EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

Hoàng hôn đúng hẹn tới, cây cối bị nướng cháy cả ngày nghênh đón một trận gió đêm mát lạnh, trên đường rợp bóng cây, lá khô bị gió cuốn bay, rụng đầy đất.

So với Bắc Kinh, mùa thu ở Ninh thành tới trễ hơn, tuy không nồng đậm nhưng lại rất dài, gần cuối tháng 11, đầu đường cuối ngõ mới có dấu vết của mùa đông.

Chung Tẫn mang theo chiếc áo khoác rồi mới ra ngoài.

Nếu yêu một người, bạn sẽ kiên trì ăn sáng mỗi ngày, lúc sang đường sẽ cẩn thận tránh dòng xe cộ, khi trời đông giá rét đến sẽ mặc thêm áo từ sớm, đi công tác bên ngoài sẽ nói hành tung của mình cho người ấy đầu tiên… Đúng vậy, bạn phải quý trọng chính mình hơn ngày trước gấp trăm lần, bởi nếu bạn có chuyện gì xảy ra, người đó sẽ khó chịu hơn bạn nhiều.

Lăng Hãn… Chung Tẫn nhẹ nhàng mặc niệm cái tên này ở trong lòng: em hiện giờ rất tốt, rất tốt!

Cô không vì sự ra đi của anh mà đánh mất lý trí, không lấy nước mắt rửa mặt, cũng không than trời oán đất.

Cô thản nhiên tiếp nhận sự sắp đặt của vận mệnh.

Lăng Hãn thích nhìn thấy cô cười.

Nụ cười của cô, là ánh mặt trời trong cuộc đời u ám của Lăng Hãn.

“Hi!” Chung Tẫn vừa cười vừa vẫy tay về phía con đường đối diện, cô trông thấy Thường Hạo.

Thường Hạo nâng tay, ý bảo cô cứ đứng ở tại chỗ, đừng nhúc nhích. Anh chờ đèn xanh sáng lên, rồi đi theo dòng người qua đây.

Trông Thường Hạo hơi mệt mỏi, vành mắt phía dưới thâm đen, trong mắt che kín tơ máu, mái tóc xoăn tít kia giống như thật lâu không quan tâm đến, rũ lộn xộn trên đỉnh đầu.

“Vụ kiện trong tay rất khó giải quyết sao?” Chung Tẫn lo lắng hỏi

Thường Hạo mặt nhăn mày nhíu: “Vụ kiện không tồi, chính là khách hàng buồn vui bất thường, lúc đầu thì muốn thương lượng, thương lượng thì thương lượng, không có gì ghê gớm cả, vậy mà bây giờ hắn lại muốn kiện, toàn bộ tài liệu phải làm lại một lần nữa.”

Chung Tẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Khách hàng sở dĩ muốn tìm luật sư, là muốn bọn họ thay mình giải quyết vấn đề, thay mình xông pha chiến đấu, thay mình bày mưu tính kế, năng lực tiếp nhận tâm lý cũng phải mạnh mẽ hơn.

“Công việc của anh như vậy, có thời gian phải nghỉ ngơi nhiều, sao còn chạy đến đây làm gì?” Chung Tẫn không phát hiện, trong giọng nói của cô tràn đầy thương tiếc.

“Anh cũng đâu phải máy móc, dù sao cũng phải ăn cơm chứ! Hôm nay muốn ăn cái gì?”

“Có một nhà hàng Tây Tạng mới mở ở Ninh Thành, chúng ta đến thử đi.”

Tên nhà hàng rất ngắn gọn, gọi là “Đóa hoa của cao nguyên”, tọa lạc gần nhà ga, đối diện một hồ nước. Phía xa, người dạo chơi trong hồ cũng không ít, những chiếc thuyền to to nhỏ nhỏ trông như những ngôi sao, tô điểm cho mặt hồ.

Thường Hạo nhìn chằm chằm mặt hồ, trong mắt lộ ra một chút thích thú.

“Anh…không phải muốn ngồi thuyền chứ?” Chung Tẫn cho rằng mình nhìn lầm.

“Loại cảm giác này rất thoải mái!” Thường Hạo chỉ vào một con thuyền hình vịt con, trên thuyền có một đôi đang ngồi. Mái tóc dài của cô gái kia bị gió đêm thổi bay, giống như đang quảng cáo cho nhãn hiệu dầu gội nào đó vậy.

Chung Tẫn nuốt nước miếng, do dự nói: “Nếu không chúng ta đi dạo hồ trước đi, ăn tối sau.”

Hai mắt Thường Hạo sáng lên.

Thật ra cô muốn giúp anh giải stress. Hai người lớn chen chúc trong một chiếc thuyền hình vịt con, nhìn qua có hơi ngớ ngẩn.

