DUYÊN TỚI LÀ LANG QUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 62: Quên người.

Năm năm sau, ở phố Nam Đồng Hương trấn tiếng động vang trời, vui sướng hớn hở. Ngày đó, là lúc Tang tiểu thư - Tang Du xuất giá.

Đội ngũ đón dâu chậm rãi đi về phía phố rượu đông đúc, hai bên đường đều chật ních người xem náo nhiệt. Trong tửu quán tiểu nhị ca cũng chen lấn tới cửa, nhìn đội ngũ kia đi qua. Nam tử mặc hồng bào cưỡi trên con ngựa cao lớn hướng mọi người bên đường gật đầu chào hỏi, trên mặt tươi cười dịu dàng, nhu hòa như ánh mặt trời, ôn nhuận như ngọc.

"Aiz, Tân lang bộ dáng thật tốt a, trước kia sao không phát hiện trên trấn có mỹ nam tử như vậy a!" Một vị phu nhân nhìn chằm chằm người cưỡi ngựa kia, không dời mắt được. Tiểu nhị ca bên cạnh cười nhạo nói: "Lưu mụ, ngươi không biết rồi, Tân lang không phải người trên trấn, hắn là người Kỳ Thủy trấn, tên là Cố Vũ, là công tử đại hộ đó.", "Đại hộ? Vậy sao còn chịu ở rể Tang gia?" Nam nhân nghe đoạn đối thoại chen miệng nói.

Tiểu nhị nhướn mày cười: "Sao lại không ở rể được, gia quy Tang gia là như vậy, Cố công tử kia vì người thương mới không để ý nhiều thế tục như vậy." Hắn hài lòng nhìn Tân lang khuôn mặt ôn nhau, đáy lòng vì Tang gia cao hứng, nên trong giọng nói mang theo vài phần dương dương đắc ý: "Tang tiểu thư số mệnh tốt, sau khi ánh mắt chữa lành đến Kỳ Thủy trấn bàn chuyện làm ăn, rồi gặp được Cố công tử. Aiz, ngươi không biết, ta nghe nói Cố công tử kia vốn đầu óc có chút vấn đề, gặp được Tang tiểu thư lại như kỳ tích chuyển biến tốt đẹp, hiện tại là công tử tốt nho nhã lễ độ, bụng đầy kinh luân. Các người nói hai người bọn họ có phải trời sinh một đôi không a!" Tiểu nhị ca vui vẻ nói, người bên cạnh nghe đến hứng thú, cảm thấy đôi Tân nhân hôm nay đúng là tuyệt phối.

Âm thanh náo động, đội ngũ đón dâu cuối cùng về đến đại môn Tang phủ. Cố Vũ nhảy xuống ngựa, theo chỉ dẫn bà mối mà đá trước cửa kiệu ba cái, sau đó mời Tân nương ra, hai người mười ngón đan chặt, tay nắm tay tiến vào trong phủ, lang tài nữ mạo ( trai tài gái sắc) khiến người khác ghen tỵ. Bọn gia đinh ở bên cạnh sư tử đá đốt pháo, quản gia ở cửa ra vào nghênh đón khách, người đến người đi, náo nhiệt vui mừng, tiếng cười vui ẩn vào trong tiếng pháo đùng đùng nổ, pháo giấy màu đỏ theo gió mà bay, như cánh hoa bay đầy trời.

Cứ vậy náo nhiệt bận rộn hết một ngày, đợi đến lúc ăn uống linh đình trên bàn tiệc, phần lớn tân khách đã say, mọi người mới chịu buông tha Tân lang. Cố vũ được nha hoàn dẫn vào tân phòng, sau đó kín đáo đưa tiền lì xì cho mấy nha hoàn, ở lúc các nàng tươi cười mập mờ mà chậm rãi đi về phía Tân nương ngồi ở đầu giường. Bọn nha hoàn cũng biết điều lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Nhẹ nhàng vén hồng khăn, lộ ra khuôn mặt thanh lệ. Bởi vì đồ trang sức trang nhã, mà Tang Du lúc này so với ngày thường càng xinh đẹp động lòng người. Cố Vũ ngồi bên cạnh nàng, mỉm cười chăm chú nhìn nàng, đầu lông mày đều là ôn nhu. Tang Du vươn tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt ôn nhu của Cố Vũ, từng chút từng chút chạm vào, tràn đầy quyến luyến. Nến đỏ chập chờn, ở đáy mắt bọn họ rơi xuống một đám ánh sáng rung động. Gió nhẹ theo khe hở cửa sổ thổi đến, mang theo hương hoa từ trong vườn.

"Ngươi ngửi thấy không, mùi hương Đàm Hoa." Cố Vũ dí dỏm nháy mắt mấy cái, giai nhân cong môi, ngữ khí giảo hoạt: "Trên người ngươi cũng có đó.", "Vậy ngươi thích không?" Cố Vũ nhẹ giọng hỏi, ánh mắt càng nhu hòa. Tang Du dưới ánh nhìn chăm chú ấm áp mà dần dần đỏ vành mắt, gật đầu đáp: "Ừ."

