EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

Lăng Hãn đi tới tắt TV.

“A!” Chung Tẫn đột nhiên nắm tóc, hét to một tiếng rồi ngồi xổm trên mặt đất.

Một gối của Lăng Hãn chạm đất, quỳ nửa người xuống trước mặt cô, hai tay nâng mặt cô lên. Trong mắt anh, Chung Tẫn nhìn thấy mình, nhỏ bé và bất lực như thế.

“Nếu anh dám ra quyết định gì lung tung, em sẽ hận anh đến chết!” Cô thề.

Lăng Hãn hôn thật sâu lòng bàn tay của Chung Tẫn: “Có một ngày, người kia chỉ còn là một cái xác biết thở, hắn không nhận ra chính mình không nhận ra em. Vì đề phòng hắn làm người khác bị thương, bác sĩ nhốt hắn trong một căn phòng có hàng rào sắt bao quanh bốn phía, dùng điện giật, tiêm vào đủ loại thuốc. Hắn không còn ý thức, cười ngây dại, cuồng nộ, đại tiểu tiện trong phòng, sau một lúc còn có thể nhặt cái gì đó trên mặt đất bỏ vào miệng. Chưa nói tới danh dự và liêm sỉ, ở đây là trái đất hay ngoài không gian, hắn cũng không có cảm giác gì. Em muốn nhìn thấy như vậy sao?”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Chung Tẫn khóc lóc cầu xin.

“Chung Tẫn.” Lăng Hãn hôn từng ngón tay của cô, sau đó đặt tay cô lên ngực mình: “Anh không muốn quên em, anh muốn giữ chặt em ở nơi này, đây là niềm hạnh phúc duy nhất anh có. Rời đi, không phải thật sự chia lìa, mà là vĩnh hằng.”

Chung Tẫn giãy khỏi tay anh, hai tay che lỗ tai: “Em không nghe thấy gì cả, không, không…” Cô gào đến khàn cả giọng.

Lăng Hãn chỉ ôm chặt lấy cô.

“Chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, anh… ích kỷ lắm, lại muốn tìm cớ vứt bỏ em.” Cô mắng.

Lăng Hãn đau đớn nhìn cô, cô đang lừa mình dối người, bọn họ đều biết bệnh của anh đã tệ đến mức không thể dùng thuốc và ý chí để khống chế nữa.

Chung Tẫn khóc đến suýt tắt thở, chỉ cảm thấy cả người đều hỏng mất. Cho dù Lăng Hãn nói cái gì, cô chỉ xem tất cả là lời nói bừa, không hề quan tâm, giống một người phụ nữ nông thôn ngang ngược, thật ra, cô rất sợ lý trí từ trong lòng nảy sinh ra, cho rằng lời của Lăng Hãn có đạo lý.

Thuật ngữ “Chết không đau” có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp, nghĩa là ” hạnh phúc” của cái chết. Bất kể là “hạnh phúc” thế nào đi nữa, đều là trời đất cách nhau, chuyện này vượt quá khả năng chịu đựng của cô.

Bữa sáng là cháo yến mạch, trứng gà rán, còn có hai cái bánh bao hấp nhỏ, Lăng Hãn đã ra ngoài mua từ sớm, món phụ là gỏi trộn dưa chuột, sứa biển và cà rốt thái sợi.

Từng chút từng chút khiến Chung Tẫn đau như cắt.

Yêu nhau, không phải là chờ mong vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tương cứu trong lúc hoạn nạn, tế thủy trường lưu [1] sao? Cho dù tình yêu trở thành tình thân, trở thành tay trái và tay phải của nhau, nhưng bọn họ đã gắn bó thành một khối không thể tách rời, nếu một người mất đi thì người kia chính là một con chim tước đơn độc. Chỉ cần từng có được cái gì đó, không quan tâm cái gì thiên trường địa cửu, cái gì vĩnh hằng, cái gì tình cảm thăng hoa, tất cả cũng chỉ là lừa mình dối người.

[1] Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

Hai người, chưa từng làm bạn thì sao trở thành người yêu?

Chung Tẫn đi đến chỗ nào cũng phải nắm tay Lăng Hãn, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện từ chức để đi cùng Lăng Hãn. Lăng Hãn không thể không đồng ý với cô rằng anh sẽ khiên quyết vứt bỏ suy nghĩ kia, xóa sạch toàn bộ.