Gió đêm trên mặt hồ hết sức mát mẻ, lại mang chút mùi tanh nhàn nhạt của đám cỏ nước, trong hồ có một cái đảo nhân tạo, bên trên trồng cỏ lau. Cỏ lau ố vàng, bông lau trắng tuyết, mùa thu chậm rãi đẹp như tranh, chiếc thuyền vòng qua hòn đảo nhỏ, trên mặt hồ chỉ có thuyền của bọn họ, hoàng hôn khẽ buông xuống.

Trong khoảnh khắc, thế giới này cứ như chỉ thuộc về hai người họ.

Không ai nói gì.

Một con hải âu vừa hót vừa lướt qua mặt nước, làm nổi lên một vòng gợn sóng.

Thuyền chạy vòng quanh tại chỗ.

“Chắc lâu rồi anh chưa đi ngủ trước 10h nhỉ?”

Chung Tẫn hắng giọng, phá vỡ sự im lặng.

“Có một lần.”

“Anh… phải sửa lại tóc tai thôi.” Nói xong, Chung Tẫn có chút lúng túng, cảm thấy hình như mình nói hơi quá.

May mắn là, Thường Hạo là người rất sơ sài, cũng không nghĩ nhiều, chỉ phàn nàn: “Sửa sao cũng như cũ, sau này tôi dứt khoát cạo trọc là được.”

“Vì không còn cách nào nên những người bị hói mới cạo trọc. Anh đừng nói bậy, đầu trọc rất khó coi.”

“Vậy phải làm sao?” Vẻ mặt Thường Hạo có chút buồn rầu, tình cảm giấu kín thật sâu trong đáy mắt.

Chung Tẫn hít một hơi: “Mẹ tôi có quen một nhà tạo mẫu tóc, tay nghề cực kỳ tốt, ngày mai tôi tìm anh ta, bảo anh ta giúp anh thử xem.”

“Anh…” Thường Hạo muốn nói cái gì đó, nhưng lại nói không nên lời.

Lúc rời thuyền, anh bảo cô đến nhà ăn chờ, còn anh đi tính tiền, khi ánh hoàng hôn che khuất bóng dáng cô, anh nhịn không được mà siết chặt nắm đấm.

Sau hơn một ngàn ngày, rốt cuộc cô cũng phân tâm để chú ý đến anh. Lo lắng cho sức khỏe của anh, quan tâm đến hình tượng của anh, những chuyện này sao có thể không khiến anh kích động chứ?

Một đường này, anh đã đi dè dặt biết bao, không thúc giục, không nôn nóng, kiên nhẫn vô cùng.

Một chút bất ngờ, cũng là niềm hạnh phúc to lớn của anh.

***

“Chung Tẫn!” Trước cửa thang máy, Mục Đào gọi Chung Tẫn lại.

Chung Tẫn xoay người: “Chào trưởng khoa Mục.”

“Cùng đến nhà ăn đi!”

Chung Tẫn mỉm cười gật đầu.

Sang thu, nắng giữa trưa rất mạnh, lúc đón ánh nắng, sẽ vô thức mà nheo mắt. Mục Đào ghé mắt quan sát Chung Tẫn, sự yên tĩnh của cô luôn làm anh bất an.

“Sau khi khoa trinh sát và điều tra sửa sang xong, toàn bộ văn phòng đều thay đổi, vị trí cũng được điều chỉnh lại, chỗ của cô gần cửa sổ đó, hy vọng cô sớm quay lại.”

Chung Tẫn ngượng ngùng cau mày: “Trưởng khoa Mục…”

Mục Đào khoát tay: “Đừng tìm cớ, nếu cô thật sự thực thích sửa sang lại tài liệu, toàn bộ tài liệu của khoa sẽ giao cho cô, cô cũng biết bọn họ lười như thế nào mà, viết một cái đơn khởi tố còn khó hơn sinh con. Quan trọng là, Chung Tẫn, tôi thật sự muốn thấy cô ngồi ở chỗ của công tố trên tòa án lần nữa.”

Hai người đều đứng lại, ánh mặt trời kéo dài chiếc bóng của hai người.

“Trưởng khoa Mục, tôi…cuối năm nay chuẩn bị từ chức.”

Mục Đào giật mình.

“Tôi muốn đến văn phòng luật sư làm luật sư thực tập. Sở dĩ nghĩ như vậy, không phải vì làm luật sư có thể kiếm nhiều tiền, mà là tôi cảm thấy làm luật sư rồi, phương diện tiếp xúc sẽ rộng hơn, mấy vụ án cũng sẽ hết sức phong phú. Ở phương diện hình sự và dân sự, tôi có thể học được rất nhiều thứ, có thể giúp tôi nâng cao việc nhận thức vấn đề và năng lực giải quyết vấn đề, vả lại, làm luật sư có tính lựa chọn, có thể chi phối thời gian của mình một cách hợp lí, tôi muốn… được đi đó đi đây nhiều hơn.”