"Đồ ngốc." Cố Vũ nghiêng thân qua, cầm chặt tay nàng, ngữ khí giống như thở dài mang theo cưng chiều oán trách. Tang Du cảm nhận được xúc cảm quen thuộc trên tay, rốt cuộc ngăn không được lệ nóng, thấp giọng thì thào: "Tiểu mao tặc."

Nước mắt chảy xuống một khắc kia, ngoài cửa sổ, một đóa Đàm Hoa nở rộ...

Xa xa trên nóc nhà, Bạch y mỹ nhân ngồi ở đằng kia kết quyết, một sợi hồng tuyến thoáng hiện trên bầu trời đêm, bay về phía gian phòng chập chờn ánh nến. Tử sam nữ tử bên cạnh, nhìn phía xa xuất thần.

"Thật ra, ngươi không có xóa trí nhớ của nàng đi." Tiểu tam lấy lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi, ngữ khí trần thuật.

Bạch y mỹ nhân nghe vậy, nhàn nhạt lắc đầu, thanh âm như gió đêm lành lạnh: "Tam nhi, ngươi biết không, quên một người rất trọng yếu thật ra là một chuyện rất thống khổ. Có đôi khi, chúng ta tình nguyện hao tổn thời gian một đời để nhớ nhung, cũng không muốn quên đi bộ dáng người kia. Mặc dù cả đời không gặp, tình thâm không có kết quả, nhưng nhớ đến vui vẻ, rung động lúc ở bên nhau cũng đủ an ủi cả quãng đời còn lại." Nói đến đây, đáy mắt Mộ Dung Ly Túc bỗng nhiên có vài phần ấm áp: "Huống chi, các nàng còn có nhân duyên này."

Tiểu Tam suy nghĩ một chút, lông mày nhíu lại, làm như thăm dò hỏi thăm: "Cái kia... nếu như ngươi cũng có một người như vậy, có thể nàng vì không muốn cho ngươi chịu đựng nổi khổ sinh ly tử biệt mà xóa đi trí nhớ ngươi, ngươi sẽ thế nào?"

Mộ Dung Ly Túc đứng dậy, vạt áo trắng thuần ở trong bóng đêm phát ra quang mang nhàn nhạt, lành lạnh như tuyết liên. Khóe miệng nàng lại cong lên một nụ cười không rõ, thản nhiên nói: "Nếu thật có một người như vậy, nàng kia liền tự cầu nhiều phúc đi."

Tử sam nữ tử trong lòng lộp bộp, nhún nhún vai, sau đó xoay người hóa thành quang điểm, theo Bạch y mỹ nhân ly khai khỏi nơi tràn ngập mùi vị pháo nổ này.

Tư Đồ, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.



✂━━━━━━

Thất trọng thiên giới, trong phủ Thần Quân.

"Minh, ngươi thật sự rút sạch trí nhớ có liên quan đến Ngu nhi của đứa bé Ly Túc kia sao?" Mỹ phu nhân bóc một quả bồ đào bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai, sau đó hưởng thụ nheo mắt lại, hỏi nam nhân bên cạnh. Tư Đồ Diệu Minh cầm lấy một cái đĩa đón lấy hạt đào nàng nhổ ra, mày kiếm nhẹ nhàng nhảy lên, thản nhiên nói: "Ngươi nói xem."

Hoa Nhan xì cười một tiếng, dựa vào trong lòng hắn nói: "Lúc Ngu nhi còn nhỏ, ta đi tìm Tinh Quân coi tướng số cho nàng. Tinh Quân nói mệnh nàng phạm đào hoa, sau ngàn tuổi sẽ có đại kiếp nạn. Nếu vượt qua được kiếp nạn này, quãng đời còn lại sẽ được hưởng phúc lớn."

"Đúng là như vậy." Tư Đồ Diệu Minh thở dài, trầm giọng nói: "Ngu nhi trong mệnh có kiếp nạn này, nàng lựa chọn đi đối mặt, ta sẽ không nhúng tay. Chẳng qua là... khiến nữ nhi nhà ta chịu khổ, còn người nàng tâm tâm niệm niệm lại quên nàng không còn một mảnh, ta không cam lòng a. Lang tộc ta sẽ không cưng chiều hài tử, nhưng sẽ che chở con."

"A, ta biết ngay." Hoa Nhan giơ tay lên, cười híp mắt niết lấy khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, "Quảng Lai Thần Quân đã từng nói qua Ngu nhi không cần lo lắng tính mạng, ngươi cũng đừng lo lắng quá, đây cũng là thí luyện cho nàng."