Hai vai Chung Tẫn run rẩy mãi, chôn mặt trong lòng bàn tay, thật lâu sau, mới ngẩng đầu, tìm lại hô hấp.

Thứ Ba.

Giữa hè, mặt trời chói chang, sáng sớm rời giường, những con ve mùa hạ trên cành cây cứ liên tục kêu to. Vụ án giết vợ của Thích Bác Viễn mở phiên toà lần nữa, trên báo chiều hôm qua, Hoa Bội viết lưu loát 1000 chữ, hồi vị [2] lại toàn bộ quá trình từ khi bắt đầu vụ án cho đến bây giờ. Tối đó, lúc Chung Tẫn tản bộ với Lăng Hãn cũng tiện thể mua một tờ từ tiệm bán báo.

[2] nghĩa hẹp là dư vị còn lưu lại trong miệng sau khi ăn xong ; nghĩa rộng là nhớ lại những ký ức và nghiền ngẫm chúng một cách tỉ mỉ. Nghĩa của từ ‘ “hồi vị” trong câu này là nghĩa thứ hai.  

Dưới ánh đèn, Lăng Hãn vừa nhìn vừa khen bài báo của Hoa Bội viết càng ngày càng tốt.

Chung Tẫn ngồi trên sofa lật tạp chí, lặng lẽ quan sát Lăng Hãn. Dường như, đề tài “Chết không đau” kia chỉ là trong lúc nhất thời anh nghĩ không thoáng nên mới nói năng lộn xộn, anh đã quên.

Phiên tòa hôm nay mở cửa cho các phương tiện truyền thông và công chúng, nhưng Thích Bác Viễn lại vắng mặt trong buổi xét xử.

Chung Tẫn cười, hỏi Lăng Hãn có muốn đến tòa án thưởng thức hình tượng quang huy của cô không, Lăng Hãn trả lời, anh đợi xem bài báo của Hoa Bội là được rồi.

Gần ra đến cửa sân, Chung Tẫn quay đầu lại. Lăng Hãn đứng trên ban công nhìn theo cô. Bên ngoài ban công có làm một bồn hoa, trồng một ít hoa cỏ. Tính ra thì hoa hướng dương nở tốt nhất, có đỏ có trắng, còn có màu cam rực rỡ, xinh đẹp nhiều vẻ. Chung Tẫn cười rồi tặng anh một cái hôn gió, Lăng Hãn mỉm cười gật đầu.

Cửa sân đóng lại, đột nhiên Chung Tẫn lại lấy chìa khóa mở cửa ra lần nữa.

Lăng Hãn vẫn còn, cô hít sâu một hơi: “Hôm nay em sẽ về nhà sớm, anh đừng đi ra ngoài, buổi tối chúng ta ăn cháo đậu xanh, được không?”

Lăng Hãn chớp mắt, ý là đã nghe thấy.

“Em đã chuyển điện thoại sang chế độ rung, nhưng anh có thể gọi cho em bất kỳ lúc nào.”

Lăng Hãn bật cười, chọc chọc cổ tay, nói cho cô thời gian không còn sớm.

“Anh sẽ chờ em chứ?” Chung Tẫn ngẩng đầu lên, hỏi.

Lăng Hãn chạy từ ban công xuống, thở dài, nắm lấy tay cô cùng cô đi ra đầu ngõ. Bọn họ gặp phải hai cụ bà cầm theo giỏ đồ ăn đi đối diện. Trong đó có một người từng gặp vài lần, Chung Tẫn tự nhiên mỉm cười chào hỏi.

Khi đi lướt qua, Chung Tẫn nghe được cụ bà kia hỏi: “Ai vậy?”

“Một đôi vợ chồng nhỏ mới chuyển đến, ôi chao, ân ái lắm, không thể xa nhau dù chỉ một phút, đi bộ cũng phải nắm tay.”

“Mới cưới thì phải! Hiếm khi gặp đôi nào xứng đôi như vậy, muốn diện mạo có diện mạo muốn khí chất có khí chất. Cô gái kia mặc đồng phục gì thế nhỉ?”

“Công tố viên!”

“Ồ, tốt lắm, có bản lĩnh. Vậy người chồng làm gì?”

“Nhất định cũng có tiền đồ, nếu không không thể cưới được công tố viên!”

Chung Tẫn cười ra tiếng, quay đầu nhìn Lăng Hãn. Lăng Hãn siết chặt tay cô, mở cửa xe giúp cô: “Anh không đi đâu cả, nấu xong cháo đậu xanh rồi chờ em về.”