Mục Đào xòe hai tay ra: “Có vẻ như tôi không thể nói được gì nữa, dù làm gì, làm ở đâu đều không quan trọng, chỉ cần cô vui vẻ là được.”

“Ồ, lần đầu tiên nghe trưởng khoa Mục nói một cách cảm tính như vậy đấy.”

“Tôi còn muốn nói một câu cảm tính nữa.”

“Hể?” Chung Tẫn nâng mặt lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Nên tìm bạn trai rồi, luật sư Chung.”

Đáy mắt Chung Tẫn lóe lên những gợn sóng rất nhỏ, khuôn mặt lập tức ngây ra.



Phương Nghi lại ra nước ngoài, bà và giáo sư Lôi nghiễm nhiên trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Giáo sư Lôi cố ý di dân sang Canada, nghe nói bầu trời ở đó rất cao, mây rất đẹp, không khí vô cùng trong lành, rất thích hợp ở lại dưỡng lão.

Ông ấy cầu hôn Phương Nghi.

Ngày nào đó, Phương Nghi khóc như một cô gái nhỏ.

Chung Tẫn nói: “Mẹ, đừng nghĩ nhiều, làm theo cảm giác đi.”

Phương Nghi hỏi: “Còn con thì sao?”

Chung Tẫn cười: “Con có anh hai, chị dâu, dì nhỏ dượng nhỏ, mẹ lo lắng cái gì chứ?”

Có câu cô không nói, cô còn muốn làm bạn với Chung Thư Giai.

Cuộc đời chính là một vở diễn.

Phương Nghi sau nước mắt thấy cầu vồng, còn Chung Thư Giai sau khi cười nghênh đón bão táp.

Ông ta thật sự tìm được A Viện, trong một bệnh viện ở Quảng Đông, A Viện còn ở trong phòng sinh, y tá đưa đứa bé cho Chung Thư Giai nhìn.

Thật sự là sấm sét giữa trời quang.

Tuy đứa bé mới sinh nhìn không ra mặt mũi, nhưng một đứa bé tóc vàng, mắt xanh, sao có thể không khiến Chung Thư Giai sợ hãi đây? Trở lại Ninh thành, Chung Thư Giai liền ngây người cả ngày. Cứ như thím Tường Lâm [1] vậy, mỗi ngày gọi điện cho Chung Tẫn, vừa khóc vừa kể lể cảnh ngộ của ông ta.

[1] Đây là nhân vật hư cấu trong truyện ngắn《 Chúc Phúc 》của Lỗ Tấn. “Tường Lâm” 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa “cát tường như lâm” 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng với ý nghĩa ngược lại. Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “Tường Lâm tẩu” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện. (nguồn Internet)

Ông ta quỳ gối trước mặt Phương Nghi, tha thiết tái hợp, đáng tiếc Phương Nghi đã đi xa.

Chung Tẫn khuyên ông ta viết thư pháp tiếp, học Thái Cực quyền, cố gắng làm cho mình bận rộn.

Chung Thư Giai bất đắc dĩ chấp nhận sự thật.

Một ngày nọ, Chung Tẫn cùng ông ta ra công viên đi dạo, ở đây, cô gặp vợ chồng Phó Yến.

Họ cũng đang tản bộ.

Thang Chí Vi thật sự bị trúng gió. Vì trúng gió, nên liệt nửa người, hoàn toàn không nói được. Có lẽ, ông ấy cũng chẳng còn gì muốn nói với thế giới này nữa.

Gió nhẹ thổi tới, thân mình của ông ấy dường như nhẹ tựa lông chim.

Thường Hạo gọi điện tới, nói rằng mở miệng gần nửa ngày, hút gần một gói thuốc lá, đầu hơi choáng váng, rất muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng buổi tối còn phải ăn cơm với thẩm phán.

“Vì sao phải ăn cơm?”

“Lưu lại cho anh ta một ấn tượng tốt, để khi tố tụng sẽ không làm khó anh.”

Chung Tẫn bật cười: “Ai dám làm khó Thường đại luật sư chứ!”

“Aizzz, vị thẩm phán này không thích uống rượu, chỉ thích hát karaoke, đêm nay không biết phải ầm ĩ tới khi nào mới có thể về nhà. Cô gái hát đệm giúp anh cũng khiến người ta phiền chán.”

Bị giọng điệu của anh cuốn hút, Chung Tẫn chau mày: “Hay là tìm một lý do để về sớm đi?”

“Dạ dày của anh còn hơi đau.”

Nghe vậy, trái tim Chung Tẫn cũng xoắn lại: “Vậy đừng đi nữa, anh chỉ cần có chứng cứ chính xác, thẩm phán có thể làm khó anh ở đâu?”

Thường Hạo thở dài: “Không nói nữa! Hy vọng Quốc khánh có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

Chung Tẫn cầm di động đứng trên phố, trong lòng chợt thấy buồn bã và mất mát.

Bình luận

Truyện đang đọc