tư Đồ Ngu, tiếp tục hào hứng bừng bừng vây công.

Bên ngoài vòng vây, Mộ Dung Tương Hồng y xinh đẹp ăn đến vui vẻ. Bỗng nhiên một đôi đũa từ bên cạnh vươn đến ngăn trở nàng: "Ăn ít cá chiên thôi, không phải ngươi đang bị nóng sao?" Thanh Trạc sẳng giọng.

"Chẳng qua bị sưng răng một chút thôi mà...." Mộ Dung Tương bĩu môi, Thanh Trạc trừng mắt hạnh: "Không được, ừm ăn nhiều rong biển đi." Một đống đồ vật lục sắc nằm trong bát Mộ Dung Tương.

"Ta thà ăn lá Bạc hà..."

- -------------------

Sau khi ăn xong, Tư Đồ Ngu cùng mọi người đi dạo một hồi, thẳng đến khi mặt trời ngã về tây, mới tiễn được đám tam cô lục bà kia. "Ái tế, hôm nay các ngươi mệt mỏi rồi, đêm nay đừng đi dạo chợ đêm, ngày mai hẳn đi chơi." Vĩnh Nguyệt ôm lấy cánh tay Mộ Dung Hàn Thủy, ngữ khí vui vẻ. Mộ Dung Hàn Thủy cũng cười ôn hòa, nói với Mộ Dung Ly Túc: "Đêm nay các ngươi ngụ ở hành cung trước kia của ngươi đi, mọi thứ vẫn không thay đổi, đều chờ ngươi quay về ở đấy."

"Vâng." Mộ Dung Ly Túc gật đầu, "Nương, mẫu thân, chúng ta trước đi nghỉ ngơi."

"Được, đi đi." Nghe một tiếng 'mẫu thân', ánh mắt Mộ Dung Hàn Thủy càng thêm ôn nhu. Nhìn mấy hài tử ly khai, nàng nhẹ nhàng ôm lấy người bên cạnh, "Thật tốt..."

Hành cung của Mộ Dung Ly Túc ở sát vách Mộ Dung Tương. Tư Đồ Ngu đi đến đó nhịn không được muốn vào trong xem một chút, nàng nhớ hình như hành cung Mộ Dung Tương cất giấu rất nhiều tiểu muội muội đáng yêu a...

Tiên Quân đại nhân vẻ mặt tràn đầy hưng phấn chạy vào trong điện, thị nữ bên trong đều dừng động tác trong tay, nhìn sang. Trong nháy mắt, thời gian như bị dừng lại, xuất hiện ngắn ngủi rồi dừng lại. "A, loại cảm giác này, thật sự là, thật sự là... quỷ dị." Trong lòng Tư Đồ Ngu phun một bụm máu, cái này, cái này chẳng lẽ do nàng sinh ảo giác hay sao?! Hay đi nhầm nơi rồi? Trong hành cung Mộ Dung Tương rõ ràng đều là những lão ma ma bộ dáng hòa nhã hiền lành?

"Tiên Quân không cần kinh ngạc." Lúc này Mộ Dung Tương âm u xuất hiện phía sau nàng, lệ rơi đầy mặt: "Thanh Trạc, Thanh Trạc đổi hết người trong hành cung của ta, nàng nói, như vậy tương đối ấm áp... Hu hu.. Manh vật cuả ta!"

Aiz... Thì ra là vậy nha. Cái kia, thú được thê như vậy, phu còn đòi hỏi gì...

Tư Đồ Ngu vỗ vỗ vai Mộ Dung Tương: "Đã như vậy, ta không quấy rầy nữa." Nói xong nhanh như chớp chạy ra ngoài, đi về phía hai mỹ nhân đang đứng trò chuyện rất vui dưới tàng cây. "Ơ, Tiên Quân đại nhân nhanh như vậy liền ra rồi? Dù sao cũng nên uống một chén trà nha." Thanh Trạc nhìn người đi đến, mặt mày cong cong, ngữ khí giảo hoạt.

"Uống trà thì không cần, vẫn là mang Hồ Ly nhà ta đi quan trọng hơn, miễn cho bị ngươi dạy hư mất." Tiên Quân đại nhân trợn mắt liếc nhìn Thanh Trạc, kéo mỹ nhân nhà mình đi đến sát vách. Mộ Dung Ly Túc bị kéo đi, vẻ mặt không rõ: "Cái gì dạy hư mất?"

"Vẫn không biết thì tốt hơn."

- -------------------

Chờ hai người tắm gội xong, sắc trời đã tối xuống, cô tinh chiếu sáng ở chân trời.

Mộ Dung Ly Túc đổi lại một kiện cung váy màu vàng nhạt, cùng Tư Đồ Ngu dạo chơi nhàn nhã trong hoa viên. Tóc đen như thác nước rủ xuống sau lưng, đai lưng cung váy làm hiện ra đường cong lả lướt nổi bật của nàng, cổ áo rộng rãi lộ ra cái cổ trắng muốt cùng xương quai xanh tinh xảo, yêu mị gợi cảm. Mượn ánh trăng, Tư Đồ Ngu nhìn người bên cạnh, tim không khỏi đập nhanh nửa nhịp. Hồ Ly ở trong phủ không phải ăn mặc rất bảo thủ sao, chẳng lẽ trở về Hồ giới bản tính bại lộ? Nhưng... so với ngày thường thanh lãnh, lúc này mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của mỹ nhân đều lộ ra ý nhị thục nữ, đặc biệt câu người a!

Tiên Quân đại nhân rốt cuộc cầm giữ không được đưa tay nắm lấy eo nhỏ của mỹ nhân, lộ ra tươi cười ngốc nghếch. Mộ Dung Ly Túc quay mặt lại nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, trong nhu hòa mang theo chút ngượng ngùng: "Không cho phép xằng bậy.", "Chẳng qua chỉ ôm một chút nha." Tư Đồ Ngu kề sát lại, ngửi mùi hương cơ thể lộ ra ở cổ áo mỹ nhân, vô lại nói.

"Vừa rồi ở trong dục phòng ngươi cũng nói chẳng qua chỉ ôm một chút!" Kết quả còn không phải là nàng bị ăn sạch sẽ sao... Nghĩ đến chuyện xảy ra trong dục phòng, Mộ Dung Ly Túc xấu hổ trừng mắt liếc sắc lang, hung dữ nói: "Còn hạnh kiểm xấu như vậy ta sẽ không cùng ngươi tản bộ nữa."

"Ồ? Thì ra nương tử đại nhân gấp gáp trở về phòng như vậy sao?" Tiên Quân đại nhân cười tà tứ, quả nhiên nhìn thấy người trong lòng chậm rãi nheo mắt phượng lại, thần sắc hơi hờn giận. Vì vậy nàng kiến hảo tựu thu ( thấy được rồi hì thu tay), đong đưa cánh tay mỹ nhân nịnh nọt nói: "Ai nha ~ Hồ Ly, dù sao hiện tại ngủ không được nha, không bằng chúng ta đi ngắm sao đi."

"Không đi."

"Đi đi đi nha." Tư Đồ Ngu không khỏi đem người kéo đến trên sân thượng tòa lâu bên cạnh tẩm cung. Đi đến bên bàn đá ngồi xuống, sau đó động tác tự nhiên ôm lấy Mộ Dung Ly Túc, để nàng ngồi trên đùi mình, hai tay ôm lấy eo nhỏ của người ta, đem cằm đặt trên vai người ta.

Làm xong một loạt động tác này, nhìn mỹ nhân sắc mặt như trước bất thiện, vì vậy Tiên Quân đại nhân phối hợp tìm chủ đề giảm bớt bầu không khí: "Khụ khụ, cái kia Ly Túc a, tòa lâu này hình như gọi là Quan Tinh Các phải không?" Mỹ nhân không để ý đến nàng. Tiên Quân đại nhân không nhục chí, tiếp tục nói: "Quan Tinh Các... ừm... trở về chúng ta ở trong phủ xây một tòa lâu đi, gọi là Lãm Nguyệt Lâu được không?"

"Sao lại chọn danh tự nghe phong trần như vậy, giống như nơi bướm hoa." Lúc này mỹ nhân rốt cuộc chịu lên tiếng, nhưng vẫn tức giận như trước. Tư Đồ Ngu cười ngượng: "Ách... hình như phải a." Lãm Nguyệt Lâu rất phong trần sao? Rõ ràng rất văn hoa nha, ách, nhưng... Hình như ở nhân gian từng thấy có một thanh lâu tên cũng tương tự...

Đang lúc Tiên Quân đại nhân miên man bất định, hiển nhiên không nhận ra Mộ Dung Ly Túc nghĩ đến đâu rồi, chỉ thấy nàng thần sắc hòa hoãn thoáng cái ngưng tụ lại, giọng điệu trầm lạnh không che giấu được ghen tuông: "Hừ, ngươi thích đi loại địa phương đó, nhìn những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp."

Aiz, này lạc đề rồi a! Tư Đồ Ngu nháy mắt mấy cái, hiện tại trấn an mỹ nhân quan trọng hơn, nàng ôm chặt người trong lòng, nói: "Ai nói vậy, ta mới không thích tiểu cô nương trẻ tuổi đâu, ta chỉ thích ngươi."

"Những lời này của ngươi là có ý gì, ngươi chê ta già sao?!"

"Ta sợ ngươi chê ta nhỏ." Tư Đồ Ngu tựa vào vai Mộ Dung Ly Túc, ôm chặt thân thể nàng, thấp giọng nói: "Ta sợ ngươi ngại a. Chê ta không đáng tin cậy, không đủ thành thục. Ta sợ không cho ngươi được cảm giác an toàn, ta sợ...", "Ngu." Ngữ điệu đối phương bỗng nhiên trở nên thương cảm khiến Mộ Dung Ly Túc chợt đau lòng, quay người lại, duỗi ngón tay ngọc đặt ở môi nàng: "Đừng suy nghĩ bậy bạ. Ta và ngươi cùng một chỗ mới cảm thấy an tâm. Ai cũng không thể thay thế được vị trí của ngươi trong lòng ta."

"Hồ Ly..." Ngươi rốt cuộc chịu thổ lộ... Hốc mắt Tư Đồ Ngu nóng lên, nghiêng người hôn lên môi người kia. Mộ Dung Ly Túc không có đẩy ra, thuận theo ôm lấy cổ nàng, cùng nàng dưới màn sao, làm nụ hôn này sâu sắc, lâu dài hơn.

Đợi nụ hôn kết thúc, Mộ Dung Ly Túc nhẹ nhàng thở phì phò, nhìn người trước mắt bộ dáng ngốc nghếch, đỏ mặt liếc nàng, sẳng giọng: "Cười ngốc cái gì. Không phải nói muốn ngắm sao à?"

"Ai bảo ngươi đẹp như vậy, để tinh tú đầy trời cũng đều thất sắc."

"Ba hoa."

- -------------------

Gió đêm phất phơ, xa xa ngọn đèn dầu màu đỏ vàng, bóng hình lay động. Đầy trời sao sáng trong màn đêm đen, tò mò nhìn xuống phía dưới thế gian.

Hồi lâu sau, mỹ nhân dựa vào lòng người yêu mới mở miệng phá vỡ yên lặng, thanh âm nhu hòa như gió nhẹ lướt qua lọn tóc, chỉ nghe nàng nói: "Tư Đồ Ngu, tại sao ngươi lại thích ta vậy, khi đó ta đối với ngươi lạnh như băng nha." Mộ Dung Ly Túc phát hiện mình càng lúc càng như tiểu như nhân, sau khi cùng Tư Đồ Ngu ở bên nhau, nàng liền khống chế không được mà để ý, sẽ ghen tỵ, như thiếu nữ lần đầu nếm trải tình yêu đều không ngại phiền người muốn người yêu dỗ dành, sau đó nói chút lời tâm tình triền miên.

Tư Đồ Ngu đương nhiên cũng rõ điểm này, vì vậy nghiêng đầu chốc lát, mới ở bên tai Mộ Dung Ly Túc khẽ nói: "Ừm.. Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm* nha."

( *) Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình không biết bắt đầu từ lúc nào, cứ thế khắc cốt ghi tâm.

"Nói đi, ngươi dùng lời này lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ rồi?" Mộ Dung Ly Túc nghe vậy giả bộ sinh khí véo véo khuôn mặt của nàng, chẳng qua ôn nhu rung động trong đôi mắt rất rõ ràng.

"⎯ Ta cũng không lừa gạt người khác nha."

"⎯ Vậy thì lừa gạt ta đúng không?"

"Ôi! Không đúng nha, ta mới không có lừa gạt ngươi. Lừa ai cũng không lừa ngươi nha... Ách không đúng, ý ta là..." Tiên Quân đại nhân sợ mỹ nhân hiểu lầm, bối rối rồi lại giải thích không rõ, nói năng lộn xộn, luống cuống như hài tử.

"⎯ Phốc!" Mộ Dung Ly Túc không nhịn được cười ra tiếng. Tiên Quân đại nhân mới biết bị lừa rồi, nheo mắt hoa đào lại: "Này Hồ Ly, ngươi thật không phúc hậu a!"

"Ha ha, tiểu bổn đản." Mộ Dung Ly Túc buồn cười xoa xoa hai má tức giận của Tư Đồ Ngu, nhưng sau một giây lại kinh sợ kêu ra tiếng. Chỉ thấy Tiên Quân đại nhân thẹn quá hóa giận bắt đầu đùa nghịch vô lại, một tay ôm lấy mỹ nhân đặt lên bàn đá, khóe miệng câu dẫn độ cong xấu xa: "Ai~ nha! Ta không phát uy ngươi liền quên mất bản thể của ta là gì đúng không?"

Mộ Dung Ly Túc nghe vậy, bình tĩnh ôm lấy cổ Tư Đồ Ngu, một tay dọc theo gương mặt nàng vuốt ve, ngón tay ngọc nhẹ nhàng câu lấy cằm nàng, thanh âm mị hoặc: "Ngươi muốn làm gì, hả? Đây là Hồ sơn, chớ có càn rỡ với bổn cung."

"Không càn rỡ với ngươi thì với ai?" Tư Đồ Ngu cúi đầu ngậm lấy ngón tay Mộ Dung Ly Túc, cười xấu xa cúi người xuống...

— ngao ô~~~

✂━━━━━━

Trên mặt trăng:

Thường Nga: (*・ω・) Tòa lâu các mới xây của chúng ta, gọi là lãm Nguyệt Lâu thế nào, hửm~

Nguyệt Thỏ: (,,Ծ‸Ծ,,) Sao lại chọn danh tự nghe phong trần như vậy, giống như nơi bướm hoa...

Thường Nga: (⊙...⊙) Phải, phải không...

Một trận gió lạnh thổi qua, Thường Nga rụt rụt bả vai: ( -'๏_๏'-) Nếu không, gọi là Thiên Thượng Nhân gian?

✂━━━━━━

┃ HOÀN ┃

P/S: Còn 6 phiên ngoại các bác.

Bình luận

Truyện đang đọc