Chung Tẫn đi cà nhắc, mổ nhẹ vào môi anh: “Thân ái ông chồng nội trợ của tôi.”

Volks đi xa, trong dòng xe cộ buổi sáng chẳng mấy chốc đã không thấy dấu vết.

Lăng Hãn đứng một lúc lâu, ánh nắng làm bốc hơi những giọt mồ hôi trên cái trán đầy đặn của anh, nhưng anh dường như không có cảm giác. Lăng Hãn đến một siêu thị gần đây mua một túi đậu xanh, khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa thì thấy một chiếc xe vận tải nhỏ đang đỗ ở cửa và cô gái trẻ đang dỡ hàng. Có một giỏ hoa loa kèn đặc biệt tươi, anh mua một bó.

Chung Tẫn ghét hoa hồng nhiều gai, trừ hoa cải vàng, cô thích hoa loa kèn. Cô nói với anh hoa loa kèn còn gọi là hải dụ [3], ở Đài Loan có một thửa ruộng gieo trồng loại hoa này, vào mùa hoa nở, trên bờ ruộng thường có những cặp tình nhân đi dạo và chụp ảnh.

[3] ở Việt Nam còn gọi là hoa huệ tây.

Trong mắt cô lộ ra sự hâm mộ, khi anh cười hỏi rằng cô có muốn đi Đài Loan hay không thì cô rất nghiêm túc mà trả lời: em không muốn đi Đài Loan em chỉ muốn cùng anh ngắm ruộng hoa hải dụ.

Trả tiền xong, anh trở về. Tiện đường mua một ít đu đủ ở cửa hàng hoa quả gần với cửa hàng bán hoa, định làm sinh tố đu đủ với sữa trước khi đi ngủ để giúp ngủ ngon.

Dọc đường, anh gọi điện thoại cho Vệ Lam.

Vệ Lam cũng không đến Ninh thành xem thẩm vấn, cô nghiến răng nghiến lợi mà thề, cô muốn kháng án, muốn vạch trần âm mưu của Thích Bác Viễn.

Thế giới nói nhỏ cũng nhỏ, nói lớn cũng lớn. Tuy vợ chồng Vệ Lam từng lần lượt làm bác sĩ chữa trị cho Lăng Hãn nhưng cô ấy vẫn không biết quan hệ của Lăng Hãn và Thích Bác Viễn. Phó Yến đã giữ bí mật này rất thành công.

Lăng Hãn hy vọng Vệ Lam gửi nhanh đơn thuốc đến đây cho anh, thuốc của anh sắp hết.

Vệ Lam hoảng sợ: “Thuốc tôi đưa cho anh có thể uống đến mùa thu. Anh muốn tăng số lượng thuốc sao?”

Lăng Hãn im lặng.

“Liều lượng thuốc không thể tùy tiện tăng thêm. Gần đây có chỗ nào không khỏe sao?” Vệ Lam hỏi rất khéo léo.

“Không có, là tôi sơ ý làm đổ mấy bình thuốc.”

Vệ Lam cười: ” Anh nói dối mà không cần bản nháp sao? Biết rồi, đừng ham mê ôn nhu hương [4] mà sao nhãng bệnh tình. Tôi sẽ gửi fax một đơn thuốc cho anh, nhưng sẽ không đưa quá nhiều đâu, anh nên nhanh chóng đến Bắc Kinh đi.”

[4] xuất xứ từ một điển cố chỉ hành động nhẹ nhàng, ân cần quyến rũ của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông hoặc ẩn dụ về việc dùng nữ sắc để khiến người khác say mê, trầm luân…

Lăng Hãn đồng ý.

Ninh thành thật sự giống một lò lửa, chỉ đi vài bước mà quần áo đều thấm ướt. Từ xa, có một bóng người đang đứng trước cửa “phòng nhỏ”

Lăng Hãn nhìn qua, người nọ cũng xoay người lại nhìn anh.

Là Phương Nghi, Lăng Hãn khá ngạc nhiên. Mấy ngày nay Chung Tẫn không về nhà, Phương Nghi tìm ra nguyên nhân và đến đây.

“Cậu chính là Lăng Hãn?” Ấn tượng đầu tiên của Phương Nghi với Lăng Hãn không quá tệ, trừ gia thế, bà cho rằng Lăng Hãn vừa mắt hơn Thang Thần Phi. Một người đàn ông khiến người ta cảm thấy an toàn, anh vĩ tuấn lãng, chín chắn và nội liễm.