Tư Đồ Diệu Minh ôm chặt lấy nàng như trẻ con lắc lư, nói: "Vì vậy mà bộ dáng của ngươi bây giờ không chút thương tâm, cũng không đi thăm Ngu nhi sao?" Đáy mắt lo lắng của Hoa Nhan chợt lóe lên, xoay mặt qua một bên hung dữ nói: "Hừ, Bạch Nhãn Lang này có nương tử quên nương, ta lo cho nàng làm gì, nàng đáng chịu tội, tương lai nếu nàng không thể đem hài tử Ly Túc kia lừa về tay ta sẽ không cho nàng bước chân vào cửa!" Nói qua nói lại, bỗng nhiên nhãn châu xoay động, lập tức chuyển thành vẻ mặt tràn đầy chờ mong, rất hào hứng hỏi: "Nhưng ngươi định lúc nào khôi phục trí nhớ cho nàng?" Ha ha, thật sự không thể chờ đợi được, muốn nhìn tình cảnh Ly Túc đi sửa trị nha đầu kia...

Tư Đồ Diệu Minh nhìn bộ dáng hai mắt tỏa sáng của phu nhân nhà mình thì biết rõ nàng suy nghĩ gì, có chút buồn cười lại cam chịu lắc đầu, sau đó ánh mắt phóng đến nơi xa, lông mày dần dần thu lại, trầm giọng: "Những trí nhớ kia, thời cơ đến ta sẽ trả lại, mấy trăm năm thời gian này, để hai hài tử kia suy nghĩ rõ ràng, hiểu rõ lòng mình."

✂━━━━━━

Ánh trăng treo trên ngọn cây, mây nhạt nửa che. Nhàn nhạt ánh sáng ở trong sân Ly Ưu cư chiếu ra một tầng màu trắng.

Bạch y mỹ nhân ngồi ở đầu giường, lông mày chau lại, như có điều suy nghĩ. Mà trong tay nàng, cầm lấy một kiện TSm Thiên tàm ti. Y phục này phát hiện trong một góc tủ áo, hiển nhiên vừa làm xong, sợi chỉ nơi cổ áo còn chưa kịp cắt bỏ đi. TSm màu xanh nhạt dưới ánh nến phản xạ hào quang xanh, mỗi đường kim mũi chỉ đều cẩn thận, nhưng chế tác này lại quen thuộc như vậy. A, rõ ràng là thủ pháp của mình...

Mộ Dung Ly Túc nhẹ nhàng chạm đến hoa văn trên y phục, đầu ngón tay truyền đến trơn mịn khiến nàng thất thần.

TSm này, là làm cho ai sao?

Ánh trăng lành lạnh, xuyên thấu qua cửa sổ, phủ lên sa bạc mông lung trong phòng. Ẩn bên trong ánh sáng nhạt, mỹ nhân nắm chặt y phục trong tay, giữa lông mày lộ ra đắng chát, im lặng thở dài. Không biết tối nay, nàng có ở trong mộng nhìn thấy người không rõ dung mạo kia không, sau đó cùng người kia từ xa xa nhìn nhau, cùng đứng dưới ánh trăng, yên tĩnh luống cuống. Nhưng mộng này, khi nào mới có thể kết thúc, người kia rốt cuộc hình dáng thế nào... Mộ Dung Ly Túc buông TSm xuống, chậm rãi nằm xuống bên trong chăn gấm.

Trong nháy mắt ngọn nến bị dập tắt, trong phòng thoáng cái tối xuống chỉ còn lại vầng sáng màu trắng bạc nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất.

Mỹ nhân chậm rãi nhắm mắt lại, mang theo vài phần vắng lặng lạnh lẻo, phảng phất đi vào giấc mộng.

✂━━━━━━

Tư Đồ Ngu: ( ・ั ᗜ ・ั)و Tiểu tam, tại sao ngươi gọi Ly Túc là 'Ly Túc đại nhân' mà lại gọi ta là 'Tư Đồ' a, ta mới là Nhân Duyên Ty.

Tiểu Tam: [ liếc mắt ( ¬ ‿ ¬) ] Cũng không nhìn một chút trong phủ Tiên Quân, là nghe theo ai.

Tư Đồ Ngu: ( ・'ω・') Nhưng, lúc trước chỉ có Lan biểu muội mới gọi ta như vậy.

Mộ Dung Ly Túc: [ tự tiếu phi tiếu ( ≖ˇ∀ˇ≖) ] A? Thật không, thì ra đặc biệt thân mật như vậy.

Tư Đồ Ngu: [ vội vàng khoát tay ミ•....•ミ ] Không, không phải chỉ một người đâu, ách, ta nhớ rồi, Bạch Thố tỷ tỷ cùng Liên yêu cũng từng gọi như vậy, a, ha ha...

Tiểu Tam: [ thở dài ( ̄◇ ̄;) ] Sáng mai ta sẽ mang Kim sang dược cho ngươi...

Bình luận

Truyện đang đọc