“Chào dì!” Lăng Hãn vội vàng chào hỏi, mở cửa cổng ra, mời Phương Nghi đi vào.

“Cậu biết tôi sao?”

“Chung Tẫn rất giống dì.”

Phương Nghi cười, người này thật biết nói chuyện: “Thuê một căn nhà như vậy chắc không ít tiền nhỉ?” Phương Nghi liếc cái sân nhỏ một vòng.

Lăng Hãn đưa cho bà một ly ước ép dưa hấu.

“Đã là thuê nhà cần gì phải để ý nhiều như vậy?”

Lăng Hãn thản nhiên cười, ngồi xuống đối diện với bà.

“Chung Tẫn rất thích cậu.” Trong giọng nói của Phương Nghi lộ ra sự bất đắc dĩ: “Tôi vẫn cho rằng con bé rất ngoan, không nghĩ đến con bé sẽ sống chung trước khi kết hôn.”

Lăng Hãn chà xát hai tay, lúng túng đến nỗi hai tai bị đốt đỏ bừng.

“Gần đây nhà chúng tôi đã xảy ra một số chuyện không tốt, tôi nghĩ cậu đã nghe nói rồi. Tôi rất xem trọng Chung Tẫn.”

Phương Nghi cầm túi qua, lấy từ bên trong ra một tờ giấy chứng nhận quyền bất động sản và một bản chứng nhận đất đai: “Đều là người phao đầu lộ diện [5], tuy ở chung không phải chuyện gì to tát nhưng Chung Tẫn vừa mới điều đến viện kiểm sát tỉnh, thanh danh rất quan trọng.”

[5] chỉ sự xuất hiện công khai của người phụ nữ trước công chúng.

Bà giao hai bản chứng nhận cho Lăng Hãn, cười tự giễu: “Lúc trước vì đề phòng nên mới đặc biệt làm, dùng tên của Chung Tẫn, hiện giờ thật sự có tác dụng.”

“Dì?” Lăng Hãn giật mình.

“Từ nhỏ, Chung Tẫn nhìn như rất nghe lời, nhưng có một số chuyện, con bé vô cùng bướng bỉnh, chẳng hạn như đi Giang Châu công tác, mặc kệ tôi nói gì, con bé cũng không nghe. Tôi biết mình không thể giữ con bé được nữa, chi bằng buông tay sớm một chút. Căn hộ này là tạm cho cậu mượn để kết hôn, cậu vẫn nên cố gắng kiếm tiền. Tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu được sống trong ngôi nhà của riêng mình, đúng không?”

Phương Nghi không ngồi lâu, nói xong thì rời đi.

Có một chiếc honda màu trắng tới đón bà, người đàn ông lái xe có mái tóc muối tiêu, mang kính mắt, khí chất nho nhã. Ông ta mỉm cười với Lăng Hãn, Lăng Hãn khẽ gật đầu, hai người đều không nói chuyện.

Chung Tẫn không hề giống Phương Nghi. Nếu cô có cách tự bảo vệ mình bằng một nửa của Phương Nghi thì liệu anh có trở thành thứ mà cô cầm lên được mà buông xuống cũng được hay không? Bây giờ thật là mới xuống lông mày, lại chạy lên não.

Lăng Hãn mở giấy chứng nhận bất động sản ra, một căn hộ nằm bên bờ sông, bất kể kiểu nhà hay khu vực đều rất tốt ở Ninh thành. Chủ sở hữu là Chung Tẫn. Tuy giọng điệu của Phương Nghi không quá mềm mỏng nhưng bà lại rất yêu thương Chung Tẫn.

Di động vang.

“Lăng Hãn, em đang ở phòng nghỉ, một lát nữa sẽ mở phiên toà. Anh đang ở đâu?” Giọng Chung Tẫn rất căng thẳng.

“Anh ở phòng nhỏ.”

Chung Tẫn chợt hạ thấp giọng: “Hôm nay, em rất nhớ anh. Anh thì sao, có nhớ em không?”

Lăng Hãn ảm đạm cúi đầu.

Cô không biết, ba năm trước, từ Giang Châu về Bắc Kinh, nếu có thể duy trì ý thức minh mẫn mỗi ngày thì nhớ cô chính là niềm vui duy nhất của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc